Con Mồi Của Trại Vương - Chương 08

Tác giả: Nguyên Viện

Nàng cùng Nghiêm Quân Đường từ nhỏ cùng nhau lớn lên?
Nghiêm gia là bắc thành thủ phủ,có thể cùng bọn họ tương giao trừ phi là nhà phú quý……
Mạc Ngôn Lãng nhìn Tô Giáng Nhi, thế này mới nhớ tới hắn chưa bao giờ hỏi qua nàng ở nơi nào,vì sao một người độc thân bên ngoài? Nàng rất đơn thuần, làm cho hắn quên truy tra xuất thân của nàng.
Mà hiện tại cẩn thận nhớ lại,nhất cử nhất động của nàng cũng không giống cô nương nhà bình thường ngay cả tay nàng cũng hoạt nộn như sương mai lúc ban đầu,vừa thấy đã biết là không làm qua việc nặng nhọc.
“Lãng,ngươi làm sao vậy?Như thế nào cứ nhìn ta?”Tô Giáng Nhi bị Mạc Ngôn Lãng nhìn xem toàn thân không thích hợp, nghi hoặc tầm mắt chuyển hướng Lục Phong Sơn.
Tiếp thu đến nghi hoặc của nàng,Lục Phong Sơn chỉ có thể cười gượng.Vừa thấy sắc mặt lão đại,hắn chỉ biết một sự tình, nhất là câu nói kia của nàng– cha mẹ nàng tính đem nàng hứa gả cho Nghiêm Quân Đường?
Nghe câu đó,cũng khó trách lão đại thay đổi sắc mặt.
“Ách…… Ta nghĩ ta còn có chuyện khác chưa xử lý xong, ta đi ra ngoài trước,các ngươi từ từ nói chuyện.” Lục Phong Sơn chạy chóng tìm cớ chuồn ra phòng nghị sự,hắn cũng không phải ngốc tử,mới không nghĩ ở lại trong bầu không khí đáng sợ này.
“Uy!Lục đại ca……”Tô Giáng Nhi lời còn chưa nói xong,Lục Phong Sơn sớm chạy trốn thật xa,nàng nhịn không được cau mày liễu.“Hắn như thế nào giống như gặp quỷ……”
Mạc danh kỳ diệu!Rốt cuộc là phát sinh chuyện gì ?
“Giáng Nhi, nhà ngươi là ở Nam thành sao?”
Hai thành Nam Bắc là thương cảng đại thành,Nam Tô Bắc Nghiêm là hai nhà phú quý chấn giữ một vùng,tài lực hùng hậu, ngay cả đương triều Thiên Tử cũng kiêng dè,ban thưởng một bức tấm biển.
Tô Giáng Nhi quay đầu nhìn về phía Mạc Ngôn Lãng,gật gật đầu.“Đúng rồi!Ta ngụ ở Nam thành,ngươi làm sao mà biết? Ta nhớ rõ ta không nói cho ngươi a!”
Không trả lời nàng,Mạc Ngôn Lãng tiếp tục hỏi:“Tô đại phú là gì của ngươi?”
“Là cái thối phụ thân kia của ta nha!”Tô Giáng Nhi cong lên cái miệng nhỏ nhắn.“Hắn thật xấu,khi dễ ta,ta mới có thể trốn nhà .”
“Trốn nhà?”
“Đúng rồi!” Không phát hiện sắc mặt Mạc Ngôn Lãng càng khó nhìn,Tô Giáng Nhi tự lẩm bẩm.“Thối phụ thân nhất định bắt ta gả cho Nghiêm đại ca, ta đã nói không cần, hắn cũng không để ý ta, ngay cả thϊếp cưới đều đưa ra,ta tức giận, liền thừa dịp đêm trước khi thành thân trốn nhà đi…… Bất quá đều đã hơn một tháng, không biết hôn sự thế nào nha!”
“Cho nên ngươi là đào hôn?” Cắn răng,Mạc Ngôn Lãng phóng thấp giọng,nghĩ đến nàng vô cùng có khả năng thuộc về nam nhân khác,khuôn mặt anh tuấn không khỏi âm trầm.
“Ân!” Tô Giáng Nhi dùng sức gật đầu,“Nhưng là ta đã trốn hơn một tháng, hôn sự hẳn là hủy bỏ đi? A!”
Nàng gõ đầu,mắng chính mình.“Ta này ngu ngốc, thế nhưng đã quên viết thư về nhà,cha mẹ nhất định thực lo lắng.”Nàng tuy rằng rất giận thối phụ thân,nhưng cũng không nghĩ cha mẹ vì nàng lo lắng.
“Đối!Ta phải chạy chóng viết thư về nhà.”Tô Giáng Nhi nhảy xuống ghế dựa,vỗ vỗ tay dính cao mi,muốn đi ra phòng nghị sự.
“Tô Giáng Nhi!” Mạc Ngôn Lãng gầm nhẹ,chế trụ cước bộ của nàng.
“Làm sao vậy?”Tô Giáng Nhi bị hoảng sợ,vỗ vỗ ***.“Chuyện gì nha?Làm sao hung như vậy……”
Nháy mắt,nàng vẻ mặt khó hiểu nhìn Mạc Ngôn Lãng,sắc mặt của hắn thật đáng sợ, làm sao vậy?
“Ta hỏi ngươi,nếu ngươi về nhà, phát hiện hôn sự không hủy bỏ, kia làm sao bây giờ?” Mạc Ngôn Lãng thanh âm rất lạnh.
Hôn sự không hủy bỏ……
“Không có khả năng?Nhất định sẽ hủy bỏ nha!Tân nương tử cũng không thấy……” Tô Giáng Nhi phản bác,nhưng thanh âm cũng rất nhỏ.
Nàng cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới hôn sự sẽ không hủy bỏ, đơn thuần nghĩ đến chỉ cần nàng đào hôn, cha mẹ sẽ hủy bỏ hôn sự.“Nếu không hủy bỏ, chính là kéo dài thời hạn đâu?”
“Kéo dài thời hạn?“Tô Giáng Nhi trợn to mắt, không nghĩ tới vấn đề này.
“Là nha! Sẽ chờ tìm được tân nương tử,là có thể cử hành hôn sự.”Gợi lên khóe môi, Mạc Ngôn Lãng ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Tô Giáng Nhi.
“Không có khả năng đi……” Nghĩ đến có thể sẽ là như vậy, Tô Giáng Nhi nhịn không được mặt nhăn thành một đoàn.
“Nếu có khả năng đâu?Đến lúc đó ngươi phải gả cho Nghiêm Quân Đường sao?”
“Đương nhiên không cần!”Nàng lại không thích Nghiêm đại ca, người trong lòng nàng là hắn nha!
“Ngươi như thế nào không muốn lấy chồng làm hắn?Cả đời không trở về nhà sao?Ngươi có thể cả đời ở đây không trở về nhà sao?”
“Đương nhiên không được!” Tô Giáng Nhi dùng sức lắc đầu.“Ta không trở về nhà, cha mẹ sẽ lo lắng, ta tính đào hôn làm cho bọn họ hủy bỏ hôn sự,sau đó ta sẽ về nhà .”
“Hủy bỏ hôn sự sẽ về nhà? Ta đây đâu?”
“Ngươi……” Tô Giáng Nhi sửng sốt, không nghĩ tới vấn đề này.
Nàng nguyên bản tính rời nhà du ngoạn chung quanh,nhưng lại đυ.ng tới hắn,nàng rất thích hắn,thích đến không nghĩ rời hắn đi,cũng liền quên ý niệm muốn du ngoạn chung quanh trong đầu, cả đầu thầm nghĩ muốn ở bên người hắn.
“Giáng Nhi, ngươi chưa từng nghĩ tới sao?” Xem vẻ mặt nàng biểu tình mờ mịt,chỉ biết nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện lâu dài,như vậy hắn đối với nàng mà nói là cái gì?
Hắn cho tới bây giờ sẽ không ở bên trong tương lai của nàng sao?
“Ta không có……” Ở bên người hắn,nàng thật vui vẻ,căn bản không nghĩ tới rời đi hắn.
“Tốt lắm!” Mạc Ngôn Lãng thở sâu.“Như vậy ngươi từ giờ trở đi cẩn thận suy nghĩ!Trước khi ngươi hiểu rõ mọi thứ,ta không nghĩ lại nhìn đến ngươi!”
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại rời đi phòng nghị sự.
“Lãng!”Tô Giáng Nhi bị lời Mạc Ngôn Lãng nói dọa đến, hoảng không biết nên làm sao bây giờ,thế này mới hậu tri hậu giác biết,hắn đang giận nàng, hơn nữa là rất lớn rất lớn tức giận……
Lãng thực sự không cần nàng sao?
Tô Giáng Nhi một mình một người ở Phi Vân các, tịch mịch ngồi ở trên giường,đêm đã khuya,nhưng là Mạc Ngôn Lãng không có vào phòng.
Sau khi nàng đến Diêm Vương trại,đây là lần đầu tiên nàng một mình một người ở trong phòng,cảm giác thật tịch mịch,thật muốn khóc……
Nàng nghĩ đến hắn chính là nhất thời tức giận,chờ buổi tối sẽ hết giận,cho nên tính vừa thấy đến hắn,nàng sẽ nói cho hắn, nàng không cần gả cho Nghiêm đại ca,người trong lòng nàng chỉ có hắn,cho dù phải lập gia đình,nàng cũng chỉ muốn gả cho hắn!
Nhưng là hắn cũng chưa xuất hiện,liền như hắn nói, hắn không muốn nhìn đến nàng ……
Kia nàng nên làm cái gì bây giờ? Cứ như vậy cả đời nhìn không thấy hắn sao?
Không! Nàng không cần!
Tô Giáng Nhi dùng sức lắc đầu,nàng không muốn nhìn không thấy hắn, theo nàng rời nhà,trong lòng nàng cũng chỉ có hắn nha nếu nhìn không tới hắn, nàng sẽ đau lòng mà ૮ɦếƭ.
Đôi mắt hồng hồng,Tô Giáng Nhi hấp hấp cái mũi,quyết định không cần ở trong phòng tiếp tục chờ đãi, nàng muốn đi tìm hắn nói rõ ràng.
Mới nghĩ như vậy,nàng chạy nhanh đi ra cửa phòng,nhưng cửa mới vừa mở ra,ngay tại tiền viện nhìn đến thân ảnh làm nàng suy nghĩ cả một ngày.
“Lãng……” Nàng trợn to mắt, vừa mừng vừa sợ khóc.
Nghe được thanh âm Tô Giáng Nhi, Mạc Ngôn Lãng chấn động, bước đi rời khỏi.
“Không cần!Ngươi không cần đi!”Thấy hắn muốn rời khỏi, trong lòng nàng quýnh lên,chạy nhanh về phía hắn,“Không cần bỏ lại ta……”
Thân ảnh vốn rời đi nghe được tiếng khóc của Tô Giáng Nhi giật mình,cước bộ chần chờ,này chần chờ,thiên hạ phía sau lập tức chạy lên, từ sau đầu ôm lấy thắt lưng của hắn,lệ ẩm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn gắt gao chôn sau lưng hắn,ngay lập tức,quần áo sau lưng hắn đã bị nước mắt của nàng làm ẩm ướt .
Mạc Ngôn Lãng khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh,có tức giận cũng có bất đắc dĩ, ai bảo nàng khóc?Hắn luyến tiếc nhất chính là nàng khóc nha!Nghĩ vậy,hắn cố ý thô cổ họng gầm nhẹ.“Ngươi khóc cái gì?”
“Ô…… Nhĩ hảo phá hư, ngươi khi dễ ta……” Nàng vừa khóc vừa mắng,bả vai không ngừng run run.
“Ta khi nào thì khi dễ ngươi ?” Mạc Ngôn Lãng hừ lạnh, khóe miệng khinh phiết.
“Ngươi đem ta một mình để ở trong phòng,còn nói không muốn nhìn đến ta,lại đối với ta thật hung,tự giận mình, ngươi là trứng thối……”
Mạc Ngôn Lãng bị Tô Giáng Nhi mắng dở khóc dở cười, lại thấy nàng khóc thành như vậy,tức giận cũng bị nàng nước mắt của nàng dập tắt.“Tốt lắm, ngươi đừng khóc .”
Tâm của hắn đều bị nàng khóc làm hoảng.
“Ô…… Ngươi khi dễ ta,còn nói ta đừng khóc……”Tô Giáng Nhi càng khóc càng cảm thấy ủy khuất,thanh âm mền nhũn khóc thút thít,đứt quãng nói xong.“Người ta lại không nghĩ gả cho Nghiêm đại ca,người ta nếu muốn gả cho Nghiêm đại ca,kia sao còn đào hôn?Chính là không nghĩ gả mới đào hôn thôi!Nhưng là ngươi cũng không nghe ta nói,đã nói không để ý tới ta……”
Đáng thương hề hề làm cho Mạc Ngôn Lãng dù cứng rắn nhưng tâm đều mền ra,hắn nhịn không được khẽ thở dài.“Ngươi không nghĩ gả cho Nghiêm Quân Đường?”
“Đương nhiên không nghĩ,ta chỉ đem hắn trở thành ca ca đối đãi, ta như thế nào có thể gả cho ca ca!” Mân mê cái miệng nhỏ nhắn, Tô Giáng Nhi hấp hấp cái mũi, tiếp tục nói.“Hơn nữa người trong lòng ta là ngươi nha!Ta chỉ muốn gả cho ngươi,ở bên cạnh ngươi,vĩnh viễn vĩnh viễn cũng không nghĩ rời ngươi đi.”
Dù có đang tức giận thật lớn,nhưng nghe được những lời này của nàng cũng sẽ hết,huống chi tức giận của hắn sớm bị nước mắt của nàng làm tắt lịm!
Mạc Ngôn Lãng ôn nhu nở nụ cười,xoay người đem Tô Giáng Nhi ôm vào trong lòng.“Tốt lắm, đừng khóc, ngươi này quỷ yêu khóc.” Hắn đau lòng giúp nàng lau đi nước mắt, đau lòng nhìn nàng khóc đến hồng lại sưng mắt.
“Còn không phải ngươi khi dễ ta,ta mới có thể khóc.”Bĩu môi,nàng nhẹ giọng hờn dỗi,đôi mắt hồng hồng xem xét hắn.“Ngươi không cần tức giận được không?Ngươi cả đời khí ta liền hoảng,chỉ sợ ngươi không để ý tới ta,không nghĩ gặp ta,ta sẽ rất khổ sở rất khổ sở .”
Nàng thành thực nói ra tâm tình của mình,tâm tư đơn thuần không hề che giấu cũng chính là nàng như vậy,làm cho hắn yêu đến tận tâm can.
“Ngươi nha!Ta rốt cuộc nên bắt ngươi làm sao bây giờ?” Đem mặt vùi vào sợi tóc mềm mại của nàng,hắn nhịn không được than nhẹ,đối với nàng,tức giận cũng không được,mắng cũng không xong,đường đường một cái nam tử hán,ở bên người nàng cũng chỉ có thể chuyển thành ôn nhu.
Nàng không hiểu ý tứ của hắn,nhất cổ não nói xong.“Ta nói với ngươi,cho dù thời hạn hôn sự kéo dài,ta cũng không gả, ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi,sau khi ta rời nhà,ta suy nghĩ chỉ có ngươi,ta chưa từng nghĩ tới muốn cùng ngươi tách ra,bởi vì chỉ cần nghĩ đến phải rời khỏi ngươi,tâm của ta sẽ rất đau.”
Nàng rất thích rất thích hắn, so với thích bất luận kẻ nào đều thực thích.
“Thực sự?” Lời của nàng làm ấm tâm hắn,đang giữ mặt nàng, hắn ôn nhu nở nụ cười.“Ngươi thích ta như vậy sao?”
“Ân!”Tô Giáng Nhi thật mạnh gật đầu.“Ta thích ngươi nhất!”
“A!Giáng Nhi đáng yêu.”Mạc Ngôn Lãng rốt cuộc nhịn không được cúi đầu,thật ôn nhu hôn trụ Tô Giáng Nhi, bất đồng với nụ hôn kí©ɧ ŧìиɧ,nụ hôn này giống như gió nhẹ thổi qua lòng người.“Ta cũng rất thích ngươi, Giáng Nhi.”
Chưa bao giờ nghĩ tới tâm chính mình sẽ bị người bắt lấy,nhưng lại là một cái oa nhi đơn thuần thiên chân.
Lần đầu tiên nghe được hắn nói thích nàng,Tô Giáng Nhi vui vẻ trợn to mắt.“Ngươi nói ngươi thích ta?”Nàng có nghe lầm hay không?
“Là nha! Chỉ cần nghĩ đến ngươi rời đi ta,tâm của ta cũng sẽ đau quá,làm sao bây giờ?Giáng Nhi,ta làm sao có thể thích ngươi như vậy đâu?”
“Ngươi……” Tô Giáng Nhi vừa khóc vừa cười nhìn Mạc Ngôn Lãng, tay nhỏ bé ôm chặt gáy hắn,vui vẻ không biết nên nói cái gì.
“Ngốc Giáng Nhi.” Bị vui sướиɠ của nàng cuốn hút,Mạc Ngôn Lãng cũng nở nụ cười theo.“Ta sẽ không cho ngươi gả cho người khác, ngươi phải gả cũng chỉ có thể gả cho ta.”
Từ lúc hắn muốn nàng,hắn liền quyết định, nàng chỉ có thể là của hắn.
“Nhưng là hôn sự……”Nếu thực sự kéo dài thời hạn,kia nàng nên làm cái gì bây giờ?Nàng không thể không về nhà,lần đầu rời nhà lâu như vậy,nàng cũng rất nhớ cha mẹ.
“Yên tâm,ta sẽ xử lý.”Hắn liếʍ môi nàng,ngọt ngào mềm mại của nàng làm cho con ngươi đen của hắn càng thêm trầm.“Ta sẽ phái người đi điều tra tình hình hôn sự,hơn nữa ta có một biện pháp tốt,làm cha mẹ ngươi không thể không đem ngươi gả cho ta.”“Biện pháp gì?” Tô Giáng Nhi mở to con ngươi xem xét Mạc Ngôn Lãng.
“Chính là……”Hắn không có hảo ý ôm lấy nàng.“Ở trong bụng ngươi tạo cái tiểu oa nhi, cho ngươi làm nương đứa nhỏ của ta.”
“A!” Hiểu được hắn nói, Tô Giáng Nhi thoáng chốc đỏ bừng mặt.“Ngươi……”
Không cho nàng kháng nghị, hắn dùng lực đặt trên bờ môi mềm mại,ôm lấy nàng, sải bước hướng trong phòng.
Đêm nay của bọn họ, vừa mới bắt đầu thôi!
kết thúc(20+)
“Ân nha…… Ngươi đừng như vậy……” Mềm mại đáng yêu yêu kiều theo Phi Vân các truyền ra, một tiếng lại một tiếng,làm người mất hồn.
Lưng Tô Giáng Nhi để ở trên bàn,hai bầu vυ" no đủ ma sát khăn trải bàn thêu hoa,thủy dịch thấm ẩm ướt *** từ phía sau bị lấp đầy,mỗi một cái ra vào đều làm bốc lên yêu dịch, tiếng nước cùng thân thể lẫn nhau phát ra không ngừng.
“Như thế nào?Ngươi không vui sao?” Mạc Ngôn Lãng dùng sức ra vào,ở dũng đạo co rút lại vặn vẹo,bàn tay to đi theo chuyển qua phía trước, dùng sức xoa tuyết nhũ no đủ.
“Ân…… Thích……” Ngẩng đầu lên, nàng thừa nhận va chạm một lần so với một lần lớn hơn nữa,rêи ɾỉ nhịn không được từ nhỏ miệng phát ra.
“A! Ngươi đừng lực lớn như vậy……” Nàng chịu không nổi !
Bên ngoài,Lục Phong Sơn mặt đỏ tai hồng nghe bên trong truyền đến thô suyễn cùng tiếng vang, mũi tựa hồ có thể ngửi được theo bên trong truyền đến mùi tìиɧ ɖu͙© tinh ngọt.
“Lão đại, quấy rầy một chút.”
“Ngô…… Lãng, Lục đại ca a……” Biết bên ngoài có người, Tô Giáng Nhi căng thẳng,*** cũng co rụt
lại,kí©h thí©ɧ này làm cho hai người đều chấn động,thoải mái mà phát ra than nhẹ.
“Giáng Nhi,thật là nhanh nóng quá!” Mạc Ngôn Lãng dùng sức ở trong cơ thể Tô Giáng Nhi đong đưa,cảm giác bị nàng gắt gao hấp trụ thư sướиɠ toàn bộ thân thể.
“Lão đại!”Không được!Chịu không nổi,máu mũi mau chảy ra !
“Chuyện gì?” Bị quấy rầy Mạc Ngôn Lãng mất hứng thô rống một tiếng,dưới thân luật động vẫn đang tiếp tục,bàn tay to dùng sức xoa P0'p hồng môi trên vυ",theo tiết tấu nóng thiết mà đùa bỡn.
Lục Phong Sơn không dám vô nghĩa,chạy chóng nói:“Về hôn sự hai nhà Tô Nghiêm,ta điều tra ra,nghe nói hôn sự hôm đó đúng hạn cử hành,Tô gia thu cái nha hoàn làm dưỡng nữ,hình như là kêu Tô Tiểu Thất,chính là tân nương tử hôm đó.” Nói xong,hắn không dám lại lưu lại,chạy nhanh rời đi Phi Vân các.
Tô Tiểu Thất? Tô Giáng Nhi sửng sốt.
“Nghĩ cái gì?”Không thích tâm tư nàng rời khỏi,Mạc Ngôn Lãng cố ý đi ra,lại hung hăng một cái sáp nhập.
“A a –”Va chạm quá sâu tiến vào chỗ sâu nhất nộn vách tường,Tô Giáng Nhi nhịn không được cầm lấy khăn,khó nhịn nắm chặt.
“Ngươi vừa mới nghĩ cái gì?” Cắn vai, hắn ách thanh thấp hỏi.
“Tô Tiểu Thất,hình như là Tiểu Thất nhi…… Ân……”Cắn răng, nàng buồn thanh than nhẹ.
“Tiểu Thất nhi?”
‘Ân…… Nàng là nha hoàn bên người của ta,chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên,nàng tựa như muội muội của ta……”Nhưng là, vì sao Tiểu Thất nhi lại gả cho Nghiêm đại ca?
Ý niệm này trong đầu mới hiện lên,phía sau Mạc Ngôn Lãng tốc độ lại nhanh hơn,đong đưa lớn hơn nữa càng dùng sức,yêu dịch lưu tiết, đem chân nàng đều làm ẩm ướt .
Dần dần,cả đầu nàng chỉ có hắn,tất cả suy nghĩ đều bay ra, chỉ có thể mặc hắn bốc lên hỏa diễm, đem nàng thiêu đốt……
END~~~
Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc