Con Gái Nhà Nông - Chương 163

Tác giả: Lý Hảo

Chương 163: Tìm con đường khác
Tuy rằng nhà đường thúc Nhạc An nghèo khổ, nhưng mà lại nhiệt tình hiếu khách, đường thẩm Nhạc An đều lấy ra thịt khô nhà mình cất giữ để tiếp đón khách nhân, đây chính là thứ tốt, xào chung với hạt tiêu, thật sự là vừa thơm lại ăn ngon.
Ban đầu đường thúc Nhạc An còn có chút gò bó, nhưng mà thấy hai vị đều không có dáng vẻ kiêu ngạo, nói chuyện cũng phóng khoáng, còn uống chút R*ợ*u. Nói là thật nhiều năm rồi cũng không có uống được R*ợ*u ngon như vậy. Phụ nữ hắn cười mắng: “Ngươi chính là tửu quỷ, may mắn chúng ta nghèo, bằng không còn không phải ngươi muốn ngủ ở bên trong vại R*ợ*u đi?”
Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh đều thầm vui vẻ, đường thúc Nhạc An cũng không biết là lão bà nói có gì, dù sao hắn chính là có ham thích này, nếu như không tốt với lão bà, trực tiếp giấu mất R*ợ*u rồi, vậy thì phải làm sao?
Đường thẩm Nhạc An nói: “Tiểu tử Nhạc An này đi theo thiếu gia và thiếu phu nhân trực tiếp có được ngày lành, hắn cũng là đứa nhỏ số khổ.”
“Ngươi phụ nữ này, đang vui vẻ nói cái này làm gì? Không phải thiếu gia và thiếu phu nhân đối tốt với Nhạc An sao? Nói chuyện không may làm gì.”
Tống Trường Khanh nói: “Không có việc gì.”
Nhạc An nói: “Con đi theo thiếu gia chưa từng có chịu qua khổ sở, lần trước thiếu gia còn thưởng cho con một bộ quần áo da lông kìa. Thúc thẩm, hai người đừng lo lắng cho con. Con rất tốt.”
Đường thúc Nhạc An gật đầu: “Con rất tốt, chính là năm nay con cũng đã mười lăm rồi, có phải cũng nên tìm một phụ nữ hay không?”
Lời này làm Nhạc An đỏ mặt, Vương Phúc Nhi trực tiếp vụng trộm cấu Tống Trường Khanh một cái, bởi vì muốn cười mà cười không được, thật sự là rất vui rồi. Đường thẩm Nhạc An vội nói: “Ngươi thật đúng là uống say rồi, chủ tử Nhạc An người ta đều ở đây, còn đến phiên ngươi?” Bà cũng biết người bán mình làm nô thì hôn sự gì đó đều là chủ nhân người ta làm chủ, tên ngốc này nói cái này làm gì?
Nhạc An cũng nói: “Thúc, chúng ta không nói cái này, năm nay thu hoạch có tốt không?”
Nói đến cái này, đường thúc Nhạc An vội nói: “Lúa mạch ngược lại thu hoạch còn tốt, chỉ là ta thấy lúa nước có lẽ không được. Hiện tại đúng là thời điểm phấn hoa phát tán, ông trời lại luôn mưa, kết hạt sữa (lúa sữa = lúa vừa ngậm sữa rồi mới tђàภђ ђạt gạo) muốn ít. Ài, tuy rằng chúng ta không trông cậy vào ăn cơm gạo, nhưng mà tốt xấu có thể đổi được chút gì khác.” Người nhà nghèo làm sao có thể ăn cơm tẻ mỗi bữa? Đều là dùng gạo này đổi nhiều lương thực phụ, mới có thể lấp đầy bụng ăn no.
Mọi người còn nói chuyện trong chốc lát, đường thẩm Nhạc An đều an bài xong phòng nghỉ, tuy rằng nhà bọn họ nghèo, nhưng mà nhà cửa tổ tông để thật ra lại rất nhiều, tuy rằng đều là nhà đất, nhưng mà cũng sạch sẽ.
Vương Phúc Nhi nói với Tống Trường Khanh: “Chúng ta có nên trữ nhiều chút lương thực hay không? Hôm nay nghe đường thúc Nhạc An nói như thế, ta thấy rất có đạo lý. Có lẽ năm nay hạt thóc là không tốt rồi.”
Tống Trường Khanh rửa mặt nói: “Trong nhà, lương thực đều cất ở trong hầm ngầm, ngược lại không lo đói, nhưng mà để cho bên nhạc phụ chuẩn bị nhiều thêm một chút.”
“Trước kia khi còn ở Vương gia thôn, cha ta làm một cái sơn động ở phía sau núi chúng ta, tất cả lương thực dư thừa đều để ở bên kia. Hiện tại đến trấn trên, đào một cái hầm, lương thực cũng có thể đầy đủ, có lẽ trước mắt cuộc sống của những tá điền không dễ chịu, cha ta mềm lòng, khẳng định muốn giảm địa tô cho bọn hắn. Như vậy cũng tốt, chuyện giàu có không nhân đức, chúng ta cũng không làm được. Cũng không biết cha nương ta hiện tại thế nào. Hiện tại chúng ta cũng chưa có về nhà.”
“Nàng yên tâm, cha ta biết tin tức nhất định sẽ đưa tin qua cho nhạc phụ và nhạc mẫu bên kia. Ta suy nghĩ, nếu không ngày mai chúng ta theo một con đường khác quay lại đi, bằng không chờ bộ khoái chuẩn bị xong, không biết đến bao giờ. Mấy bộ khoái đó nhất định sẽ không tự mình sửa, phải báo lên huyện nha, huyện nha ra văn thư, còn phải bắt cưỡng chế lao động, lúc này nhất định lại chậm trễ mấy ngày, ở trong nhà người khác rốt cuộc là không có thuận tiện.”
“Chàng nói rất đúng, vậy chúng ta hỏi một chút, có thể từ địa phương khác chuyển tới Tú Thủy trấn hay không.”
Để cho Nhạc An hỏi thăm đường thúc của hắn, thì biết được thật sự là có một con đường, chẳng qua phải đi vòng thật xa, nhưng mà mấy người bọn họ cảm thấy không có vấn đề gì. Chỉ cần có thể đi xe là được, mua nhiều thêm chút thức ăn nước uống, lúc này chờ người khác còn không bằng tự cứu đâu.
Đường thúc Nhạc An cũng không có nói gì, ông lo lắng Nhạc An nán lại ở đây lâu, thân thúc thúc và thẩm thẩm của hắn tới đây chiếm tiện nghi, va chạm với chủ tử Nhạc An, cũng không tốt cho Nhạc An.
Ngược lại đường thẩm Nhạc An là có chút ý tưởng, nghĩ tìm phần việc làm cho thân nhi tử của mình nên vụng trộm nói Nhạc An, Nhạc An có chút khó xử. Cuối cùng bị Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh biết được, Tống Trường Khanh lại có thể an bày cho người làm việc, Vương Phúc Nhi nói: “Nếu không, để cho đường đệ Nhạc An đi đến cửa hàng của ta thôi, bên kia vừa vặn thiếu người.” Nàng gả vào Tống gia, Vương Đồng Tỏa và Thích thị trừ bỏ cho ruộng đất, lại còn cho một cái cửa hàng lúc trước mua được. Vốn là nghĩ cho thuê, cũng bớt việc, sau đó Vương Phúc Nhi nghĩ cửa hàng của mình đều là cho thuê thu tiền thuê, còn không có một cái làm việc buôn bán. Vì thế mở một cái bán mấy đồ trang sức vật nhỏ, tìm một chưởng quầy tinh thông phương diện này, sinh ý là bình thường, dù sao chỉ là buôn bán nhỏ, có thể kiếm tiền thì không tệ rồi.
Tiệm này do chính mình có thể làm chủ, bên Tống gia Tống Trường Khanh thật nhiều chuyện mình cũng không thể tự quyết định, cho nên Vương Phúc Nhi nghĩ như vậy cũng tốt. Đường đệ Nhạc An người nhìn cũng không tệ lắm, hơn nữa Nhạc An cũng theo Tống Trường Khanh thật nhiều năm, cho dù là thời điểm mình chưa có gả tới, cũng đối với mình rất không kém, giúp việc này cũng đáng.
Vì thế thì chuyện như vậy cũng định rồi, đường thúc đường thẩm Nhạc An tự nhiên là vô cùng cảm kích, lại dặn con bọn họ phải chịu khó thêm, không thể trộm gian dùng mánh lới, nếu để cho bọn họ biết không chăm chỉ làm việc, nhất định sẽ tới không khách khí với hắn.
Vì thế lại nhiều thêm một người, có người kêu Nhạc Bình này dẫn đường cũng không tệ, mọi người lại đi thêm một ngày, đến nửa đêm thì về tới trước cửa Tống gia. Nhạc An đi gõ cửa, người gác cổng mở cửa thấy Nhạc An đã trở lại, đều giật mình: “Sao tiểu tử ngươi lại trở về lúc này? Thiếu gia bọn họ đâu?”
Nhạc An nói: “Đương nhiên là cùng nhau trở về với thiếu gia, ngươi nhanh đi nói với mấy người lão gia, thiếu gia thiếu phu nhân đều đã trở về.”
Chẳng được bao lâu thì Tống gia đèn đuốc sáng trưng, Tống Viễn Chí và Lí thị cũng rời khỏi giường, nhìn thấy hai đứa nhỏ, đều là kích động vạn phần. Ban đầu nói người không có việc gì, bọn họ là thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà làm sao có tốt như chân chân chính chính nhìn thấy người sống chứ?
Tống Viễn Chí nói: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, nương con đều lo lắng gần ૮ɦếƭ.”
Lí thị cũng cười nói: “Nói ta, còn không phải chàng giống vậy sao, mấy ngày nay buổi tối mỗi ngày lăn qua lộn lại ngủ không được là ai?”
Tống Viễn Chí cười nói: “Nàng nên để lại cho ta mặt mũi đi.”
Lí thị nói: “Được, giữ cho mặt mũi chàng, không nói chàng nữa, hôm nay cũng đã khuya, nương bên kia trước hết không cần nói, tránh cho làm đánh thức lão nhân gia. Bây giờ sau nửa đêm thì không ngủ lại được, tốt xấu gì thì người đã trở về rồi, để cho người thu dọn cho bọn nó một chút, trước ngủ một giấc, có gì thì ngày mai nói sau. Nhìn xem, hai đứa nhỏ bọn họ này, mới mấy ngày đã gầy rồi, trở về nên được tẩm bổ.”
Tống Viễn Chí cũng nói: “Như vậy cũng được, ngày mai nhớ rõ để cho người báo cho thân gia bên, bọn họ cũng đều gấp không thôi.”
Tống Trường Khanh và Vương Phúc Nhi đều ngượng ngùng, vì hai người mình, làm cho cha nương bận tâm như vậy.
“Được rồi, được rồi, nhanh chóng gột rửa ngủ đi, chúng ta đều mệt nhọc.”
Trở lại nhà mình chính là không giống với, giường ngủ cũng thoải mái, tuy rằng Vương Phúc Nhi gả lại đây chưa được mấy tháng, nhưng mà cũng dần dần xem nơi này trở thành là nhà của mình, cảm giác tới lúc này chính là tốt. Nhưng mà, cũng thật sự là rất mệt nhọc, hai người một đêm không mộng.
Ngày hôm sau vẫn là Khấu nhi kêu nàng dậy, Tống nãi nãi được tin tức, vội vàng chạy tới, nhìn thấy Tống Trường Khanh thì lôi kéo tay không buông, tôn tử ngoan của mình, thiếu chút nữa thì không xong.
“Con nói con một chút, không có việc gì chạy đi hù dọa làm gì hả, còn muốn hù ૮ɦếƭ nãi nãi hả?”
Tống Trường Khanh vội vàng dỗ bà, Vương Phúc Nhi nghĩ, vẫn là thân tôn tử quan trọng nhất, ta cũng đứng ở bên cạnh đã lâu này, cũng chưa thấy hỏi một câu, ài, không thể so sánh được.
Nhưng mà ta cũng có thân cha nương, Vương Đồng Tỏa và Thích thị cũng nhận được tin tức thì chạy tới, Thích thị thì trực tiếp lôi kéo tay Vương Phúc Nhi khóc lên: “Con cái đứa nhỏ này, con làm cho nương đều sợ tới mức không sống nổi, nếu con có chuyện gì, nương còn sống sao đây hả?”
Vương Phúc Nhi vội khuyên nhủ: “Nương, không phải con rất tốt sao? Mọi người đều nói đại nạn không ૮ɦếƭ tất có hạnh phúc cuối đời, coi như là nói con đi, về sau phúc khí của con nhất định càng nhiều, đây đều là chuyện tốt, cha, người nói có đúng không?”
Vương Đồng Tỏa gật đầu ngay: “Phúc nhi nói đúng, nương bọn nhỏ, nàng đừng khóc, nơi này còn có thân gia mà.”
Vương Phúc Nhi lau nước mắt cho Thích thị: “Tiểu Bảo đâu, sao không thấy đến?”
“Hắn cũng muốn đến, nhưng cha con nói trước học xong rồi nói sau. Hiện tại hắn đang ở học đường.”
“Cha nói rất đúng, nên như vậy, chúng con cũng không có việc gì, cha nương, hai người không nói việc này cho đại tỷ nhị tỷ con chứ?” Vương Phúc Nhi chỉ sợ bọn họ mà biết thì sốt ruột.
“Trong lòng nương đều biết, không nói với các nàng. Về sau cũng không cho tùy tiện đi ra ngoài, đều hù ૮ɦếƭ nương rồi, còn có công công bà bà con, bọn họ đều quá mức lo sợ. Con nên hiếu kính bọn họ nhiều.”
Lần này tú tài công cũng đến đây, Tống nãi nãi thấy đệ đệ nhà mình về đây, cũng vui vẻ. Còn không phải sao, đều không cho mọi người đi, tốt xấu hai đứa nhỏ đã trở về, phải chúc mừng chúc mừng. Không bao lâu, cả nhà Vương Đại Bảo cũng tới hỏi thăm, ngay cả mấy người biểu cô Tú Nga cũng tới, mọi người biết Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh bình bình an an trở về, có thể coi là an tâm.
Nhìn xem, đây mới là thân nhân, quan tâm ngươi, trân trọng ngươi.
Mọi người cũng hàn huyên tán gẫu tình huống lở núi: “Nói là sẽ sửa nhanh chóng, chỉ là đến bây giờ cũng không có động tĩnh, đoán là nhất định muốn mọi người ra tiền mới được. May mắn các con tìm một đường khác để trở về, bằng không thật là khó làm.” Mọi người đều nói như vậy.
Tú Thủy trấn chẳng qua là một địa phương nhỏ, người trên thị trấn cũng không nguyện ý quản chuyện này. Ngươi nói lúc này muốn sửa đường, vậy tiêu tiền, phú hộ trên huyện lị sao mà tán thành lấy tiền giúp đỡ sửa đường nơi khác? Cho nên có lẽ lần này phú hộ Tú Thủy trấn sẽ ra tiền.
Vương Phúc Nhi trở về phòng nói với Tống Trường Khanh: “Còn không bằng chúng ta chủ động ra tiền, đợi cho người khác tới lừa bịp tống tiền, tiền này ra càng nhiều. Để cho chúng ta dẫn đầu người cực có tiền ở trên trấn, coi như thành là bản thân Tú Thủy trấn chúng ta tự mình sửa đường là được. Chờ quan phủ lại đây, phải hầu hạ người quan phủ cũng không biết phải tốn bao nhiêu tiền.” Có vài người giàu có muốn thanh danh, nhưng mà lại không muốn tiêu tiền không công, lúc này không phải vừa vặn là một cơ hội?
“Ngược lại là nàng nói đúng. Hễ việc gì có liên quan người quan phủ thì mãi cũng không xong, phần lớn tiền bạc đều vào túi tiền bọn họ, chỉ là chúng ta tự mình sửa đường, vậy người quan phủ nhìn còn không đỏ mắt sao?”
“Trấn trên chúng ta có ai đức cao vọng trọng hay không, hoặc là sau lưng có núi để dựa vào, để cho người như vậy ra mặt, người làm quan khẳng định không dám chọc. Đến lúc đó bọn họ cũng có thanh danh tốt, cũng không sợ ra chút tiền này, đây không phải là chuyện nhất cử lưỡng tiện sao?” Rồng mạnh cũng không ép được rắn thổ địa, đạo lý này đúng là chân thật.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc