Con Gái Nhà Nông - Chương 150

Tác giả: Lý Hảo

Chương 150: Đinh thị phát uy
Editor: ChieuNinh
Đêm ba mươi, từng nhà đốt pháo, cả nhà Vương Phúc Nhi dán hết câu đối đỏ có được từ chỗ tú tài công bên kia, sau đó đốt giấy thỉnh tổ tiên trở về ăn cơm. Vương Đồng Tỏa đốt pháo, trong tiếng bùm bùm lốp bốp, chính là bắt đầu bữa cơm đoàn viên. Lần này trong nhà trừ bỏ một nhà bốn người ra, còn có Lý tẩu tử, Tiểu Ngưu tử và Khấu nhi, trong nhà không có quy củ nhiều như vậy, cho nên sau khi cơm bưng lên, Vương Đồng Tỏa kêu mọi người cùng nhau ăn. Hiếm khi là bữa cơm đoàn viên, Thích thị cũng cao hứng, để cho bọn họ đều ngồi, bà cũng không thật sự xem mấy người này là người ngoài. Mọi người đều ngồi xuống, Vương Đồng Tỏa bưng ly R*ợ*u lên, nói vài câu cát tường, sau đó thì động đũa, Vương Tiểu Bảo cũng muốn uống mấy ngụm R*ợ*u, nhưng mà bị Thích thị ngăn cản. Vương Đồng Tỏa uống R*ợ*u vào vẻ mặt đỏ bừng, thì nói với Vương Tiểu Bảo: "Tiểu tử có thể uống R*ợ*u, hôm nay chúng ta đều uống, đều rót đầy cho Tiểu Bảo và Tiểu Ngưu tử, không phải Phúc nhi còn mua R*ợ*u trái cây sao, chúng ta đều uống vào một ly, một năm cũng chỉ một ngày này."
Thích thị nhỏ giọng nói với Vương Phúc Nhi: "Con nhìn xem cái dạng kia của cha con, khẳng định là say rồi, bản thân mình không biết uống R*ợ*u, còn nhất định phải uống, nói cũng nhiều hơn rồi."
Vương Phúc Nhi cười: "Cha con cao hứng, muốn uống thì uống." Ha ha, Tiểu Bảo à, đệ thực sự cho rằng R*ợ*u này thì dễ uống như vậy sao, một lát cũng không nên hối hận, đó chính là vừa cay vừa đắng.
Vương Tiểu Bảo hưng trí rất cao uống một hớp lớn, chẳng qua lập tức bị nghẹn đỏ bừng cả khuôn mặt, đây là R*ợ*u sao? Còn đắng hơn cả thuốc nữa, Vương Tiểu Bảo là phun cũng không thể phun, nuốt lại không muốn nuốt, đúng là khó chịu. Thích thị vội đi qua vỗ bờ vai của hắn, cười mắng: "Con thật sự cho rằng là thứ tốt hả, hiện tại biết lợi hại chưa." Vốn Tiểu Ngưu tử cũng muốn thỏa mản uống một chén, chẳng qua hiện tại thấy Vương Tiểu Bảo như vậy, nó cũng không dám uống vào, Vương Phúc Nhi nói: "Được rồi, uống không quen R*ợ*u trắng này, thì chúng ta uống R*ợ*u trái cây, R*ợ*u trái cây này đúng là ngọt ngào, đúng lúc uống được, Khấu nhi, đều rót một chén cho mọi người."
Khấu nhi lên tiếng trả lời đi rót R*ợ*u, R*ợ*u trái cây này vẫn có màu sắc, thoạt nhìn là thức uống ngon, Vương Phúc Nhi giơ ly R*ợ*u lên, nói với mọi người: "Cha nương, một chén này là con và Tiểu Bảo trước kính hai người."
Tiểu Bảo cũng vội vàng đứng lên: "Đúng, con kính cha nương, hai người vất vả rồi."
Vương Đồng Tỏa và Thích thị đều vui vẻ: "Ngoan ngoan, chén này ta và nương con nhất định uống."
R*ợ*u trái cây quả nhiên là ngọt, Vương Tiểu Bảo uống vào một chén còn muốn uống nữa, Vương Phúc Nhi nói trước: "Tuy rằng là ngọt nhưng mà cũng có độ R*ợ*u, không thể uống nhiều, bằng không không cho đệ nữa."
"A, vậy đệ uống ba chén có được hay không, chỉ ba chén."
Cuối cùng Vương Phúc Nhi đáp ứng, chỉ là sau đó, Vương Tiểu Bảo vẫn bị quá choáng váng, cơm nước xong thì chống đỡ không nổi mà đi ngủ, Thích thị chỉ nói, đứa nhỏ này thật sự là không biết mức độ mà, nhìn xem thế này.
"Lần này cho nó biết lợi hại, về sau nhất định sẽ chỉ uống một hai chén." Vương Phúc Nhi nói.
Buổi tối mọi người cùng nhau đón giao thừa, hạt dưa và đậu phộng đều vừa nắm một bó to. Lý tẩu tử kể ra chuyện ngạc nhiên việc lạ trước kia bản thân mình nghe được, mọi người nghe mà sửng sốt không thôi. Đúng thời điểm thích thú nồng đậm, bên ngoài cửa đột nhiên có tiếng động, vào lúc này sẽ là ai tới đây. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Tiểu Ngưu tử chạy đi mở cửa, thì thấy một người xa lạ: "À, ta là biểu ca của Hỉ oa tử, Hỉ oa tử bị người ta đánh gãy chân, ta là tới đây báo tin." Thích thị và Vương Đồng Tỏa hai mặt nhìn nhau, nhưng mà không tốt nói gì với người báo tin, liền cho hắn một chút thức ăn, sau đó để cho hắn đi trở về.
Đây là ý tứ gì hả, Hỉ oa tử bị đánh gãy chân, có quan hệ gì với chúng ta, lúc này là đêm ba mươi tết, tới đây báo tin cho chúng ta là tính toán chuyện gì hả, thật sự là, đây không phải là thật lòng quấy rối sao?
Trong lòng Thích thị rất nén giận, Vương Phúc Nhi vội nói: "Nương, chúng ta không tức giận, mùng một đầu năm mới mà tức giận, thì một năm cũng không hài lòng."
"Ừ, ta không tức giận, gia chủ, nếu chàng còn dính dáng vào, cũng đừng trách ta không cho chàng mặt mũi, Hỉ oa tử này chúng ta làm hại không đủ thảm sao, chính hắn có cha có nương, còn có tỷ tỷ, tỷ phu, có quan hệ gì với chúng ta?" (gia chủ: một cách xưng hô của vợ với chồng thời xưa)
Vương Đồng Tỏa nói: "Ta cũng không nói muốn dính dáng vào cái gì, ta thấy biểu ca nó tới báo tin, đó là khao thưởng thôi. Phúc nhi, con suy nghĩ linh hoạt hơn chúng ta, con nói đây là chuyện làm sao?"
Vương Phúc Nhi nói: "Nếu như biểu ca hắn đi tới báo tin, thì phải nói là mọi người trong nhà hắn đã biết chứ không phải nói là bây giờ còn ở trên đường nằm không ai quản, cho nên cha người không cần lo lắng." Có lẽ bọn họ chính là muốn gọi cha nhà mình hiểu sai cho rằng Hỉ oa tử là không có ai quan tâm, còn nằm ở bên ngoài. Khẳng định là cha không nhẫn tâm, không bỏ mặc cháu ngoại trai mình ở bên ngoài bị gãy chân không có người chăm sóc. Đáng tiếc, người truyền tin kia, trực tiếp nói ra thân phận của mình, cái này cũng đã bại lộ chuyện thực hiển nhiên là người đã được an trí tốt rồi.
"Đúng vậy, cha, tỷ của con nói rất đúng." Vương Tiểu Bảo nói.
Vương Phúc Nhi tiếp tục nói: "Vậy nếu chuyện đều dàn xếp xong rồi, vì sao còn cố ý báo tin cho chúng ta đây? Con đoán là bên kia muốn cho cha mềm lòng, đi xem. Chỉ cần vừa gặp thôi, sẽ để cho cha ra chút tiền, tốt xấu gì cũng đã thảm như vậy rồi, có lẽ bọn họ sẽ nói, làm sao tiếp tục sống được nữa, đòi tiền không có tiền, cha lại luôn luôn mềm lòng, nói không chừng sẽ bỏ tiền ra."
"Cha bọn nhỏ, ta cảm thấy Phúc nhi nói rất đúng, chàng cũng không thể mềm lòng, hắn không phải còn có thân tỷ tỷ là Nhị Nữu kia sao, so với chúng ta thì Nhị Nữu có nhiều tiền hơn. Bày đặt thân tỷ tỷ không cầu, tìm đến chúng ta, đây là thấy chúng ta dễ bắt nạt mà, ta còn chưa có tìm bọn họ tính sổ kìa, làm hại khuê nữ của ta thảm như vậy, còn muốn làm tiền với chúng ta bên này, không có cửa đâu, cho dù ta cho ăn mày cũng sẽ không cho bọn họ."
"Cha, nếu người không yên lòng, có thể cho người vụng trộm đi nhìn xem, con cảm thấy con đoán hẳn là đại khái đầy đủ." Vương Phúc Nhi nói.
Vương Đồng Tỏa nói: "Quên đi, ai có cuộc sống của người đó, mọi người nói đều đúng, ta là không nên mềm lòng, Hỉ oa tử nhất định là lại thiếu nợ đánh bạc, nói không chừng là vì như vậy mới bị người đánh. Nếu ta thật sự muốn quản thì đó chính là động không đáy, ta cũng không phải là con nít không biết chuyện, ta còn có các ngươi, ta chỉ quản tốt các ngươi thì tốt rồi, được rồi, mọi người đều gác đêm."
Tuy rằng nói như vậy, nhưng mà trong lòng Vương Đồng Tỏa vẫn có chút không dễ chịu, nhưng mà rốt cuộc vẫn kiên trì đến qua giờ tý, đốt pháo. Sáng sớm ngày hôm sau, thì cùng người trong nhà đi về Vương gia thôn. Vương Phúc Nhi và Vương Tiểu Bảo lạy mừng năm mới cho gia gia và nãi nãi, thế nhưng còn nhận được hồng bao, Triệu thị nói: "Cũng chỉ còn một năm nay, về sau Phúc nhi chính là người của nhà người khác, đưa cái hồng bao mang ý nghĩa."
"Đa tạ nãi nãi." Vương Phúc Nhi nói, nàng cũng không cần hồng bao này làm gì, qua năm mới thôi, xin cái vui mừng.
Lục tục có người lại đây chúc tết, Vương Phúc Nhi cũng mang theo Vương Tiểu Bảo đi chúc tết cho các nhà các hộ. Mặc kệ nói sao, thì cũng đi ra từ Vương gia thôn này, thân thích bằng hữu tự nhiên sẽ nhiều. Chờ sau khi thăm hỏi một vòng ở trong thôn, mọi người đều đi qua bên nhà Đại bá. Đại bá và Đại bá mẫu cũng là mặc đổi mới hoàn toàn, cảm giác có chút giống như ông địa chủ, Vương Phúc Nhi nhìn thì có chút bật cười. Nhưng mà Đại bá và Đại bá mẫu cũng không có phát giác, còn liên tiếp khoe khoang, quần áo của mình tốt như thế nào như thế nào. Còn nói với cha, có từng thấy qua hay không, ta thấy Chu địa chủ trước kia đều mặc qua như vậy. Trong lòng thật nhiều người ở Vương gia thôn, Chu địa chủ chính là một hình mẫu.
Toàn thị vừa làm cơm vừa nói với Vương Phúc Nhi: "Vốn chúng ta mang về một ít vải vóc có chút màu sắc đơn giản, chẳng qua Đại bá và Đại bá mẫu của muội cảm thấy khó coi, lại tự mình nhìn một bộ này, chúng ta lại khó mà nói gì, chỉ đành phải tùy bọn họ thôi." ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Tức phụ Nhị Bảo cũng cười nói: "Để cho cha nương cao hứng vui vẻ đi, chúng ta cũng thoải mái một ít, đại tẩu, gà này phải làm sao, là để nguyên con hay chặt ra?"
"Chặt đi, nhiều con nít, để nguyên con cũng ăn không ngon." Toàn thị hoàn toàn là bộ dáng trưởng tẩu, tức phụ Nhị Bảo cũng nghe theo nàng, Toàn thị nói: "Trong phòng bếp nhiều dầu mỡ, nếu không, muội ra đi ngoài xem?"
"Nơi khác cũng không có gì tốt, muội cứ ngốc ở bên cạnh thôi, nơi này cũng ấm áp." Nhìn căn nhà từng là của mình thành nhà người khác, cảm giác này vẫn rất phức tạp, nhưng mà, nữ oa tử sớm muộn gì cũng phải rời nhà, thích ứng sớm một chút cũng tốt.
"Đại tẩu, đêm qua mọi người có nghe được chuyện gì không?" Vương Phúc Nhi hỏi.
"Hả? Không có, sao vậy?" Toàn thị hỏi.
Vương Phúc Nhi nghĩ nghĩ, nói chuyện đêm qua cho Toàn thị: "Đại tẩu, tẩu nói xem đây là chuyện gì hả, cha nương muội đều không có vui vẻ đón giao thừa, cha muội khẳng định là lo lắng cho bên kia, ông ấy chính là tính tình này."
Toàn thị cũng nghĩ nghĩ rồi nói: "Tẩu thấy việc này cũng không lớn, nếu thật sự lớn, đại cô chúng ta còn không phải sớm chạy tới đây sao. Bà ta cũng mặc kệ chúng ta có nhận thức hay không, ta đoán chính là thiếu tiền, muốn kiếm một chút từ chỗ Tam thúc, nhà các muội chưa đi là đúng."
Ài, có tiền cũng có phiền não của có tiền, nhìn Tam thúc Tam thẩm bọn họ xem, đây không phải sống ૮ɦếƭ cắn chặt không buông sao, cũng không nhìn xem trước kia đã làm ra chuyện gì, còn dám tới cửa.
"Muội cũng nói như vậy, dù sao hiện tại muội cái gì cũng không quản, nếu thực sự khiến cho nóng nảy, muội trực tiếp báo quan thôi, làm sao có đề phòng mỗi ngày, cứ trực tiếp để mắt tới một nhà bọn muội. Muội cũng nói với Tiểu Bảo, về sau chuyện như vậy cũng không thể mềm lòng, hiện tại nương muội tốt hơn nhiều, theo muội cha còn muốn thân tình gì đó, trong lòng cảm thấy băn khoăn."
Tiểu cô là tín nhiệm mình, mới nói lời trong lòng cho mình, Toàn thị vội nói: "Tam thúc chính là mềm lòng, ông cũng không có đi qua không phải sao? Cái này thực không tệ, muội cũng đừng để ở trong lòng, tẩu nói với Đại Bảo ca, để cho hắn nghe ngóng xem là chuyện gì."
"Ừm, muội nói chuyện này cũng là đề tỉnh một câu cho các tẩu trước, vạn nhất đến lúc đó thật sự đến vay tiền mượn các tẩu bên này, các tẩu cũng có cái chuẩn bị."
Trong lòng Toàn thị cũng cảm thấy, nếu thật sự đến nơi đây vay tiền, chẳng lẽ thật là nhăn mặt? Ài, thân thích thế này thật là thực làm cho người ta muốn đánh một trận, rồi mặc kệ cho xong. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Toàn thị nói vài câu với Đại Bảo, Vương Đại Bảo đang chuẩn bị đi hỏi thăm, kết quả, lúc này Vương Mai Hoa đã tới đây, vừa thấy mặt liền quỳ xuống, nói là cứu cứu mệnh Hỉ oa tử nhà họ, rất lộn xộn. Cuối cùng nghe xong được đại khái, thì ra là Hỉ oa tử thiếu tiền đổ phường (sòng bạc), lại không có tiền trả, người ta liền thừa dịp đêm ba mươi tết, vừa cho hắn một trận, cũng đánh gãy chân, đang nằm ở nhà. Nếu như lại không trả tiền, về sau nói không chừng còn muốn giết hắn, nhà bọn họ cũng chỉ có một Hỉ oa tử, cũng không thể mất đi.
Đinh thị nghe xong, lập tức nhảy dựng lên nói: "Lão Vương gia chúng ta bị ngươi làm hại còn không thảm sao, thiếu chút nữa trở mặt với người cả thôn. Hiện tại các ngươi muốn tìm chúng ta vay tiền, đó là không có khả năng, không phải ngươi có một khuê nữ và nữ tế có tiền à, ngươi không đi tìm bọn họ đòi, mà tìm chúng ta hỏi? Chúng ta và các ngươi xa cách rồi, cũng không phải chung một họ với Hỉ oa tử, chúng ta không có tiền."
Vương Mai Hoa nói: "Nhưng mà Chu gia không cho ta đi vào."
Vương Phúc Nhi vụng trộm để cho Vương Nha Nhi nói mấy câu cho Đinh thị, Đinh thị lập tức nói: "À, vậy nói rõ ngươi còn không gấp gáp gì, ta thấy nếu ngươi thực sự sốt ruột, cũng không có tinh thần đến chúng ta bên này nháo đâu. Ta thấy Chu địa chủ không để cho ngươi tiến vào, vậy đứa nhỏ Nhị Nữu kia nếu thật sự mặc kệ nhìn đệ đệ của nó ૮ɦếƭ sống, những người chúng ta đây cũng càng không cần phải xen vào, hôm nay xem như ngươi tìm sai địa phương.
Bày đặt núi vàng núi bạc không đi, lại chạy đến địa phương nghèo của chúng ta, thật sự là buồn cười. Nhị Nữu nhà ngươi cũng là ngươi một phen phân một phen nước tiểu nuôi lớn, nếu nàng mặc kệ ngươi, ngươi có thể trực tiếp đi tố cáo nó, ta thấy nhà Chu địa chủ nhất định là không hài lòng để ngươi đi tố cáo. Một con đường tắt như vậy ngươi không dùng, còn đến nơi đây ăn bụi làm gì? Không phải ngươi nói không có biện pháp tốt đi vào sao, một khóc hai nháo ba thắt cổ, vừa vặn, khuê nữ ngươi lại quan tâm ngươi rồi."
Triệu thị là trực tiếp không nói gì, Vương lão đầu cũng đi nơi khác, Vương Mai Hoa mơ tưởng Tam ca có thể mềm lòng, chẳng qua Vương Đồng Tỏa cũng chạy. Những người còn ở lại, Vương Phúc Nhi thì lạnh lùng nhìn bà ta, người khác cũng là không thèm quan tâm, không thèm diễn trò!
Vương Mai Hoa cắn chặt răng, Đinh thị nói cũng có lý, được, phải đi tìm Nhị Nữu, mấy ngày không thấy, vừa vặn bà ta thừa dịp cơ hội này đi tìm nó, cũng không tin huynh đệ nó cũng chỉ có nửa cái mạng, nó cũng không quản. Nếu như thật sự là nói vậy, vậy thì mình cái gì cũng không để ý, liền nháo lên, để cho mọi người đều mất mặt, Chu địa chủ, con trai ngươi đã thú khuê nữ của ta, ngươi phải quản!
Nợ đánh bạc của Hỉ oa tử cũng phải dựa vào Chu địa chủ đi dọn dẹp, những người này là hung thần ác sát, phải tìm người lợi hại người để dựa vào. Vương Mai Hoa nghĩ thông suốt, liền đứng lên từ trên mặt đất, cũng không chào ai một tiếng, liền bỏ chạy, sắc mặt của Triệu thị âm trầm đến đáng sợ.
Đinh thị cảm thấy mình là một công thần lớn, mắng Vương Mai Hoa bỏ đi rồi. Vương Phúc Nhi cũng không lo lắng bà ta nói ra là ai nói cho bà nên nói như vậy, dù sao bà ta thích kiếm công lao, vừa vặn, vừa vặn.
Buổi cơm giữa trưa ban đầu mọi người còn không có không khí gì, thuần túy là bị Vương Mai Hoa huyên náo, nhưng mà lời nói trẻ con ngây thơ của mấy đứa nhỏ làm cho người lớn lại vui vẻ, bữa cơm này miễn cưỡng coi như là tứ đại đồng đường đi. (tứ đại đồng đường: bốn đời)
***Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Phúc Nhi uy vũ! Đinh thị cũng uy vũ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc