Con Gái Nhà Nông - Chương 134

Tác giả: Lý Hảo

Chương 134: Trận thế này!
Editor: ChieuNinh
Nếu Tống thị có thể dễ nói chuyện như vậy thì cũng tốt rồi, nàng ta thấy nói với nương mình không thông, vì thế liền nghe ngóng nhà Vương Phúc Nhi ở đâu, trực tiếp tới cửa để làm ầm ĩ.
"Là cái thứ gì vậy, cũng dám đến bám vào cành cao, đây là mười lượng bạc, các ngươi cầm cho ta, ngoan ngoãn lui hôn sự này, ta cũng không tìm các ngươi gây phiền toái. Nếu không, nghe nói, ngươi có mấy thân thích ở trên huyện, lão gia nhà ta chính là Huyện thừa, đến lúc đó cho các ngươi chịu không nổi!" Tống thị hếch mũi cao ngạo nói.
Thích thị cực kì tức giận, bà luôn luôn không phải là cao thủ cãi nhau, lại thấy nhiều người đều đến vây xem, thật hận không thể để cho nữ nhân này lập tức biến mất. "Ta và thân gia kết thân, có gì quan hệ với ngươi? Ngươi có tư cách gì đến quản chuyện này? Nếu thân gia thật sự không đồng ý, bọn họ có thể giáp mặt nói, không cần phải đến lượt người ngoài như ngươi đến chủ trương."
Tống thị nghe xong giận dữ: "Ngươi nói ai là người ngoài, ta chính là muội tử ruột thịt của ca ca ta, thân khuê nữ nương ta, ta nói lui thì lui, ca ca của ta và nương nhất định nghe ta. Cái đám quỷ nghèo các ngươi, cũng không biết cho tẩu tử của ta thuốc mê gì, còn muốn gả đến Tống gia ta?"
Vương Phúc Nhi cũng đã sớm để cho tiểu nhị trong nhà đến bên kia báo tin cho cha và Tống gia, chuyện này, tốt nhất là để Tống gia ra mặt, bằng không còn không xác định mấy hàng xóm láng giềng này nghe thành gì dạng đâu. Chỉ là Tống thị rất đáng giận, nàng cũng nghe Tống Trường Khanh nói, nhà cô cô thiếu tiền, bây giờ còn kiêu ngạo đến nhà nàng gây nháo. Thật sự là không cho chút giáo huấn, cũng không biết chính mình là thứ gì! Nhìn nàng ta nói lời này, đổ hết thảy sai lầm lên trên người nhà mình và nương Tống Trường Khanh, xem ra quan hệ của nàng ta và Tống bá mẫu cũng không ra sao, thế nhưng tới cửa muốn nhà mình từ hôn. Vương Phúc Nhi nghĩ, từ hôn? Không có cửa đâu! Cửa sổ cũng không có!
Thích thị nói với nhóm láng giềng xem náo nhiệt: "Các vị láng giềng, việc hôn nhân của khuê nữ nhà ta các ngươi cũng đều biết đến, là thân gia và bà thông gia dẫn theo bà mối tự mình tới cửa nhắc tới hôn sự, cũng là bọn họ thành tâm, chúng ta mới gả khuê nữ cho nhà bọn họ. Hiện tại vị này, à, là tiểu cô của thân gia ta đã gả đi ra ngoài mười mấy năm, nàng nói nàng có thể làm chủ được cho thân gia, các ngươi nói có đạo lý này hay không?" Thích thị thật đúng là bắt được trọng điểm.
Có người đã nói: "Ngày đó khi người ta nhắc tới hôn sự, ta cũng gặp được, quả thật là phu thê họ tự mình tới cửa, ta còn nói tam nha đầu Vương gia có phúc khí đâu, công công bà bà tương lai đều vừa ý nàng. Nếu nhà khuê nữ của ta có mệnh này thì tốt rồi, làm sao giống nữ nhân này nói, là không hài lòng chứ?"
Còn có người khinh bỉ nói: "Ngươi không có nghe thấy rồi, người ta đều là nữ nhân gả đi ra ngoài, gả đi ra ngoài mười mấy năm, còn rảnh rỗi quản chuyện nhà mẹ đẻ, là nàng ta đánh giá nhà mẹ đẻ cũng không người biết nói chuyện? Ai cũng có thể tự mình làm chủ thay nhà mẹ đẻ sao, lại còn là tiểu cô, một chút quy củ cũng không có, thật sự là mất mặt."
Cũng có người nói: "Người này ta quen biết, không phải là khuê nữ lão Tống gia Tế An Đường kia sao? Trước kia chính là không lí lẽ không buông tha người khác, không nghĩ tới gả cho người nhiều năm như vậy, còn như thế này. Tế An Đường Tống đại phu người ta có bao nhiêu tốt chứ, sao có muội tử như vậy? Tại sao thông gia không ngóng trông thông gia tốt, người này thế nhưng mơ tưởng can thiệp việc hôn nhân của người ta, còn mười lượng bạc nữa. Vương gia người ta ngay cả sân viện đều mua được, bình thường đối với hàng xóm láng giềng chúng ta cũng đều chiếu cố, còn thiếu này mười lượng bạc à, ta thấy nàng ta thật sự là mắt bị mù!"
"Ngươi cũng đừng nói lớn tiếng, không phải người ta nói sao, nam nhân nàng ta là làm quan, nếu chúng ta không thuận ý của nàng, nàng khiến cho nam nhân nàng đối phó ta, chúng ta sợ lắm."
"Hắc hắc, đã từng làm quan cũng sợ liều mạng, nếu thật sự áp bức chúng ta đến nóng nảy, chuyện gì ta cũng làm được, còn sợ cái này? Nhìn cái dạng này của nàng ta, khẳng định là không khiến cho người ta thích, nói không chừng nam nhân nàng ta cũng không thích nàng ta đâu, nếu ta là nam nhân cũng không thích nàng." Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Những lời này tuy rằng là nhỏ giọng, nhưng mà cũng có thể rơi vào lỗ tai đi, đã làm Tống thị tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu, nàng ta cũng mang theo mấy nha hoàn tới đây: "Các ngươi đều là người ૮ɦếƭ hả, nhìn ta bị người ta nói nhảm, đều đánh cho ta!"
Mấy nha hoàn kia nào dám như vậy, dù sao đều là người trên trấn, không phải hạ nhân nhà nàng.
"A, còn dám đánh chúng ta, cũng không nhìn xem đây là địa bàn của ai, chúng ta trở về kêu con trai ta tới đây, đều xách những người này đi ra ngoài cho ta."
"Đúng vậy, ai chẳng biết con trai Tam tẩu một bàn tay cũng có thể nâng cối đá, tiểu nha đầu lừa đảo này còn không phải ném một cái sẽ bay đi rất xa?"
Mọi người đều cười vang, Vương Phúc Nhi nhìn không hiểu ra sao, người xem náo nhiệt đều ở đây, cố tình chính nàng là một đương sự không thể ra mà nói. Bởi vì nương nói, đã đính hôn rồi, sẽ không thể xuất đầu lộ diện, bị người chê cười. Hơn nữa việc này, con đi ra ngoài nói, người ta còn nói con chanh chua nhỏ mọn. Sao Tống thúc thúc và cha còn không có trở về, bà cũng đã gọi người đi báo tin.
Đang lúc Vương Phúc Nhi sốt ruột, Tống Viễn Chí mang theo vài gã sai vặt đi tới: "Thật là có tiền đồ há, ca ca ngươi là ta nói muốn từ hôn hồi nào? Ngươi có thể làm chủ được chuyện của ta hả?" Tống Viễn Chí sắc mặt lạnh lùng đối mặt với Tống thị, lại như cây tắm gió xuân nói với láng giềng: "Các vị đều là hàng xóm láng giềng thân gia của ta, ta và mẫu thân đứa nhỏ tự mình tới đây đề thân, là bởi vì hai chúng ta đặc biệt vừa lòng với cô nương Vương gia, tuyệt đối sẽ không nói chuyện từ hôn gì đó. Còn thỉnh các vị làm chứng, nếu có những người nào khác giả mạo người Tống gia đến quấy rối, thỉnh các vị láng giềng giúp đỡ đuổi ra đi, ta ở đây cảm ơn các vị trước." Tống Viễn Chí nói xong thì khom người thật sâu.
Các hàng xóm láng giềng đều tránh đi: "Xem Tống đại phu nói này, thân gia Tống đại phu ngươi, chúng ta đều rất kính trọng. Chúng ta đều nghe Tống đại phu, nếu lại có người không biết xấu hổ như vậy, thì chúng ta cái gì cũng không quản, trực tiếp đánh người đi ra là được."
Tống đại phu người ta danh tiếng tốt, không có khinh thường bệnh nhân, không trực tiếp đòi hỏi tiền thuốc. Con người, có ai mà không đau đầu nhức óc? Có thể không cảm kích Tống đại phu sao?
Cho nên, thiện cảm đều bay lên vài tầng đối với thân gia này của Tống đại phu. Trước kia cũng nghe nói qua khuê nữ nhà này giống như bị người khác hãm hại, làm hỏng thanh danh rồi, nhưng mà Tống đại phu người ta cũng coi trọng, làm mai cho con trai của hắn, có thể thấy được nhân phẩm người ta là một chút vấn đề cũng không có, đều là những người đó nói bừa thôi. Vả lại, trong khoảng thời gian ở chung này, cả nhà Vương Đồng Tỏa đều là người tốt, ngay cả Vương Phúc Nhi kia gặp ai cũng chào hỏi, đối đứa nhỏ nhà bọn họ cũng tốt, có ăn ngon cũng không keo kiệt, mấy đứa nhỏ trong nhà đều nói Phúc nhi tỷ tỷ tốt, tâm đứa nhỏ mới là sạch sẽ nhất. Đều nói tốt lắm, có thể thấy được là người thật tốt. Cho nên Tống đại phu vừa nói mọi người đều phối hợp.
"Ca, sao ca nói muội như vậy chứ, muội chính là thân muội tử của ca, ca làm thân gia với nhà như vậy, đối với ca có lợi ích gì?"
"Câm miệng cho ta! Người tới bắt nàng trở về cho ta, nói cho người trong nhà, trực tiếp để cho nàng về nhà mình đi!"
"Ca, sao ngươi đối với ta như vậy? Ngươi có còn là ca ca của ta hay không?" Tống thị trực tiếp ồn ào.
"Ngươi lại lớn tiếng một cái, chỉ cần ngươi không sợ những chuyện ngươi làm khiến cho người ta biết, hoặc là ta kêu người ta đóng miệng ngươi lại?" Tống Viễn Chí mới không nói đạo lý với nàng ta, trực tiếp kêu người kéo đi rồi. Một lúc sau thì Vương Đồng Tỏa cũng gấp trở về, Tống Viễn Chí lại xin lỗi phu thê hai người: "Thật sự là không nghĩ tới muội tử kia của ta lại qua đây mà nói những thứ này, hai người đừng nghe nàng nói. Ài, thật sự là muội tử này của ta có chút không hiểu chuyện, cho các ngươi chê cười, về sau tuyệt đối không sẽ phát sinh chuyện như vậy! Xin lỗi!" Thichtruyen~ChieuNinh
Vương Đồng Tỏa và Thích thị là rất tức giận, nhưng mà thấy thân gia như vậy, cũng không thể phát hỏa với thân gia, Thích thị nói: "Thân gia, cái khác không nói, ta là sợ Phúc nhi nhà ta nếu đi tới nhà huynh, muội tử này của huynh luôn đến một chuyến lại như vậy, vậy phải làm sao?"
Tống Viễn Chí cười nói: "Ha ha, hai người đừng lo lắng, đến lúc đó Phúc nhi vào cửa nhà của ta, chính là người Tống gia ta, nàng chính là chủ nhân, muội tử của ta là đã gả đi ra ngoài, là khách nhân, nào có khách nhân phát cáu với chủ nhân chứ? Vậy chủ nhân cũng không cần tiếp đón khách nhân nữa, các ngươi nói ta nói có đạo lý này hay không?" Còn có chính là Tiểu Phúc Nhi cũng sẽ không để cho người ta bắt nạt như vậy, cái này Tống Viễn Chí vẫn rất khẳng định. Xem này, không phải hôm nay Phúc nhi nhà ngươi để cho ta tới đó sao? Phương pháp này đúng rồi, rất đúng, đến lúc đó người khác cũng sẽ không nói là Vương gia vô lễ, Tống gia cũng có thể biểu hiện coi trọng với Phúc nhi. Một lần tính đủ.
Vương Đồng Tỏa và Thích thị cho rằng Tống Viễn Chí nói có đạo lý, hơn nữa làm cha chồng đều hướng về con dâu, vậy thật sự là quá tốt. Vốn không vui đều tiêu thất, hơn nữa thật nhiệt tình giữ Tống Viễn Chí ở nhà ăn cơm. Tống Viễn Chí nói trong điếm còn có chút chuyện, sẽ không quấy rầy, dù sao về sau còn nhiều cơ hội, ta đây là thân gia cả đời, cũng không thiếu bữa cơm này.
Thích thị nói với Vương Phúc Nhi: "Có nghe Tống thúc thúc con nói không, về sau đến Tống gia cái gì cũng không cần sợ, có cha chồng con cho con chỗ dựa rồi. Ta thấy bà bà của con cũng rất thích con, lại nói tiếp, ba tỷ muội các con cũng đều có phúc khí, cũng không có uổng ngày bé bị nhiều khổ như vậy." Ba đứa nhỏ này ngày bé đều ăn không đủ no đâu, quần áo cũng là quần áo cũ của mình mặc cũ sửa xuống dưới, nha đầu Phúc nhi kia thật nhiều năm đều là mặc quần áo cũ của các tỷ tỷ, nghĩ tới cái này trong lòng Thích thị liền khó chịu.
"Nương, hiện tại nói cái này làm gì, không phải có câu nói rất đúng sao? Trước khổ sau ngọt, nhà chúng ta thì như thế này, chờ Tiểu Bảo trưởng thành, cuộc sống trôi qua sẽ càng tốt. Đến lúc đó coi như ngài là phu nhân nhà giàu, nếu ngài vui, con và các tỷ tỷ mua tiểu nha đầu hầu hạ ngài. Nếu ngài cảm thấy nhàm chán, chúng ta ở trấn trên, hàng xóm láng giềng cũng thích khi nhàn rỗi sẽ chơi bài, nếu không nương đi học một chút?"
"Nói bừa, đánh bài đều phải thua tiền, cái này không phải phá sản sao? Ta một bà tử ở nông thôn, cũng không dám như vậy, ta ấy, chỉ ngóng trông mấy tỷ đệ các con thật tốt, tốt nhất là đến lúc đó ta đều có tôn tử ngoại tôn tử, ta mỗi ngày dỗ bọn nó thì tốt rồi."
Nói làm Vương Phúc Nhi đỏ mặt, oa nhi với không oa nhi, nương ngươi tưởng quá xa đi. Nhưng mà đại tỷ cũng sắp sinh rồi, nói thầm trong lòng, Vương Phúc Nhi cảm thấy sinh nam sinh nữ đều giống nhau, nhưng mà suy nghĩ cho đại tỷ, thai đầu vẫn là sinh nam oa trước cho thỏa đáng, dù sao cũng là yêu cầu thời đại, ngươi phản kháng không nổi.
"Nương, có phải đại tỷ con sắp sinh hay không?" Vương Phúc Nhi hỏi.
Thích thị gật đầu: "Cũng sắp rồi, ngày kia ta liền đi qua chăm nom đại tỷ con, con ở nhà cẩn thận chăm sóc cha con và Tiểu Bảo cho tốt. Còn có, công việc châm tuyến của con cũng đừng quên, thừa dịp hiện tại thời gian còn không ngắn, đều làm cho xong, bằng không sẽ hoang mang rối loạn, đến lúc đó luống cuống tay chân." Đại khuê nữ và nhị khuê nữ đều là đính hôn còn không có quá một năm liền xuất giá, tam khuê nữ đính hôn sớm, thời gian còn đầy đủ, hiện tại bắt đầu làm vài thứ cho nhà chồng, cũng không cần phải gấp rồi.
"Lễ tiết cũng sắp đến, con đều làm một bộ quần áo cho công công bà bà còn có tổ bà bà của con đi, như vậy về sau con đi qua cũng tốt hơn một chút." Thích thị đã sớm đều hỏi thăm việc này rõ ràng, nhớ năm đó, bà và cha đám nhỏ thật là bà mối tới cửa, sau đó qua không đến một tháng thì gả qua, làm sao còn có nhiều quy củ như vậy?
Lúc này phu gia của Phúc nhi ở cùng trấn trên, những cấp bậc lễ nghĩa này cũng không thể thiếu. Tống gia người ta ngày lễ ngày tết cũng đều ấn theo cấp bậc lễ nghĩa tặng đồ qua đây, nhà gái chúng ta cũng không thể hạ thấp được.
"Nương, con đã biết, người không cần quan tâm, người đi qua chỗ đại tỷ con nói cho nàng, để cho nàng đừng bận tâm chúng ta bên này, hết thảy đều rất tốt, Tiểu Bảo cũng nghe lời." Thichtruyen~ChieuNinh
"Ngươi nha đầu kia, còn cần ngươi nói sao? Nương đều rất rõ ràng."
Ngày kia Thích thị đi lên huyện, trong nhà chỉ còn lại có Tiểu Bảo, Vương Phúc Nhi và Vương Đồng Tỏa. Vương Đồng Tỏa phải đi trong điếm trông coi, Tiểu Bảo phải đi đọc sách, cho nên toàn bộ sân viện chỉ còn lại có một mình Vương Phúc Nhi.
Không được bao lâu, cửa viện có người gõ, Vương Phúc Nhi đi mở cửa: "Sao ngươi lại qua đây? Cẩn thận người khác thấy được lại nói nhảm." Người đến là Tống Trường Khanh.
Tống Trường Khanh nói: "Ta không đi vào, qua đây đưa chút đồ cho nàng. Có một mình nàng ở nhà, có cần đưa qua đây một nha đầu hay không?"
Đây vẫn là lần đầu tiên gặp mặt từ sau khi hai người đính hôn, thấy Tống Trường Khanh một chút cũng không có cảm thấy ngượng ngùng, Vương Phúc Nhi quyết định cũng không thể thua trận, nói: "Có phải đến nhà ngươi, nhất định phải có nha đầu hay không?"
Tống Trường Khanh vội nói: "Không phải ý tứ này, nếu nàng không hài lòng, thì ta sẽ không đưa, ta chỉ cảm thấy nàng ở nhà một mình thì không an toàn, có nha đầu còn có thể trò chuyện."
Thấy Tống Trường Khanh gấp thành như vậy, trong lòng Vương Phúc Nhi âm thầm vui vẻ: "Được, ta biết tâm ý của ngươi, nha đầu kia ta sẽ nói với cha nương ta một chút, nhà của ta tự mình mua." Thật sự cũng nên mua nha đầu, nếu thật sự dùng nha đầu Tống gia, khẳng định là không tốt, tuy rằng Tống Trường Khanh là có ý tốt.
"Vậy, vậy, ta đi đây, nàng, nếu nàng có gì cần nói, để cho Tiểu Bảo mang thư cho ta, ta sẽ làm tốt." Tống Trường Khanh quyết đoán bán đứng Vương Tiểu Bảo, nhưng mà hắn thấy khuôn mặt tươi cười của Vương Phúc Nhi, nhịn không được đỏ mặt, sau đó thì chạy trối ૮ɦếƭ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc