Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài - Chương 103

Tác giả: Vô Danh

Hồ Trung Chính nhìn Đường Lạc Lạc thẳng thắn như thế, không kiềm được có chút yêu thích, đưa tay vuốt vuốt bộ râu.
- Không sao, loại vải này rất rẻ, một mét không quá hai trăm mấy đồng, nếu cô Đường thích, tôi bây giờ cho người đóng gói cho cô.
- Rẻ như vậy sao?
Đường Lạc Lạc kinh ngạc kêu lên.
- Xúc cảm tốt như thế, tôi còn tưởng rất đắt, cảm ơn ông, tôi… Tôi mua hết!
Loại vải vừa rẻ vừa tốt như vậy biết đi đâu tìm chứ, về nhà nhất định phải khoe khoang với Mặc Thiệu Đình một phen, bản thân đã đấu tranh kịch liệt thế nào để tìm thấy loại vải vừa rẻ vừa đẹp này, đúng là không thể thành công hơn.
Cảm giác bản thân như kiếm được một tỷ!
Hồ Trung Chính cười híp mắt đáp ứng, đem mỗi màu đều gói hết cho Đường Lạc Lạc, đích thân dẫn Đường Lạc Lạc đến quầy thu ngân tính tiền, sau cùng vải vóc quá nhiều, Đường Lạc Lạc một người không vác nổi, còn đặc biệt cử người chuyên biệt giúp Đường Lạc Lạc đem về nhà.
Mặc Lan và đồng bọn của cô xem đến ngớ cả người, quản lý cũng đứng yên tại chỗ không biết Boss của mình đang âm mưu cái gì, đợi đến Hồ Trung Chính tiễn Đường Lạc Lạc đi, bản thân quay người chậm rãi đi về, trong lúc xem như không có ai bên cạnh chuẩn bị đi lên lầu, Mặc Lan cuối cùng cũng có chút mất bình tĩnh rồi.
Cô đã bị nuông chiều quen rồi, thân là con gái Mặc gia, đi đến đâu thực sự đều toả ra ánh hào quang, chưa từng phải chịu qua sự thờ ơ thế này, lập tức có chút gượng gạo mở miệng.
- Ngài Hồ đối đãi với khách hàng như thế này sao?
Hồ Trung Chính bây giờ mới quay người lại cười, chậm rãi đi về phía Mặc Lan.
- Đây là cô Mặc, xin hỏi có nhu cầu gì?
Trước đây lúc Nhất Thế Cẩm Tú bị nhà họ Mặc thu mua, người gõ thước tay sau cùng chính là Hồ Trung Chính, thân là cửa tiệm lâu năm, tự có sự thanh cao và vững vàng, một trong những nguyên nhân đồng ý bị nhà họ Mặc thu mua, là do nhìn trúng khí thế hùng mạnh của Mặc Thiệu Đình, thủ đoạn mạnh mẽ nhanh gọn.
Hồ Trung Chính trước giờ cao ngạo, rất ít khi phục ai, nhưng Mặc Thiệu Đình tuy tuổi còn trẻ, lại khiến người khác tán dương khâm phục, nhưng ngoài điều này ra, ông đối với những thành viên khác của Mặc gia, đều không có thói quen ra sức xu nịnh, khom lưng uốn gối.
Đối với chất vấn của Mặc Lan, ông chỉ cười nhẹ một tiếng, biểu hiện như đang nhìn một hậu bối không hiểu chuyện.
Bản thân phát hiện gay go rồi, đối phương lại có loại thái độ không xem trọng này, khiến Mặc Lan không kiềm được nổi nóng.
- Những loại vải mà vừa nãy Đường Lạc Lạc mới mang đi, tôi cũng muốn, ông còn bao nhiêu hàng dự trữ, tôi lấy bấy nhiêu.
Không chỉ là vì muốn cũng Đường Lạc Lạc đo cao thấp, quan trọng nhất là, Mặc Lan cũng đang cần vải vóc để làm kì bào, gấm Vân Nam lúc nãy thoáng qua đã hút mắt người nhìn, thật sự đẹp đến khiến người ta nghẹt thở, Mặc Lan cảm thấy, chỉ có loại vải này, mới xứng được với thiết kế của mình.
- Thật ngại quá.
Hồ Trung Chính nhíu mày, vẻ mặt khó xử.
- Chỉ còn lại vài cuộn, đều bị cô Đường mới nãy mua về hết rồi, tôi rất muốn làm hài lòng ước nguyện của cô Mặc, nhưng… Lực bất tòng tâm.
- Hết rồi sao?
Mặc Lan lập tức chỉ cảm thấy cơn tức xông thẳng lên người, loại vải tốt như thế, lại toàn bộ đều bị Đường Lạc Lac đóng gói mang về hết?
Mắt nhìn Mặc Lan nâng cao tông giọng, bộ dạng tức đến nỗi không nói nên lời, Nhạc Thanh vội lên tiếng khuyên can.
- Chị Mặc, không còn thì không còn, loại vải đó có thể đắt giá bao nhiêu, chỉ 200 mất một mét, rẻ ૮ɦếƭ đi được, vứt ở ngoài đường cũng không có người muốn, cũng chỉ có loại nha đầu chưa từng thấy qua bộ mặt thành thị như Đường Lạc Lạc mới xem như bảo vật, mua không được thì mua những thứ khác thôi, tôi thấy cũng không có gì đặc biệt, chỉ là màu sắc hoa văn khá mộc mạc.
Lời chưa nói hết, trên mặt đã bị Mặc Lan tát một tiếng “bốp”.
- Cô thì biết gì, đó là loại gấm Vân Nam cao cấp đó!
Nhạc Thanh bất ngờ không kịp đề phòng bị tát một cái, oa oa khóc thành tiếng, miệng không ngừng nhận lỗi.
- Xin lỗi… Chị Mặc… Là tôi không hiểu… Cô đừng tức giận… Huhuhu.
Những cô bạn khác vừa định mở miệng hùa theo, lúc này vội khép miệng lại, tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, mỗi người đều âm thầm ngạc nhiên, cái cô Đường Lạc Lạc đó rốt cuộc gia thế ra sao, xứng đáng để ngài Hồ lấy lòng như thế, đem loại vải quý giá nhất trong tiệm bán với giá rẻ bèo đều gói về hết cho cô.
Cực phẩm ngay cả Mặc Lan cũng không giành được, lại hời cho con nha đầu kia…
Đúng là… Nghĩ không thông.
Sắc mặt Mặc Lan tái mét, vẻ đoan trang phóng khoáng thường thấy bây giờ đã không thấy tung tích, nghiến chặt răng.
- Được, các người được lắm, loại nơi như thế, sau này tôi sẽ không bao giờ đến nữa!
Nói xong đưa đồng bọn của mình giũ áo bỏ đi.
Hồ Trung Chính sắc mặt như thường, nhìn Mặc Lan rời khỏi, cản cũng không cản, cấp trên của ông là Mặc Thiệu Đình, nha đầu Mặc Lan này, coi như xuất thân từ Mặc gia, cũng không xứng đáng để ông đi quỳ liếm.
Chỉ là, hoàng đế không gấp nhưng thái giám gấp, quản lý bên cạnh sớm đã buồn bực đến nhảy cẫng lên.
- Ông chủ Hồ, ông đây… Sao lại hành động theo cảm tính thế này, đó là con gái lớn của Mặc gia đó, tôi vừa lấy lòng được chị ta, có khi lúc về sẽ ở trước mặt giám đốc Mặc nói tốt cho chúng ta vài câu, ông đây… Trời ơi.
- Lấy lòng chị ta?
Hồ Trung Chính quay người lại, cười lạnh nhạt.
- Ông chuẩn bị lấy lòng chị ta thế nào?
- Miễn phí tặng một vài loại vải cao cấp.
Quản lý lý lẽ vô cùng hào hùng.
- Với lại loại khách có nhan sắc như thế, cô Mặc đã không thích, đuổi đi là được rồi, vả lại cũng không phải nhóm khách chủ yếu của chúng ta, có thể chi trả được bao nhiêu chứ?
- Ông nghĩ như vậy…
Hồ Trung Chính thoáng lộ ra nụ cười châm biếm.
- Rất tốt, Nhất Thế Cẩm Tú của chúng tôi không giữ được loại thiên tài như ông, qua bên tài vụ chốt chút tiền lương đi.
- Cái gì?
Quản lý lập tức không thể tin được kêu lên.
- Ông chủ Hồ, tôi… Tôi rốt cuộc làm sao?
Ông làm sai gì sao? Không có mà?
- Không chỉ là ông, còn có cô.
Hồ Trung Chính chỉ ngay Tiểu Hà vừa cùng Đường Lạc Lạc xem vải.
- Biết vì sao các người bị sa thải không?
Quản lý và Tiểu Hà ngơ ngác nhìn nhau, đều vừa nghi hoặc vừa oan ức.
Bọn họ cái gì cũng chưa làm mà, em họ của giám đốc Mặc đích thân đến đây, còn không nghênh đón thật tốt sao?
- Các người đó, đắc tội với người không nên đắc tội.
Nói xong câu này, ông chủ Hồ phẩy tay áo, quay người đi về hướng lầu trên.
Để lại quản lý và Tiểu Hà trơ mắt nhìn nhau, như tỉnh mộng, người không nên đắc tội – không lẽ là cô nha đầu nghèo kiết xác không có gì đặc biệt kia sao?
… …
- Lại đây lại đây, xem xem, cái này có đẹp không?
Đường Lạc Lạc mặt mày hớn hở khoe với Mặc Thiệu Đình thành quả mua hàng của bản thân vừa nãy.
Mặc Thiệu Đình nhìn bảng hiệu gấm Vân Nam của Nhất Thế Cẩm Tú, trên mặt hiện ra nụ cười, không nói thẳng ra, phối hợp Đường Lạc Lạc lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
- Đúng là đẹp thật, nhất định là đắt lắm?
- Rẻ bèo.
Đường Lạc Lạc vui vẻ mắt nhắm xua tay.
- Tôi quả là một thiên tài, loại vải tốt như vậy, chỉ mình tôi là có mắt nhìn, ôi, tôi bây giờ không thể chờ để vẽ bản thiết kế ngay bây giờ, cơm tối tôi không xuống ăn nữa, nhờ má Vương đem lên cho tôi, tôi phải phác thảo ý tưởng cho bản thiết kế.
- Ừa.
Mặc Thiệu Đình đáp lại một tiếng, quay đầu qua chớp chớp mắt.
- Vậy tôi lập tức ăn xong lên cùng cô, sau đó chúng ta…
- À đúng, còn có chuyện muốn thông báo với anh,
Đường Lạc Lạc vừa đem vải vóc cẩn thận cất vào, mở chiếc laptop ra, vừa có chút áy náy thương lượng với Mặc Thiệu Đình.
- Anh tối hôm nay, vẫn là không nên ngủ cùng với tôi, có thể tôi sẽ phác thảo đến rất khuya.
Xin cô đừng dày vò tôi nữa làm ơn.
Mặc Thiệu Đình thất vọng cau mày.
- Nhưng… Còn vốn muốn chỉ cô một tư thế mới mà…
Đường Lạc Lạc: …
Cô cảm thấy vui mừng khi mình vượt qua kiếp nạn này.
- Vậy tôi ngủ sô-pha được rồi.
Mặc Thiệu Đình đành chọn cách ổn hơn, bây giờ anh ngủ một mình, thường sẽ bị mất ngủ, đã không quen được những ngày không có Đường Lạc Lạc.
- Sô-pha hả, anh cũng đừng ngủ đó nữa, không phải có nhiều phòng khách sao?
Đường Lạc Lạc có chút ray rứt mở lời.
- Dù sao, lúc tôi đang thiết kế, cần có một không gian tốt anh hiểu mà.
Nếu mà tên này ngủ trên sô-pha, thì khỏi cần phải hỏi, anh nhất định tìm cơ hội đến quấy nhiễu mình, vì bản thiết kế nhỏ nhắn đáng yêu của mình, Đường Lạc Lạc quyết định hy sinh cơn “cực khoái” của Mặc Thiệu Đình, cô mới không thừa nhận bản thân đã suy tính trước, sớm đã muốn làm vậy rồi.
Mặc Thiệu Đình: …
Rất tốt, bây giờ sô-pha cũng không cho ngủ nữa.
Tiểu nha đầu này đúng là khôn ngoan hơn rồi hahahaha.
Vậy trời không phải sàn nhà cũng sắp không còn chỗ rồi sao?
- Nhưng ngày mai tôi phải đi công tác ở Luân Đôn rồi.
Mặc Thiệu Đình dùng đến tuyệt chiêu cuối cùng.
- Ngày mai?
Đường Lạc Lạc quả nhiên ngớ người ra một lúc, liền mở miệng hỏi.
- Mấy giờ vậy?
- Sáng sớm, cụ thể mấy giờ, xem tâm trạng.
- Hãng máy bay nào?
- Máy bay tư nhân.
Đường Lạc Lạc: …
Người có tiền đều ra vẻ như thế sao?
Tuy nhiên, trong lòng có chút chút không nỡ, bây giờ trong lòng đã thầm nhói lên, kêu gào để cô nói chút lời níu kéo, nhưng mà…
- Vậy tôi biết rồi.
Đường Lạc Lạc vẫn quay người đi, không để Mặc Thiệu Đình nhìn thấy gương mặt buồn bã của mình.
Cô cũng nên bắt đầu làm quen, cuộc sống không có anh.
Dù sao cuộc sống như thế, sẽ là tình trạng thường ngày trong tương lai,
Thế là, trong lúc Mặc Thiệu Đình đi ra khỏi phòng ngủ, tinh thần ngẩn ngơ, tâm trạng uể oải, thậm chí, cũng có chút hối hận tại sao bản thân không ૮ưỡɳɠ éρ yêu cầu Đường Lạc Lạc đi cùng mình, tiểu nha đầu này lại có thể không một chút lưu luyến mình!
Thực sự vô lương tâm đến cực hạn rồi…
Giờ đây, một mình ngồi trên bên mép bàn trong phòng ngủ, vừa mở máy tính, Đường Lạc Lạc vừa lẩm bẩm.
- Sáng sớm đã đi… Cái tên này… Nghe nói Luân Đôn sương mù dày lắm, có nên nhắc nhở anh chuẩn bị khẩu trang, ngạt ૮ɦếƭ anh ta mất… Cái tên này gần đây ăn quen đồ mình làm rồi, Luân Đôn nổi tiếng đồ ăn khó nuốt, có nên đem cho anh chút gì đó… Thôi kệ, đói ૮ɦếƭ anh ta cũng được… Gái Luân Đôn… Ừm, nổi tiếng xinh đẹp, chuyến đi lần này, mình sẽ không bị cắm sừng chứ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay