Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Chương 21

Tác giả: Ức Tích Nhan

"Anh.....Ưm....." Cái miệng nhỏ vừa định phản bác nhưng đã bị hôn tới tấp, cô chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ dùng hai tay đẩy *** anh ra thế nhưng bàn tay to lớn ngang tàng của anh lại kiềm chặt hai tay cô tạo thành tư thế đầu hàng kẹp sát vào hai bên gối nằm.
Khoảng cách của hai người như keo dính sát vào nhau, *** mềm mại bị anh ép đến tới C*ng c*ng vô cùng đau đớn.
Anh đưa lưỡi tiến vào khoang miệng *** hết chất ngọt trong cô, điên cuồng khuấy đảo làm loạn truyền hơi thở nồng đậm của mình sang miệng cô. Cái cảm giác kỳ lạ kia lại tới khiến cả người cô dần dần mềm nhũn, cô cho rằng mình sắp nghẹt thở ૮ɦếƭ rồi thì anh mới nhả môi cô ra, bờ môi mỏng men lần xuống dưới luồn vào trong cổ áo.
"Này.... Lăng Bắc Hàn.....Anh không thể! Anh mau buông tôi ra….Nè..." Hai tay bị anh chế ngự làm cô không thể động đậy, cô cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, ngốc đầu dậy thì thấy vạt áo mình đã bị anh cởi ra lại còn đang hôn lên *** mình, miệng anh không khác gì loài dã thú, cũng dùng phương thức gặm cắn mà đẩy cho áo *** cô trồi lên trên.
Ý thức của Úc Tử Duyệt bị tấn công mãnh liệt, mặt cô ửng đỏ tim đập nhảy loạn xạ, trong đầu cô lại nghĩ tới những hình ảnh của truyện đam mĩ mà mình từng đọc qua, tiểu công cũng bá đạo cưỡng chế đối xử với tiểu thụ như thế, trống *** đập thình thịch dồn dập….Hơi khẩn trương nhưng cũng rất mong đợi!
Mong đợi? Trời đất! Úc Tử Duyệt, mày thật đúng là một đứa háo sắc không biết xấu hổ.....Sao mày có thể.....
"A....." Một cảm giác từ nhè nhẹ như mèo quàu rồi chuyển sang rần rần tê dại, cô không kiềm chế được bật lên *** rỉ, cúi đầu xuống thì thấy miệng của tên đàn ông như mảnh thủ nơi hoang dã đang gặm cắn quả hồng nhỏ của mình, cô còn thấy anh đang dùng lưỡi *** vào nơi đó của mình, làm cho tim cô càng đập dữ dội hơn, cảm thấy ở chỗ nào đó trong thân thể đang co giật liên hồi.....
"Tập trung vào đi!" Anh chợt phát hiện suy nghĩ của cô đang đi hoang, mang tính chất trừng phạt mà điên cuồng cạp cắn cô như thú hoang, trong đôi mắt giờ đây đã bị *** khống chế nhìn cô trừng trừng lại còn ngang ngược ra lệnh.
"Anh......Anh.....Không được! Không được ép buộc tôi!" Lý trí thoáng quay trở lại cô liền kháng nghị nói.
"Cô bé, em đừng nói dối, cơ thể em đã tố cáo cái miệng nhỏ chanh chua của em rồi!" Nhếch môi cười tinh quái, Lăng Bắc Hàn gian ác nói, bàn tay to để ngoài lớp quần nhỏ của cô, hài lòng khi thấy nơi đó đã hơi ẩm ướt.
"Đừng......" Mặt cô đỏ rực như lửa thì thào kháng nghị.
Anh, anh ta chạm vào nơi đó của mình....!
Úc Tử Duyệt cảm thấy đầu như muốn nổ tung, đưa tay tính đẩy *** anh ra, nhưng bàn tay nhỏ bé của cô không có chút hơi sức nào xụi xuống quàng lên cổ anh.
"Đừng mà....Lăng Bắc Hàn....Tôi, tôi vẫn chưa có tắm.....Dơ lắm, để tôi, tôi đi tắm cái đã!" Tia lý trí còn sót lại ngay lập tức giúp cô nghĩ tới biện pháp đào tẩu vì vậy vội vàng nói.
"Làm xong rồi đi tắm cũng không muộn!" Lăng Bắc Hàn ranh mãnh cười, làm gì có chuyên dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, ngày mai sau khi cùng cô về nhà xong anh còn phải quay lai doanh trại. Nghĩ đến hai tháng tới không được nhìn thấy cô lòng lại có chút không đành, giờ phút này chỉ muốn tham lam tấn công vùi sâu vào nơi ấm áp kia của cô mà thôi.
"........" Tên khốn thúi tha này….. Úc Tử Duyệt âm thầm rủa xả, "Á....Lấy nó ra....Anh...." Trời ơi! Đó là gón tay mà? Sao lại để ở nơi đó.....
Cô có thể cảm nhận được Ng'n t thô ráp của anh.....Ng'n t nhích từng chút tiến vào rồi rút ra, cũng không biết đang ma sát cọ nhè nhẹ ở chỗ nào mà khiến cho khắp người cô tê dại, mềm nhũn nhẹ hẫng như bay, thực sự rất muốn cứ nằm im như thế nhưng ngược lại thì muốn anh vẫn tiếp tục....
Mật dịch của cô chảy ra càng lúc càng nhiều, Lăng Bắc Hàn thấy thế vô cùng thỏa mãn xoay người ngồi dậy, đem hai chân cô gập thành chữ M để thuận tiện khi anh yêu cô.....Sự âu yếm uốt ve của anh càng làm cho chất mật dịch trong cô chảy ra nhiều hơn......
"Ưm....." Khoảnh khắc này, Úc Tử Duyệt đã thực sự đầu hàng trước kỹ thuật cao siêu của anh, đắm chìm say mê, quên mất mình phải giãy dụa và phản kháng mà ngược lại còn rất vui sướng *** ra tiếng.....
Lúc này, quần áo cô đã bị anh ***, nhưng anh vẫn từ từ dạo chơi tại vùng đất huyền bí kia chứ không vội tiến vào. Kiên nhẫn quan sát phản ứng của cô, thấy cô hơi ưỡn đầu lên, giãy giụa vòng eo nhỏ nhìn anh nói với vẻ mặt đê mê như van xin, "Làm ơn....."
Lời cô nói khiến anh đắc ý nở nụ cười, cúi người xuống ngậm lấy vành tai cô nói, "Em cũng nhiệt tình thật đó...." Thốt xong lời nói quỷ quái rồi thúc người về phía trước nhưng lại không chịu tiến vào.
"Ưm......" Ánh mắt đê mê của cô hơi hơi mở ra, nhìn tới khuôn mặt tuấn tú cương nghị kia, Úc Tử Duyệt cảm thấy cái loại cảm giác hụt hẫng ở chỗ nào đó sâu tận trong cơ thể mình càng lúc càng nghiêm trọng, chẳng lẽ.....Chẳng lẽ mình thật sự “cần” đến vậy sao? Đối với một người đàn ông mà bản thân không yêu, hơn nữa có thể nói còn chưa đến mức quá thân mật, thế nhưng lại chủ động nhiệt tính đòi hỏi....
Cô thật thất vọng về bản thân mình, nhưng mà cơ thể thực sự là đang rất muốn.....
"Tại anh khơi mào chớ ai....Hứ....." Cái miệng nhỏ nhắn của cô lầm bầm phản bác. Phải, là do kỹ thuật của anh ta quá cao siêu khiến cô không kiềm chế được mới thành ra như vậy!
Đôi mắt đen sâu thẳm của Lăng Bắc Hàn nhuốm đầy *** nhìn tới cô vợ trẻ con khéo ăn khéo nói của mình mà trong lòng vô cùng đắc ý! Anh thích ngắm nhìn vẻ mặt *** đê mê của cô hiện bây giờ, hơn nữa rất là yêu thích sự nhiệt tình này của cô.
Cảm thấy rằng lựa chọn cô là một quyết định hoàn toàn đúng đắn.
Hai tay tách hai đù* cô ra, đặt mình vào *** cô để cho tiểu đệ đang C*ng c*ng sưng phồng của anh cọ quẹt qua lại vài lần, sự trêu chọc này càng khiến cho cô run rẩy liên hồi, cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại như đang khát khao anh nhanh chóng tiến vào.
Rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa, Lăng Bắc Hàn thẳng lưng dùng sức.....
"Đả đảo Lăng Bắc Hàn.....Đả đảo Lăng Bắc Hàn.....Đả đảo Lăng Bắc Hàn....."
Một âm thanh kỳ quặc không biết từ đâu vang lên, khiến hành động của Lăng Bắc Hàn bỗng chốc khựng lại, Úc Tử Duyệt ở bên dưới cũng đột nhiên mở to mắt ra, "Ơ.... Là điện thoại của tôi đấy."
Cô thốt xong ngồi bật dậy, hai mắt vô tình nhìn thấy *** đang dựng đứng sừng sững kia của Lăng Bắc Hàn thì vội vàng bịt mắt hô lên, "Á......"
Chuông điện thoại di động vẫn reo lên inh ỏi phá tan phong cảnh trong căn phòng, mà tiếng chuông quái dị trong điện thoại chính là cô tự mình cài vào.
Mặt Lăng Bắc Hàn sa sầm cực kỳ khó coi, thực sự có chút kích động muốn một S***g bắn nát cô! Lại thấy Úc Tử Duyệt nhặt lên áo ngủ của anh mặc đại vào người, rồi bước xuống giường bới lên đống quần áo nằm trên mặt đất để tìm điện thoại di động của mình.
Là số lạ! Ai vậy nhỉ?
Cô đi chân trần bước tới cầm lên di động đi tới gần cửa sổ mới nhận cuộc gọi, "Alô....."
Lăng Bắc Hàn ở đằng kia cũng đã mặc vào áo ngủ, đôi con ngươi đen láy sâu hun hút liếc nhìn tới chỗ cô bằng nữa con mắt, vừa đốt *** cũng vừa suy đoán, rốt cuộc là ai lại không biết điều như thế, đã trễ vậy rồi mà còn gọi điện thoại tới cho cô.
Khi nhìn thấy cô đi chân không, anh liền xách lên đôi dép lê mang tới đưa cho cô.
"Alô? Ai đó? Nói chuyện đi!" Đối phương vẫn im lặng không lên tiếng làm cho Úc Tử Duyệt phải gắt giọng hỏi.
"Á....Lăng Bắc Hàn, anh….." Thắt lưng đột nhiên bị anh ôm lấy, Úc Tử Duyệt bực mình thốt lên, nhưng khi cúi đầu xuống thấy anh đang xỏ đôi dép lê mang vào chân mình thì trái tim cùng lòng bàn chân của cô đều thoáng qua một chút ấm áp.
"Là mình!" Lệ Mộ Phàm trầm giọng nói, trong giọng nói còn mang theo sự tức giận!
"Hả…." Úc Tử Duyệt nghe thấy tiếng của Lệ Mộ Phàm thì toàn thân cứng ngắc, chột dạ nhìn về phía Lăng Bắc Hàn, cũng không biết nên trả lời Lệ Mộ Phàm như thế nào. Đã vậy tên Lăng Bắc Hàn đáng ghét kia còn đang nhìn chằm chằm về phía mình!
"Đã muộn rồi, cậu gọi mình có việc gì không?" Cô cố gắng giữ ình bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang nhào lộn kích động, nhớ lại vừa nãy suýt chút nữa đã cũng Lăng Bắc Hàn làm cái chuyện kia, giờ đây khi đối mặt với Lệ Mộ Phàm thì trong lòng lại nảy sinh cảm giác áy náy.
Nghe giọng nói của cô hơi khác thường, là một lính Trinh sát, ngay lập tức Lăng Bắc Hàn hiểu được người gọi điện tới là ai!
Lồng *** bỗng xông lên nỗi hờn ghen khó hiểu, cái tên Lệ Mộ Phàm kia còn chưa chịu ૮ɦếƭ tâm sao? Trông thấy Úc Tử Duyệt đang nhìn mình bằng ánh mắt mập mờ thì anh lại càng có cảm giác cả hai người họ như đang ngang nhiên "vụng trộm yêu đương" ở ngay trước mặt mình!
Thời gian gần mười năm đã dạy cho Lăng Bắc Hàn hiểu rõ một điều, nếu để lỡ mất một người thì đó đã là chuyện của quá khứ. Cuối cùng chỉ có người chờ đợi mình ở trạm kế tiếp mới cùng mình đi hết quãng đời còn lại. Nghĩ như thế, Lăng Bắc Hàn dần dần bình tĩnh lại, đi tới mở ra một cánh cửa sổ khác rồi bước ra ngoài ban công.
Úc Tử Duyệt liếc mắt thấy Lăng Bắc Hàn đi ra ban công, tay nắm chặt di động âm thầm thở phào nhẹ nhõm, "Lệ Mộ Phàm! Cậu còn gọi điện thoại tới làm gì?" Cô lớn tiếng quát vào loa điện thoại.
Đó chỉ là biểu hiện che giấu cho bề ngoài mà thôi, chứ còn thật chất trong tim cô thì làm sao tránh khỏi rung động đập liên hồi, bản thân cô cũng không có cách nào điều khiển được nó.
Trong màn đêm lạnh lẽo, một người thanh niên mặc áo sơ mi trắng ngồi trên bãi cỏ tại một công viên, lưng dựa vào gốc cây khô lớn cao vút, bên cạnh còn có những chai R*ợ*u nằm ngổn ngang. Trái tim vốn đã bị nồng độ R*ợ*u mạnh thiêu cháy lúc này lại vì lời quát nạt của cô mà càng thêm nóng bỏng.
"Vì mình nhớ cậu quá....." Lèm nhèm trong men say khiến cho giọng nói cậu ta càng trở nên khào khào, có thể là do tác dụng của độ cồn.
Trái tim cô như bị gậy điện quất trúng một roi, run rẩy dữ dội khiến cho hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Khi một người mà bạn đã thầm mến từ rất lâu nói với bạn những lời lẽ chân thành tha thiết động lòng người như thế, mà bạn vẫn vô tâm xem như không có gì là điều không thể nào. Huống chi, còn là từ miệng một người xưa nay luôn kiêu ngạo tự cao tự đại như Lệ Mộ Phàm nói ra.....
Làm cho tâm tư của Úc Tử Duyệt rối bời, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời cậu ấy như thế nào, hơn nữa còn nhận ra được hình như cậu ấy đang uống rất nhiều R*ợ*u.
"Cậu, bây giờ cậu có nói ra những lời này cũng không có ích gì! Ngoài mặt cô vẫn ra vẻ tức giận quát tháo nhưng trong lòng lại phức tạp chua chát.
"Ngày mai về hãy tới hồ nước Duyệt - Mục ở công viên, mình sẽ chờ cậu ở chỗ cũ....." Lệ Mộ Phàm lèm nhèm nói xong, trong tai nghe cũng chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề.
Hồ nước Duyệt - Mục ở công viên…..
"Đó là quả bóng của mình!"
"Không phải! Nó là từ trên trời rơi xuống bị mình nhặt được!" Tại một thảm cỏ dưới tàng cây trong công viên, không biết một quả bóng từ đâu bay tới được một bé gái nhặt được, rồi một bé trai cũng chạy tới nói đó là quả bóng đó là của cậu.
Bé gái ôm chặt trái bóng trong tay, hung dữ trừng mắt nhìn bé trai quát lại....
"Cậu đừng nói xạo! Rõ ràng là quả bóng của mình, sao phải đưa lại cho cậu!" Cậu bé trai từng bước từng bước tiến đến gần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai khôi ngô là sự hung tợn giận dữ, bé gái cũng không chịu tỏ ra mình yếu thế, một tay chụm quả bóng ném thẳng vào mặt câu bé trai.
. . . . . . . .
Hai người bỗng lặng thinh không ai nói lời nào, đôi bên đều có thể nghe được tiếng thở của nhau, mỗi người đều tự chìm vào trong ký ức thưở xa xưa, "Giờ mình vẫn đang ngồi ở dưới gốc cây hồi đó, ngày mai gặp!" Lệ Mộ Phàm hờ hững nói xong thì cúp luôn điện thoại.
"Nè!" Nghe tiếng tít tít trong điện thoại, cô theo thói quen gọi lại.
"Nghe xong rồi sao?" Lăng Bắc Hàn đi tới, mặt không có biểu hiện gì chỉ nhìn cô nhỏ giọng hỏi.
Khi nhìn thấy cái bộ mặt đó của Lăng Bắc Hàn, tâm trí cô liền bị kéo về hiện thực, sự rung động mới vừa rồi cũng theo đó biến mất, thay vào đó là sự hờn giận vô cớ, không phải cô giận Lăng Bắc Hàn mà chính là giận bản thân mình.
Cô không nói năng gì, đi tới giường xốc chăn lên rồi nằm xuống, cuộn tròn người lại quấn chặt trong tấm chăn.
Lăng Bắc Hàn bởi vì sự lạnh lùng của cô mà buồn bực, nhưng anh vẫn cố gắng kiếm chế cảm xúc của mình, anh cũng cảm thấy bản thân mình thật khó hiểu, hình như đã quá để ý tới cô thì phải?
Cũng có lẽ do bản tính tự ái của đàn ông đang trỗi dậy, huống chi anh vốn cũng là một người kiêu ngạo! Anh tự giải thích với lòng mình như thế rồi thở phào một hơi sau đó leo lên giường.
Cảm nhận được cái giường lún xuống, Úc Tử Duyệt càng cuộn tròn người lại, hơi run rẩy thực sự lo sợ Lăng Bắc Hàn sẽ tiếp tục làm chuyện lúc nãy, "Anh đừng chạm vào tôi!" Khi anh kéo chăn ra, Úc Tử Duyệt vội vàng quát lên.
"Nằm im!" Cánh tay bá đạo của anh vòng qua ôm lấy cơ thể cô, cũng nặng giọng quát lại, cô nằm cứng đờ trong *** anh, trong lòng cứ nơm nớp lo sợ, thật sự cô không thể nào cùng anh làm lại cái chuyện lúc nãy được nữa......
Nếu như anh ta thật sự còn muốn, mình nhất định sẽ liều ૮ɦếƭ phản kháng! Trong lòng Úc Tử Duyệt âm thầm suy nghĩ.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng, anh lại không hề có hành động nào khác, mà chỉ kề sát vào bên tai cô thì thầm nói: "Ngủ đi."
Vừa mới hừng sáng ngày hôm sau, Úc Tử Duyệt lại bị tiếng còi phiền lòng kia đánh thức, cô vừa định mở miệng mắng thì Lăng Bắc Hàn đã giành nói trước: "Hôm nay đi về nhà em!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc