Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Chương 14

Tác giả: Ức Tích Nhan

Bỏ trốn?
Đây là phán đoán đầu tiên của Lăng Bắc Hàn dựa vào nghề nghiệp điều tra, chỉ là anh chẳng thể nghĩ ra 20 phút trước người còn nói điện thoại như thế nào bây giờ lại đào hôn.
Khó lòng phòng bị!
Đây đã là lần thứ hai!
“Bắc Hàn, Duyệt Duyệt nó…, chúng ta sẽ lập tức tìm nó về đây” Úc Trạch Hạo không dấu giếm, trên thực tế cũng không gạt được chỉ có thể lập tức phái người đi tìm.
Lăng Bắc Hàn hiểu ý gật đầu, không nói gì làm cho người ta hiểu trong lòng anh cái gì cũng biết.
“Cậu Lăng, anh đừng làm khó Duyệt Duyệt, sáng nay cô ấy rất tốt, nhất định là em trai Lệ Mộ Phàm của tôi phạm lỗi” Lúc này Lệ Huyên Huyên đi vào nói giúp cho Úc Tử Duyệt.
“Yên tâm, hôm nay tôi nhất định tìm người về cho anh” Úc Tử Mạc đi tới bảo đảm với Lăng Bắc Hàn.
Lăng Bắc Hàn gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho Úc Tử Duyệt.
Xe thể thao chạy băng băng như mũi tên, thấy Lệ Mộ Phàm chạy ra xa lộ, Úc Tử Duyệt luống cuống nắm chặt điện thoại trong tay, chuông vang lên cô vội vã bắt máy.
“Này, Lăng Bắc Hàn à? Tôi đang ở đường cao tốc Tân Hải, Tôi không bỏ trốn …A…” Nghe được trong loa truyền tới giọng trầm thấp từ tính, Úc Tử Duyệt vội vàng hét lớn.
Lời chưa nói hết chỉ thấy Lệ Mộ Phàm đưa tay giật điện thoại trong tay cô quả quyết ném ra cửa sổ.
“Lệ Mộ Phàm! Dừng xe” Úc Tử Duyệt thét chói tai, hai tay không ngừng đánh cánh tay Lệ Mộ Phàm, Lệ Mộ Phàm làm như không nghe thấy, tay lái chao đảo nhưng không dừng lại.
“Cậu đàng hoàng một chút cho tớ! Nếu không muốn chúng ta ૮ɦếƭ cùng nhau” Lệ Mộ Phàm khẽ quay đầu, trừng mắt nhìn Úc Tử Duyệt, anh cũng hét lên.
૮ɦếƭ thì ૮ɦếƭ, vẻ mặt của Úc Tử Duyệt không có một chút kinh sợ.
Nhưng cô suy nghĩ lại. ૮ɦếƭ, không thể ૮ɦếƭ.
Cô vội buông cánh tay Lệ Mộ Phàm, không dám cử động, đây là đường cao tốc, xe đang chạy với tốc độ 100km/h rất nguy hiểm.
Úc Tử Duyệt cố gắng khuyên mình tỉnh táo, cũng không hiểu Lệ Mộ Phàm sao lại như vậy.
Cô cho là anh cùng lắm là giận đến đỏ mặt tía tai, nét mặt xanh mét ai ngờ…
“Lệ Mộ Phàm, đến cùng là cậu nghĩ gì? Hôm nay là hôn lễ của tôi, nhà chúng tôi khách đến nhiều như vậy, không có tôi mọi người phải làm thế nào?” Coi như cô làm bậy nhưng cũng không phải là người không phân rõ nặng nhẹ, khách tới tham gia hôn lễ, cô dâu lại mất tích, mặt mũi nhà họ Úc, nhà họ Lăng còn đâu nữa. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
“Tớ mặc kệ! Úc Tử Duyệt! Tớ thích cậu! Tớ không chịu nổi nếu cậu gả cho người khác” Con ngươi lạnh nhạt nhuốm bi thương, anh quay đầu nhìn cô, kêu gào làm Úc Tử Duyệt khó tin.
Cô sửng sốt, đầu óc quay cuồng, gương mặt khó tin ngây dại.
Lệ Mộ Phàm thích cô?
Sao có thể chứ? Anh lừa cô, chớ bị lừa, anh lừa gạt cô!
Cô kinh ngạc nhìn người bên cạnh một thân màu trắng, gò má đàn ông tuyệt mĩ, mùi bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh xông vào hơi thở.
Từ nhỏ đến lớn nhìn mình không vừa mắt, gặp không chửi nhau chính là đánh nhau. Anh chưa từng nói một câu dễ nghe với cô, tất cả đều là tốn hao thừa lời với cô, nhưng khi cô bị bạn học khi dễ anh lại vươn tay ra.
Anh nói, ngoại trừ anh ra không cho ai khi dễ em!
Bá đạo như vậy, phách lối như vậy, cô nghĩ rằng mình cũng ghét anh, khi nhìn anh và người phụ nữ khác ở chung một chỗ thì trong lòng lại lên men chua xót.
Khi anh chê cô là đầu lùn cô sẽ cố ăn nhiều để cao lên.
Khi anh chê cô иgự¢ lép thì cô sẽ tìm hiểu thông tin về bộ иgự¢ lớn.
Khi anh chê cô trẻ con thì cô cố gắng ăn mặc như cô gái trưởng thành.
Trong lòng Lệ Mộ Phàm thật không thể nào chấp nhận nổi, nghĩ tới cô bây giờ đã là vợ của quân nhân, trong lòng càng thêm chua xót!
Anh vẫn tự tin cho rằng, cô thích anh, giống như anh thích cô vậy! Cô trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của anh!
Hơn một tháng trước, cô ở Tây Tạng, không nhận điện thoại của anh, anh sợ đến nỗi cho rằng cô đã xảy ra chuyện gì, gửi rất nhiều tin nhắn cho cô, nhưng cô lại không trả lời anh. Lệ Mộ Phàm không biết, những tin nhắn kia Úc Tử Duyệt chưa hề đọc liền nhắn nút xóa rồi......
Anh trong cơn tức giận cũng đi Tây Tạng, cố ý mang theo phụ nữ xuất hiện trước mặt trêu tức cô, mà anh cũng cho rằng cô cố ý lôi kéo một người lính để trả thù anh! Thật không nghĩ đến......
"Két ......"
"Á ......"
Xe đang chạy với tốc độ cao đột nhiên dừng lại ở bên lề đường, anh thắng gấp làm cô không chịu nổi, hét lên một tiếng, đầu óc choáng váng, dựa vào cửa sổ cảm giấc rất muốn nôn mửa!
"Khụ khụ ...... Lệ Mộ Phàm, cậu điên à! Đưa tớ trở về", hít thở vài hớp không khí trong sạch, Úc Tử Duyệt quay đầu, trừng mắt nhìn anh, tức giận hét to.
"Không bao giờ", gương mặt đẹp trai của Lệ Mộ Phàm mang theo sự dứt khoát, nhìn cô trả lời.
Ngay sau đó, anh đưa tay giữ chặt ót của cô, Úc Tử Duyệt nhanh chóng đẩy cửa xe, kéo áo cưới thật dài nhảy xuống xe! Anh cũng nhanh chóng xuống xe, nhìn cô xách áo cưới trắng noãn thật dài chạy băng băng về phía trước.
Phía trước là một công viên giải trí, Úc Tử Duyệt chạy đến nơi nghỉ chân mới dừng lại, cúi người kịch liệt thở dốc.
"Lệ Mộ Phàm! Cậu đừng tới đây", nhìn Lệ Mộ Phàm chạy vào, cô chỉ vào anh, lớn tiếng hét, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì chạy mà đỏ bừng, "Chúng ta không thể nào! Tớ đã kết hôn! Bây giờ đã là gái có chồng, hành động này chính là phá hoại đám cưới của người khác, sẽ ngồi tù đấy".
Sự chịu đựng trong lòng càng thêm cay đắng, cô hướng về phía bóng dáng cao lớn màu trắng đứng dưới ánh mặt trời, lên tiếng hô to!
Tại sao đến bây giờ mới nói cho cô biết anh thích cô? Tại sao lại trễ như vậy?
Trong mắt có dịch thể ấm áp xông lên, sương mù mịt mờ bao phủ đôi mắt......
Lệ Mộ Phàm cũng không nghe cô lời nói, tiến về phía cô, cô xách vạt áo cưới lên, lộ ra màu hồng dí dỏm của đôi giầy 乃úp bê...... Cô nhất định là không muốn gả, nhất định là giận dỗi!
Nghĩ như vậy, trong lòng anh thoải mái hơn.
"Ngồi tù? Tớ không sợ! Cậu và anh ta ly hôn! Tớ sẽ cưới cậu! Úc Tử Duyệt người cậu thích chính là tớ đúng không?" Lệ Mộ Phàm xông lên trước, đôi tay giữ chặt bả vai nhỏ nhắn mượt mà láng mịn của cô, nhìn cô nói.
Gương mặt điển trai có chút dữ tợn, lại nhuộm vẻ đẹp cuồng dã, bá đạo như vậy, nếu nói không động lòng là gạt người.
Nhưng, lý trí nói cho cô biết, chỉ có thể lắc đầu, "Lệ Mộ Phàm! Đây không phải là tự cao tự đại thì là gì? Tớ nói rồi, nếu như đàn ông toàn thế giới này ૮ɦếƭ sạch, tớ cũng sẽ không lấy cậu! Đừng có nằm mộng! Tớ không thích cậu! Tớ thích Lăng Bắc Hàn", cô nói ra những lời trái lương tâm như vậy, càng nói thì tim càng đau, giống như là có xe lu từ từ nghiền nát chướng ngại vật.
Những mộng mơ thuở ban đầu, tất cả đã đi vào dĩ vãng.
Nếu như hai tuần lễ trước, anh nói với cô những lời này, cô nhất định sẽ cảm động đến ૮ɦếƭ! Nhưng hôm nay thì đã muộn! Cô không có cách nào quay đầu lại!
Lời nói của Úc Tử Duyệt, hung hăng đả thương trái tim của anh, anh sững sờ, không nói một lời thật sâu nhìn cô......
Đúng lúc này điện thoại chợt reo lên, anh không chút do dự bắt máy.
Trên đường cao tốc Tân Hải, Lăng Bắc Hàn mượn một chiếc xe thể thao từ nhà họ Úc, lần nữa gia tăng tốc độ, lễ phục của trung tá nằm tay lái phụ bên cạnh, nút cổ áo sơ mi xanh nhạt được mở ra, cà vạt không biết lúc nào cũng bị kéo lỏng ra.
Nhưng sắc mặt của anh vẫn bình tĩnh như trước không có sóng, con ngươi sắc bén như diều hâu thỉnh thoảng nhìn lối ra trên đường cao tốc băn khoăn......
May mắn là buổi sáng Úc Tử Duyệt len lén đổi thành giày vải 乃úp bê, nếu không vào lúc này mà mang giầy cao gót, xách áo cưới chạy trên đường cao tốc, vậy có tính là quá cực hình hay không.
Nhân lúc Lệ Mộ Phàm sững sờ, cô đẩy anh ra, chạy ngược lên đường cao tốc......
Cái người tự cao tự đại này có phài vì cô nói không thích anh, nên anh mới bị tổn thương?
Chỉ là cô cũng không thể lo nghĩ nhiều đến như vậy, hiện tại, cô chỉ biết hôm nay là hôn lễ của cô, cô không thể để cho người nhà mất thể diện, không thể để cho nhà họ Lăng mất thể diện!
"Két ......", một chiếc xe thể thao màu đen thắng gấp ở bên cạnh của cô, Úc Tử Duyệt dừng chân, cúi người xuống, thở dốc từng ngụm từng ngụm không khí, sau đó thấy một đôi giầy da màu đen cùng với quần màu xanh thẳm đến gần.
"Phù ...... Phù ......", cô thở mấy hơi, ngẩng đầu lên, chống lại gương mặt cương nghị điển trai của anh.
"Hơ ...... mệt ૮ɦếƭ tôi! Sao đến giờ anh mới đến?", cô ngước đầu nhìn anh, tức giận trách móc.
Anh còn chưa còn chưa kịp trách cô, cô ngược lại đi trách anh!
"Nhanh lên xe!", anh mở miệng, cứng rắn nói. Dám chạy trên đường cao tốc, không muốn sống nữa à!
Anh tức giận sao?
Lòng Úc Tử Duyệt bỗng nhiên có chút sợ sệt.
Lăng Bắc Hàn, anh dám mắng tôi đánh tôi, tôi sẽ cùng Lệ Mộ Phàm chạy ngay lập tức! Úc Tử Duyệt nhìn bóng lưng to lớn cao ngạo của anh, trong lòng âm thầm nghĩ.
Ai ngờ, anh lại mở cửa sau xe, sau đó vòng qua sườn xe ngồi vào chỗ tài xế.
Úc Tử Duyệt mới vừa vào xe thể thao, ngồi ở ghế sau, mệt mỏi nằm xuống.
"Ngồi đàng hoàng cho tôi", Lăng Bắc Hàn ngồi ở ghế phía trước của tài xế quát lớn, con ngươi thâm thúy xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô lười biếng nằm ở trên ghế ngồi.
"Này! Anh hung dữ cái gì? Sớm biết tôi sẽ không trở lại", anh quát lớn làm cô kinh hãi, nhưng vẫn thức thời ngồi dậy, lo lắng sợ anh lại tức giận lần nữa.
Sau khi khởi động xe, anh mới mở miệng: "Vậy thì trở về làm chi? Sao không cùng tên kia bỏ trốn?", nghe không ra giọng điệu của anh là tức giận hay là còn gì khác, thật bình tĩnh, ngoài suy nghĩ và dự đoán của Úc Tử Duyệt.
Anh là quân nhân, độ lượng hẳn đủ lớn, hơn nữa bọn họ vừa không có tình cảm gì, anh cũng sẽ không thế nào tức giận mới đúng.
Nghĩ như vậy, trong lòng Úc Tử Duyệt coi như cũng không cần phải chịu trách nhiệm gì.
"Làm vậy chẳng khác nào mắc tội quấy rối sao? Tôi không muốn Lệ Mộ Phàm bởi vì tôi mà ngồi tù", Úc Tử Duyệt nửa cười đùa nói, nhìn về phía bên trong kính chiếu hậu liếc anh một cái.
Nghe lời của cô..., khóe miệng Lăng Bắc Hàn khẽ nhếch lên, "Không tệ, tư tưởng giác ngộ rất cao! Sớm biết thế sao vẫn còn chạy?", theo tầm mắt của anh, có thể thấy đôi giầy 乃úp bê màu hồng trên chân cô, giống như là chuẩn bị bỏ trốn bất cứ lúc nào, anh cố tình dò xét hỏi.
"Này! Không phải là tôi muốn trốn! Nếu không tôi cũng sẽ không nói cho anh biết tôi đang ở chỗ nào", bị oan uổng, Úc Tử Duyệt đỏ mặt lập tức phản bác, cô cũng không phải là cái hạng người “tam quan bất chính” đó. Cùng lúc thấy anh đã chạy ra khỏi đường cao tốc, có thể là đang nghĩ biện pháp quay đầu.
"Vậy cô mang giầy vải làm gì?", Lăng Bắc Hàn nhịn không được, hét lên.
Úc Tử Duyệt cúi đầu nhìn đồi giầy vải trên chân mình, hôm nay thật là cám ơn đôi giày này rồi, lúc này, cô len lén bật cười, "Nếu không phải hôm nay phải đứng cả ngày, mang giầy cao gót thì không quen. Cho nên lén mẹ thay đồi giầy vải này, dù sao đầm cưới cũng che lại rồi, đâu có ai nhìn thấy", Úc Tử Duyệt nhìn anh trong gương chiếu hậu, cau mày bỉu môi nói dáng vẻ hết sức đáng yêu.
Cực kỳ giống một đứa trẻ nghịch ngợm.
Lăng Bắc Hàn nhìn vẻ mặt cô biến hóa phong phú, khóe miệng không tự chủ nhếch lên.
Nhà họ Úc quan hệ rất rộng, nhưng bởi vì toàn bộ khách mời đều ở khách sạn, cho nên, trừ những người có quan hệ rất gần, phần lớn khách mời cũng không biết tin cô dâu mất tích.
Lăng Bắc Hàn cùng Úc Tử Duyệt trở lại thành phố A thì đã là hơn năm giờ chiều, bọn họ phải đi suốt đêm trở lại Kinh Thành, cho nên căn bản không có thời gian căn dặn họ hàng nhà họ Úc.
Xa xa, đoàn xe rước dâu đang chờ bọn họ. Úc Tử Duyệt bị Lăng Bắc Hàn nắm tay đi đến bên cạnh ba mẹ, bọn họ vừa đi tới gần, thì thấy Úc Trạch Hạo tiến lên, vung tay lên hướng mặt của Úc Tử Duyệt giáng xuống.
"Úc Trạch Hạo"
"Ba"
Mọi người thấy Úc Trạch Hạo muốn tát Úc Tử Duyệt, vội hô to, nhưng lại bị Lăng Bắc Hàn kịp thời ngăn lại.
Mặt của Úc Trạch Hạo giận đến đỏ lên, một cái tát kia ông có thể bỏ qua, nhưng ở trước mặt nhà họ Lăng, ông muốn cho người ta một lời giải thích.
"Duyệt Duyệt! Nếu sau này còn để chuyện quá quắt này xảy ra một lần nữa, ba đây sẽ không nhìn nhận có đứa con gái này", Úc Trạch Hạo trừng mắt nhìn Úc Tử Duyệt núp ở sau lưng Lăng Bắc Hàn, tức giận hét lên.
Úc Tử Duyệt sững sờ nhìn người cha luôn luôn cưng chiều, yêu thương mình, lúc này lại với "Vô tình" với mình, tim hung hăng quặn đau, hiện lên chút chua xót, vẻ mặt lại bi thương.
"Úc Trạch Hạo ...... sao anh có thể đối xử với con gái như vậy?”, Tô Mạt Hề thấy chồng tức giận như vậy, càng đau lòng hơn con gái bảo bối của bà, hôm nay là ngày con gái bà vu quy.
"Ba", Úc Tử Mạc tiến lên, kéo ba mẹ ra, hoà giải, Lệ Huyên Huyên cũng phụ một tay lôi kéo Tô Mạt Hề ra.
Được Lăng Bắc Hàn bảo vệ Úc Tử Duyệt vòng ra ngoài, nhìn ba mẹ, "Ba, mẹ, hai người yên tâm, con gái sẽ không để cho hai người mất thể diện lần nữa", cô nói xong, lòng chua xót khóc lên.
Đây tuyệt đối là khoảnh khắc tồi tệ nhất của cô, ngày bi ai nhất! Cũng là ngày cô thực sự trưởng thành nhất!
"Duyệt Duyệt ......", thấy con gái khóc, hơn nữa còn hiểu chuyện như vậy, thật làm động lòng người, Tô Mạt Hề cũng khóc lên, Lệ Huyên Huyên cũng đau lòng theo, họ đều hiểu Úc Tử Duyệt thật là oan ức.
Nhưng, con đường này cũng là chính cô giận dỗi chọn không phải sao?
"Lăng Bắc Hàn, chúng ta đi thôi ......", Úc Tử Duyệt thật sâu liếc nhìn mẹ cùng Lệ Huyên Huyên. Ngay sau đó xoay người, nhìn Lăng Bắc Hàn nói.
Thật mất thể diện! Làm trò cười cho Lăng Bắc Hàn.
Úc Tử Duyệt gạt nước mắt, phấn trang điểm trên mặt cũng phai rồi, cúi thấp đầu.
"Ba ...... mẹ ...... con mang Duyệt Duyệt đi đây", Lăng Bắc Hàn hướng vợ chồng nhà họ Úc lễ phép cáo biệt, rồi hướng Úc Tử Mạc gật đầu, phất tay.
"Bắc Hàn! Duyệt Duyệt giao cho con", Tô Mạt Hề cơ hồ là ngẹn ngào nói, con gái bảo bối của bà mới mười chín tuổi, mà đã vu quy...... sau này sẽ là người của người khác rồi......
Càng nghĩ trong lòng càng chua xót, lại càng giận chồng mình, tại sao lại đồng ý kết thân, tại sao lúc ấy không khuyên nhủ Duyệt Duyệt trong lúc nó hồ đồ.
Lăng Bắc Hàn trịnh trọng gật đầu.
Cô không quay đầu lại liếc mắt nhìn ba mẹ, người nhà, cơ hồ là bị Lăng Bắc Hàn ôm lên chiếc hoa Hummer trong đội xe rước dâu, chỉ chốc lát sau, đoàn xe khởi động cùng lúc chậm rãi rời đi kèm theo tiếng pháo nổ ầm ầm......
"Còn khóc?", trên xe Lăng Bắc Hàn nhìn vẻ mặt khóc lóc lem hết phấn son của Úc Tử Duyệt, trầm giọng dạy dỗ, trong lòng lại có chút đau, lấy ra chiếc khăn tay màu xanh nhạt chậm rãi đưa trước mặt cô.
Anh biết, cô bởi vì không thể cùng người trong lòng ở chung một chỗ mà đau lòng chua xót, cũng bởi vì lời dạy dỗ của cha mà uất ức, hơn nữa bởi vì cuộc hôn nhân này không phải cô muốn mà cảm thấy khổ sở......
"Ngày vu quy cô dâu nào mà không khóc. Nếu không tương lai sanh đứa trẻ sẽ bị câm", không muốn mất hết thể diện trước mặt Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt tìm lý do phản bác, cô nhận lấy khăn tay, động tác võ thuật đẹp mắt gương mặt nhìn anh chằm chằm.
Có chuyện này sao? Lăng Bắc Hàn nghĩ ngợi, chỉ là chợt hiểu, cô là vịt ૮ɦếƭ còn cứng mỏ. Rõ ràng trong lòng uất ức, cũng không muốn thể hiện trước mặt anh.
Thì ra với cô, anh cũng chỉ là người không quen biết.
Úc Tử Duyệt dùng sức lau nước mắt, cũng lau sạch hết mascara, phấn trên mặt cũng mất, khăn tay của anh bị cô làm ô nhiễm không còn hình dáng,
Đêm đó, bọn họ ngủ lại khách sạn cách Kinh Thành trăm dặm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc