Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 725

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Khảo sát sức khỏe tâm lý
Yến Kinh, nhà họ Ninh
Ninh Quang Diệu vẻ mặt âm trầm ngồi một mình trong thư phòng, một đêm không ngủ khiến râu của ông ta mọc dài ra rất nhiều.
Từ đêm hôm qua bỗng nhiên vệ sĩ của La Thúy San truyền đến tin tức nói rằng, sau khi La Thúy San mất tích, đầu tiên Ninh Quang Diệu nổi trận lôi đình, sau đó thì vô cùng lo lắng.
Chuyện này không thể giấu diếm được, La Thúy San dù sao cũng là nhân vật cấp bộ trưởng của chính phủ, dù cho ông ta giấu diếm, cấp dưới của bà cũng sẽ phát hiện ra cấp trên mất tích.
Cả đêm, người nhà họ La, người của chính phủ đều đã gọi đến không biết bao nhiêu cuộc điện thoại điện thoại hỏi thăm, mà Ninh Quốc Đống nhiều ngày không về nhà cũng sốt ruột phái người đi khắp nơi tìm kiếm, thậm chí vội vàng bay đi Trung Hải suốt đêm.
Làm như vậy nhưng một chút tin tức của La Thúy San cũng không có.
Vì sự mất tích của La Thúy San, tin tức về sự chấn động lớn của quốc tế Ngọc Lôi và cùng với đủ các loại tin thổi phồng về Lâm Nhược Khê, chung quy khiến cho Ninh Quang Diệu cảm thấy, phía sau có muôn vàn sự liên hệ.
Bới vì La Thúy San nói là đi giúp đỡ Ngọc Lôi!
Lúc này, chuông điện thoại bỗng nhiên reo lên.
Ninh Quang Diệu phấn khởi, lập tức nhận điện thoại,
- Có tin tức rồi à?
Người gọi tới là trợ lí của cấp dưới của Ninh Quang Diệu, cung kính nói:
- Thủ tướng, có người gọi điện thoại đến, nói là tin tức cụ thể liên quan đến phu nhân, mời thủ tướng xem hòm thư cá nhân của mình.
Ninh Quang Diệu nhíu mày, hòm thư cá nhân? Cái này có liên quan gì, nhưng ông ta cũng không nghi hoặc, sau khi cúp máy thì lập tức làm theo.
Sau khi mở ra cái hòm thư ít người biết đến này, Ninh Quang Diệu lập tức nhìn thấy một bức thư điện tử vô danh mới gửi đến không lâu, địa chỉ người gửi không ngờ là để trống, có thể thấy đối phương tuyệt đối là hacker giỏi, trong thư có một văn kiện văn bản và một văn kiện video.
Ninh Quang Diệu có phần thấp thỏm, bởi vì đối phương nếu muốn tự mình gửi cho ông ta, mà không nhờ những người khác gửi, có thể thấy nội dung bên trong tuyệt đối là không tầm thường, nhưng vẫn ổn định tâm trạng sau đó mở văn kiện ra.
Ước chừng nửa giờ sau, xem xong văn kiện và video, sắc mặt của Ninh Quang Diệu trầm xuống biến thành màu đen.
- Thúy San, Thúy San…
Ninh Quang Diệu lặng lẽ lẩm bẩm hai chữ, trong mắt tràn ngập sự tĩnh lặng, ẩn chứa tình cảm nhưng khó có thể so sánh nổi.
Trung Hải, ánh nắng ban mai xua tan sương mù, trong sân, bầu không khí trong sạch tràn ngập xanh biếc dễ chịu.
Phòng khách trong nhà đã bay đến mùi hương bữa sáng, Vương mẹ và Quách Tuyết Hòa cùng nhau nói nói cười cười bận rộn trong bếp.
Sau khi Dương Thần giao việc cho Molins ở trong phòng xong, cũng không gì ngơi gì, vận chuyển một chút chân nguyên lực, tinh thần liền khôi phục, rồi xuống lầu ăn bữa sáng.
- Chào buổi sáng anh Dương!
Sau lưng truyền đến tiếng cười khẽ của Trinh Tú, một đôi tay trắng mịn ôm lấy eo Dương Thần, có thể ngửi thấy một làn hương thơm mát gần kề.
Dương Thần quay đầu lại, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt cô gái,
- Ai, em biết làm nũng, sau này anh không có con gái. Em làm con gái anh nhé.
Trinh Tú chu miệng
- Em không làm con gái anh đâu, hừ!
Làm một cái mặt quỉ, Trịnh Tú lập tức buông tay, nhảy nhót chạy xuống lầu, ngồi xuống bên cạnh bàn liền bắt đầu chuyên tâm ăn uống.
Một quãng thời gian dài trôi qua như vậy, Trinh Tú cũng không câu nệ như trước nữa, người trong nhà đối đãi với con gái đều rất thương yêu, khiến Trinh Tú cũng tự nhiên hòa nhập vào gia đình này.
Tuy nhiên Dương Thần cũng cảm thấy, mức độ rất lớn là do nguyên nhân tập đoàn Tinh Nguyệt bên Hàn Quốc.
Tuy Trinh Tú không muốn trở về nhưng biết được thân thế của bản thân,và hiểu được mình không phải là một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa đơn thuần, cảm giác tự ti trong lòng cũng sẽ tiêu tan đi rất nhiều, thêm vào sự giảng giải của bản thân trước kia tự nhiên cũng cởi mở hơn một chút.
Khi Dương Thần ngồi vào vị trí, lúc đang muốn bắt đầu thì nhìn thấy từ trên lầu, Lâm Nhược Khê mặc một bộ váy liền tím nhạt xếp li, từ từ đi xuống dưới lầu.
Hở nửa vai, đôi chân nhỏ dài trắng như tuyết, từ dưới lầu nhìn lên cực kì mê người, mái tóc đen nhánh đơn giản thả ra đằng sau, không vấn lên như ngày thường, mà là buộc vòng quanh tinh tế như cô gái tiểu thuyết trên mạng, toát ra vài phần đẹp cổ điển.
Tuy đã nhìn hơn một năm rồi, nhưng ánh mắt của Dương Thần vẫn không khỏi ngẩn ra mấy giây, bĩu môi nói:
- Bà xã, hôm nay em định trang điểm thế này đến công ty?
Lâm Nhược Khê chú ý tới ánh mắt của Dương Thần, trong lòng mừng thầm, sau khi cô trở về phòng cũng bất chấp nghỉ ngơi, tắm rửa xong thay quần áo rồi liền đi xuống.
- Đẹp không?
Lâm Nhược Khê có phần thiếu tự nhiên mà không dám nhìn thẳng vào Dương Thần, ngồi vào ghế, sắc mặt hơi ửng đỏ hỏi.
Dương Thần nghẹn giọng, thật không nghĩ tới vợ sẽ ngọt giọng như vậy mà hỏi hắn đòi được khen ngợi, nhất thời cũng không biết nói như nào.
Trịnh Tú ở bên cạnh cười khanh khách nói:
- Chị Nhược Khê, chị hỏi như thế anh Dương nào biết trả lời như nào, chị nên hỏi, có hay không một ngày chị không xinh đẹp, như thế mới có ý nghĩa.
Dương Thần đồng ý, ra sức gật đầu,
- Ừ, lúc này cô bé Trinh Tú không nói bừa.
Lâm Nhược Khê hé miệng cười cười, cầm đũa gắp cho Trịnh Tú ở bên cạnh một quả trứng chần, “Thì là em khéo miệng, ăn nhiều vào, tuần sau là thi rồi dinh dưỡng phải đầy đủ.”
Trinh Tú vui vẻ gật gật đầu
- Thật là muốn thi xong sớm một chút, em không thích hợp học hành, quả thực là *** nhau mà.
Dương Thần suy nghĩ rồi nói:
- Đúng rồi, nói đến thi đại học, Đường Đường cũng phải thi đại học, Trinh Tú em có quen Đường Đường không?
Trinh Tú chớp chớp mắt nói
- Em biết bạn ấy, nhưng không học cùng lớp, hình như xin nghỉ phép ấy, mấy ngày nay không gặp bạn ấy ở trường.
- Cô bé cùng mẹ về Yến Kinh rồi, đến lúc ấy hai đứa cùng nhau thi đại học, em đừng có thua cô bé kia, cô bé kiêu căng quá, em thay anh đả kích cô bé.
Dương Thần cười xấu xa.
Trinh Tú nghi hoặc hỏi:
- Anh Dương, sao anh biết rõ thế, đến mẹ bạn ấy sống ở đâu cũng biết?
Dương Thần bỗng nhiên ý thức được không đúng chỗ, Lâm Nhược Khê vẫn còn gần trong gang tấc đây này, vì thế vội ngượng ngùng cười nói:
- Không phải mấy hôm trước anh đi Yến Kinh sao, chính là giúp mẹ Đường Đường chút chuyện, không có chuyện gì khác…khà khà…
Câu nói này của Dương Thần là nói với Lâm Nhược Khê, tuy rằng sớm muộn cũng không giấu được, nhưng Dương Thần cũng không muốn mới có được chị em nhà họ Thái, ngay lập tức sẽ nói ra Đường Uyển.
Ai dè, Lâm Nhược Khê lại hình như là không có ý nghĩ gì cả, sau khi nghe xong chỉ thản nhiên cười, nói:
- Đến lúc ấy chúng ta cùng đưa Trinh Tú đến trường thi nhé.
Cằm của Dương Thần rơi xuống đất,
- Ồ…được.
Sau đó, Lâm Nhược Khê lại lặng lẽ cầm lấy bát của Dương Thần, múc cho hắn bát cháo kê, còn đặc biệt để một ít đồ ăn mà ngày thường Dương Thần thích ăn ở trước mặt hắn, nói:
- Ăn đi, nhìn em ngơ ngẩn cái gì.
Dương Thần thực sự sửng sốt, dựa theo logic bình thường, Lâm Nhược Khê không phải vô cùng bài xích Đường Uyển sao.
Suy nghĩ tỉ mỉ như vậy, Dương Thần càng ngày càng thấy ngôn ngữ cử chỉ của Lâm Nhược Khê kì quái, nếu không phải biết rõ không ai có khả năng lừa được mắt hắn, thì cũng nghi ngờ có phải ai đó đóng giả không nữa.
Nhưng ai biết, mới ăn được vài miếng, một câu nói của Lâm Nhược Khê khiến Dương Thần thiếu chút nữa cười sặc sụa!
- Ông xã, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi được không?
Ông xã? Sao cô ấy lại gọi hắn là ông xã?
Dương Thần cố sức ngậm miệng lại, không để đồ ăn trong miệng phun ra ngoài, khó có thể tin mà ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt dịu dàng của người phụ nữ đang hỏi hắn, nuốt đồ ăn xuống, hỏi:
- Nhược Khê, em sẽ không lại giống lần trước, cùng anh chơi trò kia chứ…chúng ta chơi trò kia một lần là được rồi, em đừng có giày vò anh nữa được không?
Trước đây Lâm Nhược Khê làm hiền thê, nỗi đau khiến cả nhà cô lập hắn, Dương Thần vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Lâm Nhược Khê lại là sắc mặt ai oán,
- Ý em không phải ý kia, chỉ là em cảm thấy gần đây anh rất vất vả, em muốn ở nhà cùng anh, nếu như anh không muốn thì em cũng nghe anh.
Dương Thần do dự một lúc, hỏi:
- Thực sự không đi làm?
-Ừ
Lâm Nhược Khê nói
- Cửa ải khó khăn của công ty đã qua rồi, chuyện còn lại đám người dưới cũng biết cách xử lý, có giáo sư Chris của em xử lí, không có vấn đề gì đâu.
Dương Thần giật mình, gật đầu nói:
- Chẳng trách em bỗng nhiên tìm Chris từ Mĩ tới, hóa ra đều là vì Lý Minh Hòa chuẩn bị chuyện này, Lý Minh Hòa vừa đi, anh ta có thể trực tiếp thay thế chỗ trống kia, không đến mức khiến vị trí cao cấp kia bỏ trống… Chậc chậc, tính toán giỏi.
Lông mày Lâm Nhược Khê giãn ra,
- Ông xã, ở nhà đừng bàn chuyện công, đã cho mình nghỉ phép rồi, ăn sáng đi.
Dương Thần lại thảng thốt, người điên đầu vì công việc công việc lại lần đầu tiên nói tới không có hứng với công việc? Đây có phải Lâm Nhược Khê hắn quen biết không?
Trái lại Lâm Nhược Khê lại bắt đầu gọi Vương mẹ và Quách Tuyết Hoa đến cùng ăn, còn chạy vào bếp bưng đồ ăn, y hệt hình tượng gái ngoan, giống như tất cả đều theo lẽ thường vậy.
Vừa ăn sáng, Dương Thần như lọt vào trong sương mù, căn bản không rõ tình huống gì.
Lâm Nhược Khê cũng khó mà cho hắn ngày nghỉ, còn chủ động yêu cầu lái xe đưa Trinh Tú tới trường, hành động này lại khiến Dương Thần không hiểu ra sao cả.
Nhìn Lâm Nhược Khê và Trinh Tú ra ngoài, Quách Tuyết Hoa rốt cục nhịn không nổi che miệng cười khẽ, nói với Dương Thần:
- Con trai, cảm thấy Nhược Khê như này, thế nào?
Dương Thần hiểu ra, cười khổ:
- Mẹ, mẹ nói với Nhược Khê gì vậy? Con đã nói mà, cho dù cảm thấy áy náy cũng chưa đến mức một lần bất hòa mà thay đổi lớn như vậy.
Quách Tuyết Hoa đắc ý nói:
- Mấy đứa trẻ tuổi bọn con ấy, vẫn phải để bọn già chúng ta giúp đỡ, mẹ con chỉ là khuyên bảo Nhược Khê một chút để con bé hiểu, trân trọng thật tốt tuổi thanh xuân tươi đẹp bây giờ, bồi dường tình cảm vợ chồng, không đến lúc già rồi không có người thương yêu, con xem, chuyện già cả xuống sắc này đối với phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp thì rất có hiệu quả.
Dương Thần lập tức cởi bỏ được nỗi băn khoăn, dở khóc dở cười, muốn nói gì đó nhưng lại lắc đầu, nói không lên lời vì sao như thế.
Mà ở bên kia, Lâm Nhược Khê lái xe đưa Trinh Tú đến trường trước, tuy thi đại học vẫn còn hơn một tuần nữa mới tới, nhưng do Trinh Tú vì bầu không khí và hỏi một số vấn đền nên vẫn lựa chọn tới trường.
Trong xe, thỉnh thoảng Trịnh Tú lại nhìn Lâm Nhược Khê bên cạnh, cười ngọt ngào nói:
- Chị Nhược Khê, hôm nay chị không giống thường ngày, có phải định bắt đầu từ ngày hôm nay muốn dùng mánh khóe để nắm chắc trái tim của anh Dương không?
Cánh tay giữ vô-lăng của Lâm Nhược Khê hơi run, trên gương mặt đột nhiên đỏ bừng,
- Đồ quỷ nhỏ.
Không phủ nhận cũng không thừa nhận.
- Em không nhỏ, em có chứng minh thư rồi nha.
Trịnh Tú gõ gõ miệng, bỗng nhiên cười tinh nghịch
- Chị Nhược Khê, có cần em dạy chị một chiêu, kĩ thuật sát thương tuyệt đối! Theo kinh nghiệm của em, chỉ cần chị sử dụng ra, kiểu đàn ông như anh Dương, trong vòng ba giây hoàn toàn quỳ mọp Dưới v'y chị!
Lâm Nhược Khê bỏ qua quá tay, có phần không hài lòng mà trừng Trinh Tú.
- Có thể nghĩ ngợi lung tung mấy thứ linh tinh, đây là chuyện em nên quản sao? Đừng có làm phiền chị lái xe.
Trinh Tú nổi giận, hậm hực nói:
- Được rồi…em không nói là được.
Nhưng lời vừa mới nói xong liền nghe thấy Lâm Nhược Khê mắt nhìn phía trước, lãnh đạm nói:
- Nhưng…em có thể nói, chị thuần túy lắng nghe là được rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc