Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 228

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Tuyệt đối không phải
Trong đại sảnh, ngọn đèn sáng sủa rọi vào sô pha màu nhạt, êm dịu mà an bình.
Dương Thần chậm rãi bước đến gần, nhìn một cách tỉ mỉ, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Chỉ nhìn thấy, Lâm Nhược Khê mặc trên mình áo ngủ làm từ bông, giống như con mèo nhỏ vậy, cuộn mình trên sô pha, mặt hướng về phía cửa, mái tóc xỏa xuống ở hai bên má.
Mặc dù trong phòng có hệ thống sưởi ấm tự động, nhưng ngủ một người, nhiệt độ như thế này dường như không đủ.
Bởi vì Lâm Nhược Khê trong lúc ngủ mơ cảm thấy lạnh, cơ thể gắt gao cuộn lại, đôi môi hơi trắng bệch vì lạnh, bộ dáng làm cho người khác rất thương hại.
Trong lòng Dương Thần ấm áp, vừa bực vừa buồn cười, ban sáng còn rất dứt khoát như vậy, đến nửa đêm thì ở phòng khách đợi mình về, suy nghĩ của người phụ nữ này, thật quá khó đoán.
Lén lút đi đến gần sô pha, Dương Thần nghĩ, ôm cô ấy lên lầu ngủ, hay là lấy cho cô ấy tấm chăn.
Đúng lúc này, như nghe được động tĩnh, Lâm Nhược Khê mắt lim dim mở ra, bộ dáng ௱ôЛƓ lung, làm cho ngũ quan vốn đã tinh xảo của cô ấy càng phát huy tính diễm lệ.
Lâm Nhược Khê lẳng lặng, nhìn Dương Thần đứng trước mặt, như xác định có phải là ở trong mơ không.
- Đánh thức em sao?
Dương Thần ân hận cười hỏi.
Yên lặng không lâu, Lâm Nhược Khê lặng lẽ ngồi dậy, ngước đầu lên, nhìn đồng hồ treo trên Sắc, đã hai giờ sáng.
- Xem tivi xem đến ngủ luôn, em lên lầu ngủ đây.
Lâm Nhược Khê lén lút nhìn Dương Thần, nhìn bộ dáng của hắn như không có việc gì, thản nhiên nói một câu, tính đứng dậy lên lầu.
Nhưng vì co mình thời gian dài, một chân bị dồn nén, mới vừa muốn đứng dậy, đôi chân liền tê.
- A …
Vốn dĩ đã hơi choáng, đôi chân mềm nhũn không còn sức, Lâm Nhược Khê xem chừng mình sẽ té lên trên bàn trà trước chiếc so pha.
Dương Thần liền đưa tay đỡ lấy một cánh tay của Lâm Nhược Khê, cho cô ấy dựa vào trước иgự¢ mình, cô ấy mới không ngã xuống.
- Em xem xem, gấp gáp cái gì, muốn nằm sô pha ngủ cũng phải đắp chăn, như vậy sẽ bị cảm lạnh biết không?
Dương Thần cười nói.
Vừa dựa vào иgự¢ của Dương Thần, Lâm Nhược Khê liền ngửi thấy mùi đàn ông, tim hơi đập nhẹ, sắc vẻ mặt ửng đỏ.
Nhưng, ngay sau đó, Lâm Nhược Khê rất nhạy cảm ngửi được, trên người Dương Thần còn có mùi nước hoa mà trên người phụ nữ mới có.
Vì ở trong phòng Sắc Vi thời gian dài, lại cùng Sắc Vi ngồi xe lâu như vậy, cơ thể tiếp xúc đương nhiên không ít, mùi hương lưu lại trên cơ thể, Dương Thần cũng không cảm giác được gì, nhưng là phụ nữ như Lâm Nhược Khê, liền cảm nhận ra mùi hương khác biệt.
Cái cảm giác ngọt ngào vừa mới cảm nhận được, lập tức tan biến, trong lòng Lâm Nhược Khê cảm thấy một chút cay đắng, cắn chặt môi, ánh mắt pha chút hờn mát….
Tên này, uổng công mình ở nhà thức đêm chờ hắn, lo lắng cho hắn, không ngờ lại ở bên ngoài cùng phụ nữ khác vui vẻ!
- Buông em ra, không cần anh lo!
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói.
Dương Thần không biết mình đã làm gì sai, mới nãy còn bình thường, màn kịch ấm áp lúc nãy đâu rồi, người phụ nữ này lại nổi giận rồi? Nói ra những lời này, miệng lưỡi lạnh băng.
Dương Thần đành phải buông cơ thể thơm nồng mềm mại của Lâm Nhược Khê ra, gượng cười nhìn cô ấy đi về phía cầu thang.
- Lần sau nếu anh có về muộn như vậy, thì em đừng đợi nữa, anh sẽ không sao đâu, em làm như vậy mệt lắm.
Dương Thần hơi đau lòng nói.
Lâm Nhược Khê đỡ vào tay vịn cầu thang, đầu cũng không thẻm quay lại nói:
- Đừng có tưởng bở, em nói rồi, em là vì xem tivi nên mới ngủ thi*p đi, không ai đợi anh.
- Xem tivi nên ngủ quen à? Vậy mà vẫn còn nhớ tắt tivi đấy ? Dương Thần cười, viện cớ này cũng hơi tức cười đó, có gì đáng xấu hổ đâu.
Lâm Nhược Khê ngừng bước chân lại, quay đầu lại, hốc mắt hơi đỏ, cười lạnh lùng, chế giễu hừ một tiếng:
- Không sai! Là em ngốc! Ngay cả lừa anh còn không được! Em là gì, ở đây là cái gì, anh ở ngoài có phụ nữ, trong mắt anh em cái gì cũng không phải! cái anh có là sự dịu dàng, là những người muốn qua đêmvới anh! Anh muốn về thì về, muốn đi là đi, cho dù ở ngoài qua đêm mà cũng không nói! Một cú điện thoại cũng không gọi! Em tại sao phải chờ anh, là em ngu, đã biết trong mắt anh em không là gì hết, cũng không phải là ai, còn làm những việc ngốc nghếch như vậy….yên tâm đi, em lần sau sẽ không gạt anh nữa đâu, bởi vì em sẽ không như tối hôm nay ngu ngốc mà ngồi đợi anh.
Nói xong, Lâm Nhược Khê dứt khoát quay người lại, không chút do dự bước lên lầu.
Dương Thần ngẩn ngơ đứng tại chỗ, những lời của Lâm Nhược Khê làm cho hắn có chút hụt hẫng.
Muốn về thì về, muốn đi thì đi…
Nhìn từng bước một đi lên lầu, bóng dáng có vẻ mệt mỏi, Dương Thần đột nhiên cảm giác một luồng bất an và sợ hãi, mơ hồ cảm thấy như Lâm Nhược Khê không phải là đi lên tầng hai của biệt thự, mà là đi trên một đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau!
- Đợi đã! Lâm Nhược Khê em đứng lại cho anh!
Dương Thần lớn tiếng hô.
Lâm Nhược Khê khựng lại, nhưng không quay người lại, chỉ là dừng lại, im lặng không nói gì.
Từ lúc kết hôn đến giờ, đây là lần đầu tiên Dương Thần gọi tên lẫn họ của cô ấy, gọi một cách nghiêm túc.
Dương Thần hít thật sâu, nghiêm giọng nói:
- Lâm Nhược Khê, nếu lần sau có về muộn, anh nhất định sẽ gọi điện thoại, tuy rằng, việc có người ờ nhà đợi anh, đối với anh mà nói, vẫn chưa quen, còn nữa, vì muốn người đó đợi anh, mà việc gọi điện thoại, nói về muộn, phải nói rõ tại sao, đối với anh mà nói….rất khó, vì trong hai mươi mấy năm qua, cũng không có thói quen này, cho nên đã không đề ý đến, anh hy vọng em có thể hiểu cho anh, nhưng sau này, nếu về muộn, anh sẽ gọi điện thoại, còn nói rõ lý do nữa.
- Em, cái nhà này, đối với anh mà nói, không phải không là ai, không là nơi nào, tuyệt đối, không phải…
Lâm Nhược Khê hơi ngẩng nhẹ đầu lên, sau đó một tiếng cũng không nói rồi chạy lên lầu, chạy về phòng của mình, đóng cửa lại.
Dương Thần thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nhếch một nụ cười, quay đầu nhìn bốn phía xung quanh phòng khách, một lúc sau, mới tắt đèn, lên lầu nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, chiếc điện thoại đang sạc pin để ở đầu giường rung lên.
Dương Thần thuận tay bắt lên, đặt vào tai nghe.
- Chào buổi sáng ông xã, không có đánh thức anh chứ.
Sắc Vi ở đầu dây bên kia có vẻ e dè hỏi.
Dương Thần nhắm mắt lại, cười cười:
- Biết mà còn hỏi, tình hình ra sao rồi?
- Có sự phối hợp của bí thư Phương và cục trưởng Thái, mà Đông Hưng lại mất đi những Đường chủ, Đà chủ quan trọng, cuộc tấn công của tối hôm qua căn bản cũng mấy có ý nghĩa, Chu Quang Niên thật sự không có thời gian để chống chọi nhưng cuối cùng đến nhà ông ta, sự việc có chút kỳ lạ.
- Kỳ lạ như thế nào?
Dương Thần lười nhác hỏi.
Sắc vi nói:
- Em cùng cục trưởng Thái đến đó, chúng em nhìn thấy, trước khi chúng ta đến Chu Quang Niên đã bị Gi*t ૮ɦếƭ bằng một phát súng vào đầu, vả lại tư thế ૮ɦếƭ rất kỳ lạ, là quỳ trên mặt đất.
- Còn mặt khác ?
Dương Thần cũng không quá để ý.
- Chu Đông Thành và những đệ tử đã trốn thoát, không bắt được, tại vì thời gian phong tỏa của quân đội chỉ có đến sáng nay cho nên…..bắt anh ta hơi khó khăn.
Sắc Vi tiếc nuối nói.
- Không sao, anh ta là người không có tham vọng gì, không cần đặc biệt gây khó khăn. Chỉ cần đề phòng một chút là được.
- Em cũng nghĩ vậy, bởi vậy cho người ở dưới đi thu dọn chiến trường, không để ý đến anh ta.
Sắc Vi thoải mái nói:
- Ông xã, vậy anh ngủ tiếp đi, em đi làm đây.
- Đừng cố quá, những việc khác nếu có thể thì cho tiểu Triệu và Dung Dung tụi nó làm, những tinh nhuệ của em vừa trở về cũng nên cho họ được một chút lợi lộc. Dẫu sao làm gián điệp cũng không dễ chịu.
Cúp máy xong, Dương Thần cũng không có tâm trạng ngủ tiếp, vừa lúc là ngày nghỉ bù, Dương Thần tính sau khi ăn sáng xong sẽ đến thẳng bệnh viện để thăm Viên Dã, dẫu sao đây mới là chuyện quan trọng trước mắt.
Sau khi xuống lầu, ✓ú Vương đã đặt trên bàn ăn bữa sáng nóng hổi, bữa sáng nay ăn cơm, vì trên bàn ăn đã bày sẵn không ít các món nguội và món đã hâm nóng qua.
Dương Thần thấy Lâm Nhược Khê vẫn chưa xuống, trong lòng nói thầm cô ấy không biết còn giận không muốn gặp mình, đành chịu, nếu xông vào phòng sẽ không nổi.
- Cậu, cậu xuống rồi à, chắc đêm qua về khuya lắm, cuối cùng cũng bình yên vô sự, tiểu thư và tôi đều rất lo lắng cho cậu.
Vú Vương cười an ủi nói.
Dương Thần nghi hoặc hỏi:
- Vú Vương, vậy là có ý gì?
- Ngày hôm qua lúc ăn cơm xong, nhị tiểu thư của Thái gia gọi điện thoại qua, dặn tiểu thư đừng ra khỏi nhà, nói là tối qua Trung Hải không an toàn, nhưng cậu lại không thấy về, điện thoại không liên lạc được, chúng tôi rất lo cậu xảy ra chuyện.
Vú Vương nói.
Dương Thần suy nghĩ quay cuồng một hồi, nghĩ đến cảnh Lâm Nhược Khê cuộn mình ngủ trên sô pha, trong lòng cảm thấy hổ thẹn, cô ấy giận mình là phải, chẳng những chờ đợi mình mà còn hốt hoảng lo sợ vì mình nữa.
- Cậu à, cậu nhìn các món trên bàn, tối qua cũng chẳng ăn được bao nhiêu, sáng nay tôi cũng đã hâm lại, cậu hãy ăn nhiều chút đi.
Vú Vương nhiệt tình bới cho Dương Thần một chén cơm đầy:
- Tối qua vốn là để đón tiếp cậu, dù sao vừa mới trở về, lần đầu tiên tiểu thư còn đặc biệt nấu một món ăn, nhưng mà tiểu thư nói nhìn thì thấy không ngon, nên cũng chưa ᴆụng tới.
Dương Thần tưởng mình nghe nhầm:
- Nhược Khê cô ấy nấu ăn?
- Đúng vậy, là món rau diếp này.
Vú Vương chỉ món rau diếp đã úa vàng để ở cạnh bàn, vì có dầu vừng, qua một đêm, hơi dính lại.
- Cậu có muốn nếm thử không.
Dương Thần gật đầu cười, trong đầu hiện lên cảnh nấu ăn vụng về trong bếp của Lâm Nhược Khê, liền không nhịn được mà cười lên.
Dùng đũa gắp một ngụm lớn cùng với cơm, rồi cũng bất chấp khẩu vị như thế nào, chỉ đơn giản vừa ăn vừa cười.
- Cậu chủ, mùi vị thế nào, sau này tiểu thư có tiềm năng làm cơm chứ?
Vú Vương cười tít mắt hỏi.
Dương Thần chỉ lo bới cơm, cũng làm biếng nói chuyện, chỉ cố gắng gật đầu.
Một lát sau, ăn hết 2 tô cơm lớn, Dương Thần gần như cũng sắp no rồi, thấy Lâm Nhược Khê không xuống dưới lầu, Dương Thần nói với Vú Vương rằng phải đi bệnh viện thăm người, liền bước ra khỏi nhà.
Đợi Dương Thần đi mất, Lâm Nhược Khê lặng lẽ từ lầu 2 bước xuống, đi đến bên chiếc bàn ăn, nhìn dĩa rau diếp bị Dương Thần quét sạch chỉ còn vài cọng, có chút ngạc nhiên.
Vú Vương vẻ mặt tươi cười nói:
- Tiểu thư, xem ra cậu chủ rất hài long vói món ăn của cô đó, chỉ ăn món cô làm thôi.
Vẻ mặt của Lâm Nhược Khê bừng đỏ vì hơi ngại ngùng, hiếu kỳ cầm đôi đũa lên, gấp 1 cọng rau diếp, cẩn thận để vào trong miệng…
- Ôi… ôi! Oẹ oẹ oẹ…
Lâm Nhược Khê nhíu cong đôi chân mày, dung sức dậm chân, bộ mặt oán giận nói:
- Mặn như vậy, cái gã không có tim gan đó ăn sao được hả trời!?
Vú Vương nhìn điệu bộ thở hổn hển nhưng lại dễ thương của Lâm Nhược Khê, nhịn không được bèn cười thầm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc