Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 200

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Có lẽ không phải là người
Cái lầu nhỏ của nhà Mạc Thiện Ny được làm từ gỗ, chia làm 2 tầng, trên tường chi chít cây thường xuân, xanh mượt một mảng. Bên ngoài là 1 cái vườn nhỏ, bày Ⱡồ₦g gà, quây một góc để trồng hành tây.
Vừa bước vào đến cửa, bỏ hành lí xuống đất, Mã Quế Phương liền chào đón Dương Thần:
- Con rể Dương, toàn thân con đều ướt rồi, nên lau khô trước, rồi thay quần áo sạch sẽ đi. Tối nay, 2 con ngủ trên lầu 2, căn phòng phía đông kia!
- Mẹ!
Mạc Thiện Ny vội kêu:
- Con ngủ với mẹ cơ.
Dù sao thì giữa 2 người vẫn chưa nảy sinh đến mối quan hệ đó, Mạc Thiện Ny cứ nghĩ đến sẽ ngủ cùng một tầng với Dương Thần lập tức xấu hổ muốn rút lui.
Mã Quế Phương lền cười mắng:
- Nói lung tung ! Lớn như vậy rồi, ngủ chung với mẹ còn ra cái gì nữa!
Không đợi cho Mạc Thiện Ny tranh cãi, Mã Quế Phương lại ân cần nói với Diệp Tử:
- Tiểu Diệp, con nhường 1 chút. Nhà bé, con ngủ cùng thím, được không?
Diệp Nhi ném cho Mạc Thiện Ny 1 vẻ mặt "lực bất tòng tâm" , gật đầu 1 cách khoái trá.
Mạc Thiện Ny đỏ mặt, quay ra làm nũng mẹ, Mã Quế Phương làm như không nhìn thấy, quay ra nói với Dương Thần:
- Con rể Dương, đồ thay con có chứ, thay bộ này đi, mẹ giặt giúp cho, mai có mặt trời sẽ khô!
Dương Thần tự đánh giá cao bà mẹ vợ mới quen này, quả nhiên là có con mắt nhìn đời tinh tường, đưa con gái lên giường của mình, nhất định là không thể tầm thường được .
Đàn ông thay đồ đúng là rất nhanh, Dương Thần chạy lên cái phòng đã được chuẩn bị sẵn trên lầu 2. Một mặt nhìn ngắm khắp căn phòng với những đồ gia dụng được làm từ gỗ trúc cũ kĩ, một mặt cởi hết y phục chà gột sạch sẽ, thay bộ quần áo dài. mặc dù không lạnh, nhưng như thế khiến người khác nhìn vào cảm thấy bình thường chút .
Lúc chạy xuống dưới lầu, mùi dầu, khói bếp đã xộc ra, Mạc Thiện Ny đã ở cạnh mẹ, tự nhiên có lời mà chẳng thể thốt ra, mà còn tiểu cô nương Diệp Nhi đang ở bên cạnh nhặt rau, thỉnh thoảng nói vào vài câu. 3 người đàn bà khá hòa thuận, vui vẻ.
Một người đàn ông như Dương Thần sẽ cảm thấy ngượng ngùng khi đi vào, kéo cái ghế trúc ra ngồi trước vườn, nhìn xa xăm vào cái trời mưa mãi không ngớt, đốt 1 điếu thuốc, bình thản ngồi chờ cơm tối.
Đang nhóm lửa trong bếp, Mạc Thiện Ny thấy Dương Thần đang vểnh chân bắt chéo ở cửa hưởng thụ, thầm nghĩ con người này không biết thể hiện một chút trước mặt mẹ vợ, lập tức kêu:
- Dương Thần, qua giúp mẹ em thái rau đi.
Ai ngờ, không đợi Dương Thần đứng dậy, Mạc Quế Phương lập tức để Dương Thần mau ngồi xuống, quay ra nói với Mạc Thiện Ny:
- Con bé này, ở đâu có chuyện bảo đàn ông vào bếp chứ! Thật không hiểu chuyện!
Mạc Thiện Ny bị mẹ phản bác vài câu, hờn dỗi bĩu bĩu môi không nói lời nào.
Dương Thần thấy Mạc Thiện Ny ngày thường rất mạnh mẽ tỏ ra như 1 cô gái bé nhỏ thì thấy rất ngạc nhiên, cảm thấy rất thú vị, ngồi tại chỗ cười lớn.
- Mẹ, mẹ xem anh ta cười nhạo con!
Mạc Thiện Ny khẽ nói với Mã Quế Phương giọng trách móc.
Mã Quế Phương liếc mắt nhìn Dương Thần, cười rất mãn nguyện, nhẹ nhàng nói với Mạc Thiện Ny:
- Trước đây mẹ vẫn cứ lo, con tìm cho ta 1 người con rể như thế nào đây, hiện giờ ta yên tâm rồi, con rể Dương là người đàn ông tốt, con sống cùng cậu ta, mẹ rất yên tâm.
- Thật ạ?
Mạc Thiện Ny không ngờ tới có thể thông qua nhanh như vậy, xấu hổ hỏi mẹ:
- Mẹ, làm sao mẹ thấy được?
- Thì nhìn 2 đứa trên đường về nhà, một mình nó giúp con mang hành lí nặng như thế, mà còn không che dù. Chúng ta ở chỗ vào thôn chờ ấy, nó toàn thân ướt sũng đứng đó, không hề oán trách câu nào. Trước mặt mẹ vợ, nó cũng không hề cố tình nịnh nọt lấy lòng, cũng không hề làm cao. Đàn ông như thế, đơn giản, có thể dựa dẫm. Cho nên, con chọn người con rể này, mẹ rất hài lòng.
Mạc Thiện Ny nghe xong, mắt nhìn về phía cửa, hướng về phìa Dương Thần - người mà cô tâm đắc chọn lựa, trong lòng ngọt lạ, đột nhiên cảm thấy chẳng có gì đáng buồn bực nữa.
Trời đất chứng giám, Dương Thần cũng không thể ngờ Mã Quế Phương có thế xem trọng hắn như thế, hắn cầm hành lí, bị dính mưa, những thứ như thế đối với Dương Thần chẳng thể tính là việc gì phiền toái, đương nhiên không đáng để trách móc rồi! Về phần nịnh bợ mẹ vợ, không phải là không nghĩ đến, mà thực sự là không biết nịnh, sợ nịnh sai!
Ba người đàn bà, vừa nói chuyện vừa làm cơm, hiệu quả vẫn rất cao, chỉ một chốc lát đã mang lên 5, 6 đĩa thức ăn ra, Mạc Thiện Ny đề nghị đem bàn Bát Tiên ra ngoài cửa, gió thổi mát lạnh, đỡ phải ăn trong nhà ám mùi.
Kết quả là, 3 người đàn bà, 1 người đàn ông quây quần quanh cái bàn dưới mái hiên, trong phòng ánh vàng mờ ảo của ánh đèn 40 oát, trên bàn là gà rừng với rau dại - những thứ thức ăn không thể bình thường hơn của những gia đình sống trong núi, tại thời điểm người nhà khác đã an giấc, cũng không được tính là 1 bữa ăn đêm muộn.
Mã Quế Phương không biết từ đâu mang ra 1 bình to ra, cười nói:
- Đây, rượu gạo mẹ ủ từ năm ngoái, hương vị cũng được, nhẽ ra sắp uống hết rồi, nhưng biết mấy đứa về, nên giữ lại.
Dương Thần không nhịn được cười thầm, được, đã là "mẹ mấy đứa" rồi đấy!
Mạc Thiện Ny kinh ngạc nói:
- Mẹ, mẹ còn uống rượu à? Con nhớ trước đây mẹ đâu có uống?
- Ôi, mười mấy năm rồi, con đều đã trưởng thành rồi, mẹ cũng phải thay đổi chứ, một người không có việc gì làm, uống chút rượu vào có thể giúp bớt buồn chán.
Lời này của Mã Quế Phương nói ra rất thoải mái, nhưng Mạc Thiện Ny nghe, khiến cô sống mũi cay cay, cảm thấy không thể đối tốt với mẹ, yếu ớt nói:
- Mẹ, con xin lỗi!
Mã Quế Phương điểm nhẹ trán Mạc Thiện Ny nói:
- Con ngốc, con có cái gì phải xin lỗi, Bây giờ con ở Trung Hải phát đạt, mẹ cũng đã được nở mày nở mặt rồi, mọi người đều khen mẹ có một người con gái giỏi giang, một mình mẹ có chút vô vị, nhưng đâu phải là sống không đủ cơm ăn áo mặc.
Diệp Tử không uống rượu, ngoan ngoan ăn cơm, Dương Thần và Mạc Thiện Ny rót một chén nhỏ.
Nói đến chuyện trước kia, Mạc Thiện Ny nhớ tới một việc quan trọng, vội vàng hỏi:
- Đúng rồi, mẹ, Trương Phú Quý có quay về không?
Cô cũng rất lâu không quan tâm chú ý đến người bố dượng vô cùng phiền phức ấy.
Nhắc tới Trương Phú Quý, Mã Quế Phường dừng tay ăn cơm 1 chút, khẽ thở dài, nói:
- Trước đây vài ngày, nghe người bên ngoài trở về nói, ông ta ở bên ngoài bị bọn cho vay nặng lãi truy, sau đó không có tin tức gì.
Bởi Trương Phú Quý đã kí vào đơn li hôn, hơn nữa vì e ngại Mạc Thiện Ny và Dương Thần, cơ bản là ông ta không có gan về nhà đòi tiền, vì vậy khả năng trở về của ông ta là cực kì mong manh.
Mạc Thiện Ny khẽ thở phào nhẹ nhõm , giơ chén rượu lên cười nói:
- Mẹ, con kính mẹ, cuối cùng cũng có thể qua những ngày yên ổn rồi.
Mã Quế Phương cũng cười, giơ chén lên, vài phần xúc động nói:
- Đúng vậy, đều đã qua rồi, thoáng 1 cái con gái đã lập gia đình rồi, ta cũng già rồi, con rể Dương cũng chạm cốc cái nào.
Dương Thần tự nhiên nghĩ không thể không cùng mẹ vợ tương lai lên 1 chén, cái nhà này ủ rượu đúng là thơm, sớm đã thèm rồi, ở nước ngoài đúng là không thể có rượu tốt như thế này.
- Diệp Tử đừng khách sáo, cứ coi như nhà mình, ăn nhiều chút.
Mà Quế Phương tiếp Diệp Tử có chút câu nệ, gắp một miếng thịt gà cho cô gái nhỏ .
Diệp Tử vội vàng nói lời cảm ơn, bỏ bát đũa xuống đừng lên nói:
- Cháu... Cô Mã, cháu vào bếp bưng món gà hầm nấm ra, có lẽ cũng đã chín rồi đấy.
- Ừ, đi đi.
Mã Quế Phương cười nói:
- Diệp Tử thật hiểu chuyện.
Đợi Diệp Tử đi vào bếp, Mạc Thiện Ny mới nới với Mã Quế Phương:
- Mẹ, con về lần này, muốn đón mẹ đến Trung Hải, mấy ngày nữa mẹ thu dọn đơn giản, đi cùng bọn con.
Mã Quế Phương nói:
- Ny Nhi, mẹ biết con hiếu thuận, nhưng mẹ ở cái mỏm núi này, cũng đã bốn mươi mấy năm rồi, cũng sắp được nửa đời người, làm sao có thể nói đi là đi. Hơn nữa, đến thành phố lớn, hai mắt mờ, các con đều đi làm hết, mẹ cái gì cũng không làm được, cho dù chỉ ở nhà ăn ăn uống uống, đến giúp các con dọn dẹp vệ sinh, cũng không có hứng thú.
- Nhưng nếu ở lại đây, cách Trung Hải xa như thế, khi mẹ già hơn, người chăm sóc cũng không có, con làm sao có thể yên tâm.
Mạc Thiện Ny lo lắng nói.
Mã Quế Phương cũng không phải người cố chấp, bà cũng ý thức được không có ai bên cạnh, tuổi già chắc chắn sẽ có rất nhiều phiền toái, đến giờ này cũng chỉ đành trầm tư 1 lúc, nhấp 1 ngụm rượu, nói:
- Ny Nhi, cho mẹ suy nghĩ 1 chút, không phải mấy ngày nữa mới đi sao? Đến lúc đó mẹ sẽ nói cho con.
Mạch Thiện Ny đành gật đầu, đặt câu chuyện sang 1 bên.
Dương Thần cắn miếng rau, trong lòng đối với Mạc Thiện Ny có chút nhức đầu, nếu như thật sự đón mẹ vợ về Trung Hải, như vậy quan hệ của mình với Mạc Thiện Ny cứ thế trưng ra trước mặt người già!? Đến lúc đó, có lẽ khi gặp nhau sẽ không phải là cười haha, mà là 2 tay 2 dao, gặp mặt là đuổi chém!
Tuy nhiên, hiếu thuận với mẹ già là đương nhiên, Dương Thần có nỗi khổ cũng chỉ có thế nuốt vào trong, ai khiến chính mình "bao dung độ lượng" cơ!?
Lúc này, Diệp Tử bưng từ trong bếp ra một nồi to, múc ra 1 bát canh gà hầm nấm đặt lên bàn,lập tức một mùi hương mê người tỏa ra.
Mã Quế Phương cầm thìa, múc vào bát Diệp tử, cười:
- Đây, Diệp Tử vất vả rồi, uống trước 1 bát, nấm này mới hái hôm nay, vẫn tươi, uống nhiều 1 chút.
Bởi thời tiết khá âm u lạnh lẽo, bát canh nóng hổi quả thực rất hấp dẫn, rất nhanh, 4 con người đều uống lấy 1, 2 bát, nước canh ấm làm dịu bụng, vô cùng thoải mái.
Bốn người đang ăn cơm tán chuyện, không ngờ , cánh cổng gỗ trước vườn kêu vang...
"Cốc cốc, cốc cốc"
Cánh cửa gỗ bên ngoài liền với vòng sắt, cái vòng sắp liên tiếp bị gõ.
- Trễ như này rồi vẫn còn có người đến?
Mạc Thiện Ny nghi hoặc hỏi.
Mã Quế Phương cũng cảm thấy bực:
- Ai bên ngoài vậy?
Bà hỏi 1 tiếng, nhưng vẫn không có ai đáp lại, chỉ có tiếng gõ cửa "cốc cốc".
Mặt Dương Thần hiện lên 1 điệu cười quái dị:
- Đi xem sẽ biết thôi mà, có khi chẳng phải người, là ma thì sao?
- Hù dọa cái gì đấy? Ma quỷ nào chứ.
Mạc Thiện Ny bất mãn đẩy Dương Thần ra, thực sự, xung quanh lúc này vô cùng lạnh lẽo âm u, làm cho có chút sợ hãi.
- Em đi mở cửa.
Gan của Diệp Tử thật lớn, xung phong dũng cảm bỏ bát đĩa xuống, chạy ra ngoài hiên, mạo hiểm trời mưa gió chạy ra cửa.
Đúng lúc này, hai mẹ con Mã Quế Phương và Mạc Thiện Ny ngồi ở cạnh bàn đột nhiên không hẹn mà cùng vỗ vào trán, có chút đau đớn, loạng choạng.
- Tại sao….muốn…ngủ như vậy….
- Mạc Thiện Ny nỉ non nói, rồi “bụp” một tiếng, gục mặt ngay xuống bàn, ngủ say sưa.
- “Bụp”.
- Mã Quế Phương cũng đột nhiên gục ngay xuống bàn, nhất thời còn làm chén rượu ở trên mặt bàn rơi xuống đất, may mà là ván gỗ, chiếc chén vang lên một tiếng, lăn sang một bên, không bị vỡ.
- Xem ra hai mẹ con đã ngủ say sưa, Dương Thần cũng không quá kích động mà nhìn ra phía cửa.
- Lúc này, Diệp Tử chạy tới cửa, cũng vừa hay mở chiếc cửa gỗ ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc