Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 1657

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Tình yêu
Dương Thần xoắn xuýt không biết làm sao, há mồm, xấu hồ nói:
- Khụ khụ... Được... Được rồi... Nhược Khê bảo bối của anh... Em... Sao bây giờ em khỏe quá vậy? Khụ khụ... Ôi... Anh sắp tắt thở rồi.
Bởi Lâm Nhược Khê ghì chặt cổ hắn khiến hắn rất khó thớ, đúng là khóc cười cũng chẳng xong.
Dây thừng thắt cổ không ૮ɦếƭ nếu vừa sống lại, lại bị vợ mình ôm chặt quá ngạt thở mà ૮ɦếƭ vậy Dương Thần sẽ thật oan uổng.
Lập tức, Lâm Nhược Khê buông Dương Thần ra, gạt nước mắt, nước mắt lưng tròng, dùng đôi tay trắng nõn đánh lên đùi hắn; liền иgự¢ của chồng cũng không dám động vào.
- Anh vẫn còn đùa em! Anh là đồ không biết xấu hổ, đùa giỡn em! Ai để anh tự sát! Ai bảo anh tự sát! Cái đồ bại hoại!... Hu hu... Bỏ mẹ con em mà đi... Hức hức...
Lâm Nhược Khê khóc như mưa. Vừa nãy, cô còn lạnh lùng như tòa núi băng giờ lại yếu đuối như cây non sắp ૮ɦếƭ.
Dương Thần ôn nhu ôm lấy cô, vỗ nhẹ lưng; giọng nói trầm ấm dỗ dành, trong mắt còn hiện lên vài phần bất đắc dĩ nhưng phần nhiều là ấm áp và hạnh phúc.
Cảnh này, khiến Venus cùng những vị chủ thần khác ầng ậng nước mắt. Bầu trời cũng hết u ám; không khí cũng không còn lạnh lẽo nữa.
Mãi một lúc lâu sau mới dỗ được Lâm Nhược Khê ngừng khóc, Dương Thần mới rảnh vẫy tay về phía Côn Lôn Kính đang bay trên trời.
Côn Lôn Kính từ từ thu nhỏ lại chi còn bằng lòng bàn tay, ánh sánh rực rờ biến mất, rơi xuống tay Dương Thần, lại trở về bình thường.
Tất cả mọi người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cái gương nhỏ cổ xưa kia, cái kỳ tích vừa nãy chính là do cái vật nhỏ xấu xí kia sáng tạo ra đó!
Một bên Lâm Nhược Khê lau nước mắt, một bên nhìn chằm chằm vào mặt gương, tràn đầy cảm kích.
Dương Thần cảm khái, lấy tay xoa xoa mặt kính, lộ ra vài phần âm trầm nói:
- Haiz, may lần này có chú, A Côn từ giờ sống tốt nhé, may chú cứu anh một mạng, anh mang theo chú ăn ngon uống say, tuyệt đối không bạc đãi chú, được chứ?
A... A Côn?
Ngay cả ௱ôЛƓ Tiêu Dao trên mặt cũng lộ ra vẻ kỳ dị.
Dường như Côn Lôn Kính nghe hiểu lời Dương Thần, nó lập tức phát ra ánh sáng bảy màu đáp lại?
Mí mắt Dương Thần nhảy lên, cười ha ha, chi vào Côn Lôn Kính nói với mọi người:
- Ha ha, không ngờ nó biết tên này không dễ nghe? Tôi quyết định sau này gọi nó là Tiểu Luân Tử, mọi người thấy thế nào?
Tiểu... Tiểu Luân Tử?
Lần thứ hai Côn Lôn Kính lóe sáng nhưng lần này lóe ra hai cái, giống như phản đối hai lần!
Tất cả mọi người muốn ngất, thật sự hắn có thể nói chuyện với Côn Lôn Kính?
- Ông xã, Côn Lôn Kính có thể hiểu những gì anh nói?
Lâm Nhược Khê chớp mắt, không khỏi tò mò, cho dù cô có kiến thức bác học của Athena làm chỗ dựa nhưng cũng không hiểu Côn Lông Kính là cái dạng gì.
Vấn đề này, cả ௱ôЛƓ Tiêu Dao, Ngọc Tuyết Ngưng rất muốn biết, họ không khỏi chờ mong nhìn Dương Thần.
Dương Thần vỗ gáy:
- Ai, em nhìn xem anh này, chi có việc đặt cho Tiểu Luân Tử cái tên mà quên kể chuyện đã xảy ra với mọi người rồi...
Rất nhanh Dương Thần đã kể lại tóm tắt những chuyện đã xảy ra.
Hóa ra, Dương Thần cho rằng mình đã ૮ɦếƭ, đến lúc ý thức mất đi, trong nháy mắt, không hiểu vì sao mà nguyên thần của mình đột nhiên lạc vào một không gian kỳ lạ.
Không gian đó giống như một vũ trụ thu nhỏ. Thì ra, Côn Lôn Kính vì bảo vệ nguyên thần của hắn đã biến thành một thời không đứng yên.
Sau đó, Thần khí khí linh trong Côn Lôn Kính nói cho hắn biết, nó quyết định từ nay về sau nhận Dương Thần làm chủ nhân cho nên chọn cách bảo vệ nguyên thần Dương Thần lúc cần thiết nhất.
về phần tại sao chọn Dương Thần làm chủ nhân tự nhiên là do trong tích tắc khi Dương Thần sắp ૮ɦếƭ đã bước qua ranh giới của Đạo môn, đặt chân vào một lĩnh vực hòan
toàn mới.
Nếu Dương Thần không có Côn Lôn Kính thì chắc chắn đã ૮ɦếƭ; nếu Dương Thần không bước qua ranh giới của Đạo môn kia vậy hắn cũng đã ૮ɦếƭ.
Do Dương Thần có Côn Lôn Kính lại bởi vì đốn ngộ trước ranh giới sinh tử mà đủ tư cách cùng thực lực để thần khí nhận chủ.
Tại sao Côn Lôn Kính lại chọn Dương Thần, đương nhiên sẽ không phải vấn đề là thực thực nhưng Côn Lôn Kính cũng không rõ ràng lắm, nhận hay không nhận, đây là cảm giác của khí linh không cần lý do chính xác nào cả.
Dương Thần ở trong thời không của Côn Lôn Kính, sau khi thấy mình đã “૮ɦếƭ” lại sống lại muốn đi ra ngoài ngay nhưng khí linh của Côn Lôn Kính cứng nhắc không cho ra,
nó bắt Dương Thần ở lại để nghe nó trình bày lai lịch, công hiệu mới cho nguyên thần trớ về thân thể.
Mọi người sợ hãi than, thần khí không hổ là thần khí, không thể tưởng tượng được.
Ngọc Tuyết Ngưng cười khanh khách:
- Tốt, tiểu từ, bổn cung không nhìn lầm người, cuối cũng bất chấp tất cả, bước qua ranh giới Đạo môn, có cảm giác thế nào?
Dương Thần bĩu môi:
- Rất mơ hồ, tự hiểu, đa phần nếu chi có Ngọc Thanh Thần Lôi phải dùng thời gian rất lâu mới có thể mò ra cánh cửa.
- Cánh cửa gì? Hai người nói cái gì mà bí mật vậy?
Lâm Nhược Khê nhíu mày, cô không thích Ngọc Tuyết Ngưng cười mị mị với Dương Thần; thấy cô ta đang nói cái gì không hiểu được mới hỏi.
Dương Thần gãi gãi đầu, rất khó giải thích:
- Cái này... Nói đơn giản chính là cảm ngộ của anh trước đây giới hạn trong không gian của Địa cầu, thoát ra khỏi Địa cầu tiến vào không gian song song không phải chuyện dễ dàng...
- Ngọc Thanh thần lôi có Ám vật chất nó lại là một trong những loại lực lượng bồn nguyên của vũ trụ, nó để cho anh tiếp xúc trực tiếp với vũ trụ nguyên thủy nhất...
- Cái ranh giới Đạo môn kia thật ra là từ tiểu đạo tiến lên đại đạo, một loại... đạo của Vũ trụ
Tuy ý của câu chữ là vậy, Dương Thần diễn giải rất thẳng, nhưng ý tứ chân chính trong đó không phải là người khác có thể hiểu.
Thế nhưng một vài người trong các chư thần nhạy cảm phát hiện đó là Ngọc Thanh Thần Lôi có ám vật chất có thể bỏ qua pháp tắc không gian.
Thử nghĩ xem, trong Ngọc Thanh Thần Lôi có ám vật chất đã lợi hại như vậy, mà ám vật chất cũng chi là “Vé vào cửa” của con đường đi vào vũ trụ, đủ để thấy cánh cửa từ “Tiểu” đến “Đại”, lĩnh vực tiến vào, mênh ௱ôЛƓ rộng lớn tới mức nào, không cách nào ước lượng.
Mộng Tiêu Dao bùi ngùi, thở dài:
- Xem ra, ngược lại là tôi chấp mê bất ngộ rồi... Đại đạo tam thiên, trăm sông đồ về biển, đạo lý đơn giản như vậy tôi cũng không thể chân chính hiểu hết.
Ngọc Tuyết Ngưng có vài phần trêu đùa nói:
- Bây giờ tiểu tử Dương Thần đã có thể thay ông rồi, ông phải nên vui mừng mới đúng chứ? Cuối cùng, ông cũng có thể an tâm rời Địa cầu truy cầu đại đạo rồi.
௱ôЛƓ Tiêu Dao biết hồ ly đang trêu đùa mình, nhưng lúc này ông ta cũng thông suốt rất nhiều, Dương Thần đã vượt qua ranh giới Đạo môn kia bằng một con đường khác khiến ông ta hiểu thêm được rất nhiều chuyện, đây cũng là một loại thu hoạch.
Cuối cùng, ௱ôЛƓ Tiêu Dao ngẩng đầu cười dài, liếc nhìn Dương Thần thật sâu:
- Cậu thắng, tôi không bằng cậu, thế nhưng tôi cũng muốn cảm ơn cậu, từ nay về sau tôi có thể an tâm rời khỏi
Dương Thần đối với ông ta cũng không có gì cả, khoát tay:
- Cần thì đi đi, thế nhưng trước khi đi nhớ tu sửa Thần Ma Đại Trận đó, ông làm cục
diện rối rắm, làm ra cái cục diện này tôi cũng không muốn chùi đít giúp ông đâu.
Mộng Tiêu Dao bất đắc dĩ, tiểu tử này không biết sợ hãi là gì sao, hôm nay thực lực tương đương với mình đã kiêu ngạo liền rồi, không biết nên khóc hay cười nữa đây.
- Thập Nhị Đô Thiên Thần Ma Đại Trận, tôi sẽ tu sửa, cũng không khó, thế nhưng những yêu ma cần cậu bắt và tiêu diệt, tôi không xử lý hết được, về phần tốn thất do nhiệt độ Địa Cầu giảm xuống gây ra...
Ánh mắt ௱ôЛƓ Tiêu Dao nhìn về phía Chư Thần, cười thần bí:
- Tôi sẽ mời một người tới, mau chóng khôi phục sinh cơ Địa cầu.
Nói thế có ý gì đó, trong Chư Thần có mấy người nhanh chóng suy nghĩ.
- Là Dionysus? Ông biết Dionysus ở đâu? Hera tiến lên hỏi.
Ngọc Tuyết Ngưng nhăn lông mày lại, hỏi:
- Cái gì, cái gì “sus”, đó là ai?
Mộng Tiêu Dao cười giải thích:
- Là Dionysus là một trong những thành viên trong thần tộc. Cái tên đó không thích chiến tranh, yêu hoa bình, vẫn trốn tránh những người khác, rụt đầu không chịu ra. Nhưng thần cách của hắn có lực lượng đ đặc thù “Tân sinh”.
- Hắn có hai đồ vật rất đặc biệt, một là da cáo hắn khoác, có công hiệu làm thực vật sống lại; thứ hai là chén rượu của hắn bất cứ loại chất lỏng nào cho vào đều trở thành rượu ngon; hơn nữa nếu đổ thứ rượu đó vào thực vật sẽ kích thích thực vật tăng trướng. Chi cần hắn ra mặt, không bao lâu nữa thực vật khắp nơi trên Điạ cầu ૮ɦếƭ vì lạnh sẽ nhanh chóng khôi phục, hơn nữa khí hậu Địa cầu ấm áp trở lại dĩ nhiên sẽ trở lại như cũ.
Ngọc Tuyết Ngưng hừ lạnh, khinh thường nói:
- Chén rượu tôi không có ý kiến nhưng cái da cáo này nếu có dũng khí để tôi nhìn thấy tôi làm thịt hắn.
Chư Thần không hiểu ra sao nhưng Dương Thần và Lâm Nhược Khê biết Ngọc Tuyết Ngưng là Cửu vĩ hồ, nhất thời bị chọc cười.
Lúc này, Lâm Nhược Khê mới hỏi:
- Dionysus hắn trốn ở đâu? Athena tìm khắp thế giới mà không tìm ra hắn.
Mộng Tiêu Dao ra vẻ thần bí với Dương Thần cùng Ngọc Tuyết Ngưng nói:
- Hai người chắc đều biết hắn....
- Chúng tôi?
Ngọc Tuyết Ngưng buồn bực:
- Tôi ở trong Vạn Yêu Giới năm vạn năm, lẽ nào hắn...
Mộng Tiêu Dao gật đầu cười nói:
- Hắn bây giờ là thủ lĩnh Ma tu, Tử Tiêu.
- Đúng là hắn! Tôi thấy hắn có gì khác đâu.
Ngọc Tuyết Ngưng khó hiểu hỏi.
- Tu vi của hắn cũng không thấp, muốn ẩn dấu thần cách cũng không khó, về phần Athena.
Mộng Tiêu Dao nhìn về phía Lâm Nhược Khê nói:
- Đại Dự Ngôn Thuật của cô ta không thể lục soát trong Vạn Yêu Giới, càng không nói đến thực lực của Tử Tiêu. Hắn ẩn núp thật dụng tâm lương khổ, nếu không phải tôi một mực quan sát sợ cũng không thể tìm được hắn trong một thời gian ngắn được.
- Người này quả thật có thể giả trang.
Dương Thần cười khổ, nhớ tới Tử Tiêu thích uống rượu, cùng Tống Thiên Hành vừa gặp đã quen; hơn nữa tên kia việc gì cũng không vội vàng, đối với đại hội Thông Thiên cũng làm đúng mực, thấy Ngọc Tuyết Ngưng sợ muốn ૮ɦếƭ, trực tiếp nhận thua, hóa ra, căn bản hắn không có ý định ra ngoài!
Mặc kệ thế nào, trận chiến năm vạn năm rốt cục cũng hạ màn.
Bất luận là Chư Thần hay nhân loại cũng muốn buông bỏ, nghênh đón một ngày mới.
Dương Thần còn nhớ ௱ôЛƓ Tiêu Dao giấu Jane đi rôi, nghiêm túc bảo ông ta thả người không hắn cũng không khách khí.
Mộng Tiêu Dao cũng không giam giữ Jane không tha, đáp ứng lập tức thả cô ấy về
Lúc này Dương Thần mới thỏa mãn, nắm tay Lâm Nhược Khê, cười nói:
- Chúng ta về nhà.
Lâm Nhược Khê cười ngọt ngào đồng ý.
Rất nhanh, hai vợ chồng giống như khi ௱ôЛƓ Tiêu Dao cùng Ngọc Tuyết Ngưng xuất hiện, một bước vào hư không biến mất trước mắt mọi người.
Chư Thần thu lại trái tim Gaia, sử dụng thần cung Selene đóng băng lần thứ hai sau đó cho Poseidon bảo quản.
Sau đó, nhìn thêm vài lượt, lộ ra sự tang thương cùng nụ cười thoải mái, bọn họ nghĩ lại cuộc sống sau này của mình rồi từng người cáo biệt, tản ra rời khỏi chỗ này.
Sóng êm biển lặng.
௱ôЛƓ Tiêu Dao cùng Ngọc Tuyết Ngưng lẳng lặng đứng trên bầu trời Bắc Cực, cảm nhận ánh mặt trời đang khôi phục độ ấm nơi mặt trời không lặn; trở về chỗ cũ cảm nhận những gì đã trải qua.
- Tiểu Tuyết bà nói xem... Tên nhóc kia dựa vào cái gì mà thắng tôi?
Một lúc lâu sau, ௱ôЛƓ Tiêu Dao cau mày, suy nghĩ rồi hỏi:
- Đúng thế, ngộ tính của tôi không bằng hắn? Không biết có phải do “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh” của cậu ta hay cảm ngộ mà tôi đoạt được... Hay là nói... Do vận mệnh của cậu ta, Côn Lôn Kính, hoặc là thứ gì khác.
Ngọc Tuyết Ngưng nở nụ cười, ôn nhu nhìn người đàn ông bên cạnh, giờ khắc này, cô cảm thấy ௱ôЛƓ Tiêu Dao như trở lại lúc ban đầu khi mới gặp, thích tự hỏi, một tên rất hiền lành.
- Thật ra, trong mắt tôi... Chiến thắng cuối cùng, không phải Dương Thần, cũng không phải số phận của cậu ta, cũng không phải Côn Lôn Kính.... Đương nhiên, lại càng không phải là ông...
௱ôЛƓ Tiêu Dao nghi hoặc, nghiêng đầu hỏi:
- Vậy bà nói, ai thắng?
Ngọc Tuyết Ngưng vươn cánh tay mềm mại cầm lấy tay của ௱ôЛƓ Tiêu Dao, đôi môi khẽ mở; giọng của cô như chuông gió chập chờn.
- Là, TÌNH YÊU!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc