Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 1289

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Cô bé kia nói với cha
Bầy sói ngửi được mùi máu tươi do 17 cắn vỡ nhãn cầu bắn tung tóe, phát ra âm thanh trầm thấp, càng phát ra công kích đầy cuồng vọng.
Hơn mười con Tuyết Lang thay nhau công kích tuyệt đối giống như ác mộng uy hiếp tính mạng, bầy sói nơi đây nói về tính cuồng bạo cùng kỹ xảo chiến đấu so với con người còn muốn mạnh hơn gấp nhiều lần.
Trong nháy mắt một con Tuyết Lang to lớn đánh về phía 17, 17 liền cúi người xuống, dao găm quân dụng trên tay vung ra một đường vòng cung, đâm thẳng vào bụng con sói trắng!
- Húuu…!!
Thanh âm xương cốt cùng cơ bắp bị cắt đứt, khiến cho con Tuyết Lang này gào thét một trận!
Máu loãng từ phía dưới bụng bắn ra, nhuộm đỏ trên khuôn mặt 17!
Tanh hôi! Nóng bỏng!
Mà một tiếng hét thảm này, tựa hồ cũng đã phát động huyết tính của cả bầy sói!
Không đợi 17 đem cây dao găm từ trong cơ thể Tuyết Lang rút ra, lại có vài con Tuyết Lang khác hướng tới các bộ vị như đầu, cánh tay cùng chân cắn tới!
Mà bên kia, 13 cũng không dễ chịu gì, cũng bắt đầu phát động tấn công với mấy con Tuyết lang!
Loại đối kháng này cùng con người bất đồng, dã thú chỉ thuần túy cắn xé cùng các chiêu trí mạng, căn bản không có suy nghĩ dư thừa gì, cũng không thể đầu cơ trục lợi, phải toàn lực ứng phó bảo vệ các bộ vị yếu hại này!
- A..
17 kêu lên một tiếng đau đớn, một con sói chạy xung quanh, do không kịp phòng bị nên đã cắn vào cánh tay nàng!
May là nàng mặc một chiếc áo dệt bằng da lông, làm cho nanh sói không có biện pháp tạo thành thương tổn, 17 chịu đựng đau nhức, sau một hồi liền xuyên thủng một con mắt của Tuyết lang!
- Ô ô…!!
Bầy sói phát ra tiếng kêu thảm thiết, cũng phát ra tiếng rống đầy phẫn nộ.
Hai người luôn luôn di chuyển rất nhanh, mặt trên của băng tuyết cùng mặtt đất không ngừng trơn trượt, thân thể cân bằng khá khó khăn, làm cho quá trình chiến đấu vô cùng gian khổ!
Vô ý thức, hai người từng bước dựa lưng vào nhau, đối mặt đánh úp lại bầy sói, giúp đỡ nhau bổ khuyết những lỗ hổng trí mạng!
Chỉ cần hơi sơ sẩy một chút, có thể sẽ bị cắn đứt động mạch, chẳng sợ thể lực gần như cạn kiệt, hai người một nam một nữ mười mấy tuổi, cũng không dám thả lỏng một chút nào.
Dần dần, bầy sói đã không còn được hai mươi con, thi thể đầy mặt đất, làm cho bầy sói biết khó mà lui.
Hai người đều đã giết đỏ cả mắt rồi, toàn thân máu chảy đầm đìa, lúc này cũng không rõ chính mình là do bị thương hay là máu do bầy sói lưu lại nữa.
Nghe tiếng bước chân của bầy sói đã chạy xa, hai người mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn mặt đất tràn ngập thi thể, 13 thở hổn hển, vui mừng nói:
- Thịt này muốn ăn cũng không dễ, nếu phải nhóm lửa thì tương đối phiền toái, nếu mày không ngại, không bằng tạm ăn sống, thế nào?
17 không lên tiếng, sắc mặt tái nhợt, bước chân của nàng có chút không lưu loát hướng về thi thể của một con sói gần nhất.
Bỗng nhiên, 13 đưa bàn tay từ phía sau sờ lên cánh tay trái của cô gái.
Vù vù!!
Hàn quang chợt lóe, 17 chợt quay người lại, dao găm xẹt qua đầu ngón tay của 13!
- Híttt…
13 vội thu hồi tay, phẫn nộ mắng:
- Điên hả! Mày làm gì vậy!?
Cánh tay 17 đang run rẩy, nhiệt độ không khí ban đêm rét lạnh, cả ngày đã liều mạng chạy trốn, rồi lại cùng đàn sói chiến đấu, đã làm cho thể lực của nàng sắp khô kiệt!
- Là mày muốn chạm tao trước, nên là tao hỏi mày muốn làm gì?.
Cô gái ánh mắt vẫn như cũ tràn ngập cảnh giác cùng sát khí, điều này cũng đã nói lên vì sao nàng có thể vượt qua vô số đứa con trai, đó là nguyên nhân lớn nhất nàng sống đến hôm nay, cứng cỏi tới cực điểm cùng hung ác!
13 thở dài, nhìn ngón tay đang chảy máu, nếu không phải mình mau rút tay lại, khả năng sẽ bị mất nửa ngón tay.
Vừa cười khổ, 13 vừa nói:
- Tao chỉ là nhìn thấy cánh tay áo của mày bị sói cắn, muốn giúp mày nhìn xem miệng vết thương có lớn hay không, nếu lớn, tốt nhất là ngồi im một chỗ nghỉ để dưỡng thương, có thể bởi vì mày bị tê mà không cảm giác thấy.
17 sợ run một chút, hồ nghi nhìn nhìn chàng trai, lại thối lui vài bước, sau khi bảo trì khoảng cách an toàn, mới quay đầu xem cánh tay của mình.
Quả nhiên, có một chỗ bị sói cắn, máu thịt mơ hồ, chính là chỗ bị nanh sói kia làm rách.
Tuy rằng thoạt nhìn thực không đến nỗi mất mạng, nhưng 17 không giống như những cô bé thông thường khóc lóc khi bị thương, chỉ cần xử lý khẩn cấp, sẽ không có việc gì.
Trong bóng đêm, ánh mắt 17 lần thứ hai nhìn về phía 13, tên này đã bắt đầu đi ra chỗ thi thể của một con Tuyết Lang, một bên lột da, một bên ăn thịt sống.
- Vì cái gì, phải nhắc nhở ta bị thương …….
17 nhịn không được hỏi, trong lòng không hiểu sao nổi lên một tia lo lắng khác thường.
13 quay đầu lại, nhai lấy thịt tươi, cả miệng nhầy nhụa máu me.
- Nếu không có mày, hôm nay tao cũng không chống lại được nhiều sói như vậy, xem như mày đã giúp tao. Vả lại, mày cũng không đủ thể lực tạo thành uy hiếp đối với tao, quan tâm mày một chút cũng không sao cả, không chừng còn có thể kết giao bằng hữu?
- Tao không cần mày quan tâm, lại càng không muốn làm bằng hữu của mày
17 mặt lạnh lùng nói.
- Đã nhìn ra.
13 có chút bất đắc dĩ giơ lên ngón tay bị thương.
- Mày là cô bé này thực nhanh nhẹn dũng mãnh.

Ngọn đèn đầu giường làm cho người ta cảm thấy ấm áp, trên mặt giường lớn, một nhà ba người cũng đang trong câu chuyện xưa tràn ngập máu tanh cùng dã man, chìm đắm hơn một giờ.
Dương Thần ôm đầu gối, đỉnh cằm tựa trên đó, ngồi ở trên giường, bản thân ngồi đó àm kể, thậm chí đã quên chính mình đang kể chuyện xưa cho con gái nghe.
Trong mắt hiện lên rất nhiều tang thương, làm cho hắn chìm đắm trong hồi ức, cơ hồ đã quên đang ở chỗ nào.
Dương Thần thậm chí không chú ý tới, Lam Lam hơn mười phút trước, đã mơ màng ngã quỵ ở trên gối đầu mình, ngủ say.
Tiểu mập giống như một con heo nằm úp sấp ở đằng kia, hai má ép xuống, bĩu môi, ngủ thật sự rất ngon.
Cũng không phải đối với chuyện xưa ba ba kể không thích, mà là có nhiều nghi vấn cần phải tự hỏi, nghĩ nghĩ rồi mệt mỏi, cũng liền ngủ say luôn.
-….Con biết không, lúc ấy cha kỳ thật rất muốn nói cho cô bé kia biết, không cần giả bộ, cô bé rõ ràng rất cô đơn, bởi vì cha biết, cô bé kỳ thật là đang xấu hổ.
- Những đứa nhỏ như bọn cha, đều không có người nào quan tâm, nhưng bởi vì cha đã từng được một đại thúc dạy anh công phu quan tâm qua, cho nên cha biết, kỳ thật những câu nói đơn giản như vậy, lại thực có thể mua được lòng người.
- Nhưng nói thật, cha cũng chỉ là tùy tiện nói ra, thật sự không quan tâm đến cô bé lắm, mà cô bé giống như thật bị cha lừa gạt, có chút mất tự nhiên.
- Tận cho đến hết một đêm đi qua, bọn cha mới tách ra cũng không cùng một đường, cô bé đột nhiên nói một câu với cha, cha mới phát hiện, cô bé kỳ thật cũng không ngốc ……
Dương Thần giống như lầm bầm lầu bầu, nói tới đây, dừng một chút, ngẩng đầu hỏi:
- Lam Lam, con có biết cô bé kia nói cái gì….
Hỏi một nửa, Dương Thần mới phát hiện, con gái đã ngủ say từ lúc nào rồi.
Có chút dở khóc dở cười, Dương Thần cũng có chút mất hứng, chính mình thật sự đang nói lại chuyện xưa, mặc dù có chút không thích hợp đối với trẻ con.
Thế nhưng! Đúng vào lúc này, lại có người trả lời!
- Anh về sau tốt nhất không nên quan tâm cô bé khác, bởi vì các cô sẽ không giống như tôi, một đao kia chỉ cố ý xẹt qua đầu ngón tay của anh…
Lạnh như băng, vô cùng rõ ràng nhưng lại mang theo ý nhị uyển chuyển nhè nhẹ, một câu này đã khắc sâu ở trong đầu Dương Thần hơn mười năm trước, bỗng nhiên lại vang lên bên tai một lần nữa?
Thậm chí ngay cả ngữ điệu cùng cảm tình cũng giống nhau như đúc!
Đồng tử Dương Thần một trận kịch liệt co rút, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao đặt tại trên người người phụ nữ nằm nghiêng trên giường kia!
Những lời này, vậy mà lại là Lâm Nhược Khê nói ra! ?
Giờ này khắc này, biểu tình của người phụ nữ có chút mờ mịt, trong đôi mắt tràn ngập nước, đầy một mảnh mây mù, thần thái thong dong, ẩn ẩn có chút tang thương.
- Nhược. . . . . . Nhược Khê. . . . . . Em. . . . . . Em sao lại. . . . . .
Dương Thần mở to hai mắt, khó có thể tin, thậm chí hoài nghi chính mình nghe nhầm.
Mà Lâm Nhược Khê giống như là vừa từ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê tỉnh lại, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vài phần mê mang.
Theo đó nhìn thấy Dương Thần kích động, thậm chí trong con mắt mang theo tơ máu đang lườm chính mình, càng phát ra một ít vẻ sợ hãi.
- Ông…..ông xã, anh sao. . . . . . nhìn em như vậy?
Lâm Nhược Khê ngồi dậy đi tới hỏi
Dương Thần nuốt nuốt cổ họng, dùng hết khả năng làm cho chính mình trấn định, cẩn thận nhìn lại biểu tình của Lâm Nhược Khê, đã không còn thấy cái loại khí chất đặc biệt như vừa rồi.
- Nhược Khê, em sao biết được, cô bé muốn nói cái gì?
Dương Thần hết sức hòa nhã hỏi han.
Lâm Nhược Khê hồi tưởng lại, tựa hồ có chút vất vả, lắc đầu, nói:
- Em cũng không biết, vừa rồi anh hỏi, em đột nhiên liền nói ra một câu như vậy, làm sao vậy, thật sự là câu nói kia sao?
Dương Thần nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của người phụ nữ, cảm thấy được chính mình có chút nghi thần nghi quỷ, mặc dù Lâm Nhược Khê cùng 17 về các phương diện có chút giống nhau, nhưng bị nàng nghĩ đến cũng không có khả năng.
Tuy rằng vẫn cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng Dương Thần cũng không muốn đi nghiên cứu nhiều hơn.
Lâm Nhược Khê chua xót nói:
- Kể cho con gái nghe về chuyện xưa của mình, có vẻ rất thú vị nhỉ?
Dương Thần lúc này mới cảm thấy xấu hổ, khoan thai cười nói:
- Bà xã bớt giận, lần tới anh sẽ chú ý, tuyệt đối không kể chuyện xưa cho nó nghe, hắc hắc...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc