Cô Vợ Nhỏ Trẻ Trung - Chương 03

Tác giả: Cổ Lăng

Không có Văn Hạo đốc thúc, thành tích Bối Bối đương nhiên là rớt xuống thảm hại.
Mấy lần thi thấp khiến Ông Lâm cùng Chu Gia Đình lấy lý do mời Đới Ngọc Bầy làm gia sư học bổ túc miễn phí.
Nhiều lần tỏ tình nhưng bị Bối Bối quả quyết cự tuyệt làm Đới Ngọc Bầy cảm thấy nản lòng. Vào lúc này có cơ hội đến gần cô gái hoàn mỹ trong suy nghĩ của hắn, hắn đương nhiên đồng ý. Mà Văn Hạo đến gần kỳ hạn nửa tháng còn chưa dám chắc ngày về nhà nên Bối Bối cũng tức giận nên đồng ý chuyện Đới Ngọc Bầy giúp cô học bổ túc làm bài tập. Chỉ là, cô vẫn kiên trì muốn Ông Lâm và Chu Gia Đình cùng đi mới được.
Đới Ngọc Bầy là con em nhà giàu. Hồ nước bên trong gia đình diện tích cũng rất rộng lớn. Thân là con độc nhất hắn càng được sự hưởng hết sủng ái thương yêu của cha mẹ. Ăn mặc đều dùng hàng hiệu. Ngay cả thư phòng cá nhân cũng rộng lớn dọa người.
Buổi chiều thứ bảy, ở bên trong thư phòng to như vậy. Ông Lâm cùng Thẩm Xương Hồng trốn ở góc phòng vui vẻ nói nhỏ. Quyển sách sớm ném sang một bên rồi, mà ở bên cửa sổ Tề Thiếu Vân ngược lại đang hoàn toàn nghiêm túc cùng Chu Gia Đình nghiên cứu bài tập. Bên bàn học, Bối Bối và Đới Ngọc Bầy ngồi trong góc, cặn kẽ giảng giải, Bối Bối cũng hết sức chuyên tâm vào bài tập.
"Như vậy hiểu không?"
Bối Bối nghẹo đầu suy nghĩ một chút."Cũng đã hiểu ."
Đới Ngọc Bầy cười cười."Được rồi, vậy em làm thử mấy đề thi này xem , nếu như không có vấn đề thì là được rồi." Nói xong liền mở ra sách tham khảo chỉ chỉ trong đó đề ứng dụng.
Nửa tiếng sau, Đới Ngọc Bầy nhìn Bối Bối tính toán trong chốc lát, rồi sau đó ngẩng đầu lên hài lòng nói: "OK, hôm nay có thể tan lớp."
Bối Bối thở ra một hơi thật to, Lâm nhi lập tức nhảy dựng lên kêu: "Đi! Lên KTV đi!"
Bối Bối há mồm đang muốn phản đối, Chu Gia Đình cũng bỏ qua quyển sách phụ họa: "Được, được, hát KTV đi!"
Vì vậy, Bối Bối ngay cả một chữ cũng không nói được liền bị vây quanh đi tới quán Lâm Sâm Bắc. Không cần hỏi, đương nhiên là Đới Ngọc Bầy móc tiền túi mời khách, cho nên Ông Lâm, Chu Gia Đình không khách khí chút nào chọn một đống thức uống đồ ăn vặt mà Đới Ngọc Bầy vẫn thủy chung cười híp mắt.
Vừa học bổ túc vừa mời khách, Bối Bối cho dù không tình nguyện cũng không dám nổi giận. Huống chi Đới Ngọc Bầy cũng là một người bạn tương đối cởi mở khôi hài , Bối Bối thật sự không cách nào đối với anh ta sinh ra bất kỳ cảm giác chán ghét. Ba cặp thiếu niên nam nữ đang ở trong phòng hết sức vui mừng hát, ăn uống nói đùa. Theo thời gian, Bối Bối đối với Đới Ngọc Bầy hài hước hiền hoà càng tăng thêm cảm tình.
Căn cứ vào lương tâm mà nói, nếu là không có Văn Hạo đã chiếm đóng trái tim của cô trước, Bối Bối nói không chừng sẽ xem xét tiếp nhận sự theo đuổi của Đới Ngọc Bầy.
"Mình đói rồi !"
Qua mấy tiến đồng hồ, Ông Lâm lại hét to. Đới Ngọc Bầy vội lên tiếng trước.
"Đi, đến nhà ăn mẹ tôi mở ăn cơm."
Sau khi ăn cơm tối xong, Bối Bối lại bị kéo vào Deeth có phòng nhảy. Lần này, cô không có từ chối khiêu vũ cùng Đới Ngọc Bầy .Sau khi nhảy liên tục mấy động tác hâm nóng, sáu người đồng thời ngồi tại chỗ thở.
"Trời ơi, giảm cân mới cần liều mạng như vậy!" Bối Bối thầm nói.
"Em không phải thích nhảy sao?" Đới Ngọc Bầy hỏi.
"Cậu ấy thích đấy!" Ông Lâm chen lời nói: "Nhưng cậu ấy thích loại khiêu vũ chính thức."
"Khiêu vũ?" Đới Ngọc Bầy không tưởng tượng nổi lẩm bẩm nói."Tại sao lại thích giao khiêu vũ chứ? Tôi tưởng chỉ có người lớn tuổi mới thích khiêu vũ thôi."
"Lớn tuổi?" Chu Gia Đình cười nhạo một tiếng."Nói cho anh biết, Bối Bối từ lúc mười tuổi xem qua một cuộc thi khiêu vũ sau khi biểu diễn liền đam mê khiêu vũ. Cậu ấy còn nói muốn tìm một nhà khiêu vũ xã hội học đấy!"
"Em. . . . . ." Đới Ngọc Bầy hoài nghi liếc nhìn Bối Bối."Đã nhảy sao?"
Một ngón tay cái thẳng đứng lập tức giơ lên, Bối Bối nâng cằm nở nụ cười."Hạng nhất đó!"
Chẳng những Đới Ngọc Bầy kinh ngạc ngay cả Ông Lâm cũng kinh ngạc kêu lên: "Thật sao? Mình biết rõ cậu thích xem người ta khiêu vũ, cũng không biết ngươi cũng có thể nhảy đó!"
"Trừ điệu đấu bò ra, nhảy hiện đại, múa Latin, nhảy xã giao, tùy cậu nói, mình đều có thể nhảy. Chỉ là. . . . . ." Bối Bối ngượng ngùng gãi gãi đầu."Phải có người dẫn dắt mới được."
"Ai dạy cậu?" Chu Gia Đình tò mò hỏi .
"Nhiều hơn chứ ai!"
"Oa! Người này thậy lợi hại?"
Bối Bối đắc ý gật đầu một cái."Năm ấy anh ấy đến du học ở Havard, mình đã từng nói với anh ấy rằng mình rất thích khiêu vũ, không ngờ anh ấy vẫn ghi ở trong lòng. Đến nước Mĩ liền tận dụng thời gian sau khi học xong ra sức tìm người dạy anh. Đến khi anh ấy trở về liền trở thành bậc thầy dạy nhảy khiêu vũ."
Đới Ngọc Bầy lập tức cảm thấy có chút vị gì."Nhiều hơn là ai?" Hắn chua chát hỏi.
Ông Lâm nghiêng mắt nhìn Bối Bối một cái."Người đàn ông hoàn mỹ của Bối Bối, thông minh ưu nhã, tuấn tú anh lãng, vừa dịu dàng lại có kiên nhẫn, hơn nữa còn là thầy giáo vạn năng đấy!"
Vị chua nồng nặc bỗng dưng từ trong lòng tuôn ra."Thật lợi hại như vậy?"
Ông Lâm nhún nhún vai."Tôi cũng không biết. Tôi chưa từng thấy qua, đều là mình Bối Bối nói ." Đảo mắt cô còn nói: "Bối Bối thầm mến người ta nhiều năm rồi, đáng tiếc chính là không dám nói với người ta. Chỉ là, tôi xem hơn phân nửa cũng là cái loại trẻ con yêu. Chỉ cần có Chân mệnh thiên tử đích thực đến báo danh, rất nhanh cậu ấy sẽ phát hiện yêu Nhiều hơn chỉ là một cuộc sùng bái nhàm chán mà thôi !"
Một quyền nặng nề lập tức đấm vào đầu vai Ông Lâm, Bối Bối mở miệng liền mắng: "Gian tặc! Ngươi bán đứng ta!"
Ông Lâm kêu đau. Chu Gia Đình bật cười."Đáng đời! Ai bảo cậu nói lung tung , Bối Bối yêu nhiều hơn là bí mật mà cũng…!"
Một quyền khác ra lực giống nhau đánh vào trên đùi Chu Gia Đình. Chu Gia Đình gào lên đau đớn liều mạng xoa bắp đùi.
"Cậu định Gi*t người à, dùng sức như vậy!"
Thì ra “Nhiều Hơn” chính là ông xã "trong lòng" Bối Bối - Đới Ngọc Quần nghĩ. Không biết có thật sự hoàn mỹ như thế không? Nếu như thật, thì không dễ ứng phó đâu.
Để dời đi tức giận của Bối Bối , Đới Ngọc Bầy vội hỏi: " Tại sao em thích khiêu vũ?"
Quả nhiên không sai, Bối Bối lập tức chuyển sự chú ý. Hai mắt vừa sáng vừa như đắm chìm trong say mê giống như đang suy nghĩ.
"Tôi thật sự thích cái động tác tiến lùi của người con gái, nhất là điệu Waltz của Áo. Nó có phong cách rất tao nhã nếu kết hợp sức được cùng điệu Tăng-gô xinh đẹp, quả thật làm người ta khen ngợi không dứt." Cô than nhẹ."Còn có điệu hoàn toàn nhẹ nhàng hoạt bát, chẳng qua cá nhân tôi thích nhất chính là. . . . . ."
Sau khi dí dỏm nhăn lỗ mũi, Bối Bối hạ thấp. giọng "Điệu Lambada gợi cảm."
"Lambada?" Ông Lâm bật cười."Bây giờ còn có người nhảy cái loại đó sao?"
Bối Bối khinh miệt hừ hừ."Cậu biết tại sao có rất ít người nhảy lambada không?"
"Tại sao?"
Vừa đúng lúc một khúc nhạc vũ nhẹ nhàng bắt đầu, Bối Bối thoáng nghe tiết tấu.
Lập tức đứng lên đi ra cách bàn bàn mấy bước, sau đó ngoắc tay." Cậu qua đây cùng mình nhảy, nhìn nhảy sẽ biết thôi."
Ông Lâm đứng dậy đi tới, Bối Bối liền đưa ra hai tay vịn hông của Ông Lâm, "Nào, di chuyển theo mình." Vừa nói xong liền bắt đầu theo âm nhạc nhanh chóng lắc lư cái ௱ôЛƓ.
Ông Lâm rất nhanh đi theo bước chân của cô, vì vậy Bối Bối buông tay ra, đong đưa càng lớn. Ông Lâm cũng cố gắng bắt chước khoản khêu gợi uốn éo này vừa kêu: "Cũng không có gì mà!"
"Thật sao?" Bối Bối thần bí cười một tiếng, ngay sau đó ngang nhiên tiếp cận , lấy động tác giống phái nam ôm lấy Ông Lâm. Hạ thân càng thêm ép sát hạ thân của Ông Lâm , đồng thời lấy tư thế nóng bỏng dính lấy Ông Lâm đang vặn vẹo.
"Vậy thế này đây?"
"Oa ô!" Đến lượt người xem là Chu Gia Đình kêu lên." Thật. . . . . . Thật. . . . . ."
Bối Bối chẳng những hạ thân dính chặt lấy Ông Lâm hơn nữa còn đi tới hía trước xoay người.
Lui về phía sau theo tiết tấu , đồng thời đẩy hạ thân Ông Lâm theo cơ thể của mình đi về phía trước. Tiếp đó lại đem đùi phải xen vào giữa hai chân Ông Lâm, như cũ ôm chặt Ông Lâm đang giãy dụca.
"Oa!" Chu Gia Đình lại một lần nữa kêu lên.
Ba người thiếu niên trợn mắt há mồm nhìn, đồng thời không nhịn được trong lòng ảo tưởng nếu như là. . . . . . Lẩm bẩm một tiếng, không, ba tiếng, tiếp theo là. . . . . .
"A. . . . . . Không được!" Ông Lâm bỗng dưng dừng lại xoa cái eo vàcái ௱ôЛƓ."Quá mỏi đấy!"
"Thật vô dụng, mới vậy mà đã nhận thua." Bối Bối cười nhạo trở lại chỗ ngồi."Mình và Nhiều Hơn mỗi lần cũng có thể nhảy nhiều nhất vài bài hát đấy !"
"Đó là đương nhiên, bọn cậu từng luyện tập qua rồi!" Ông Lâm không phục nói."Làm gì có người nào uốn éo nhanh như vậy, cũng không nhất định luyện tập là có thể thành quen?"
"Bối Bối, chẳng lẽ tất cả điệu nhảy đều là như vậy. . . . . ." Chu Gia Đình lắp bắp nói."Ám muội như vậy sao?"
"Dĩ nhiên không phải." Bối Bối nâng cốc nhấp một hớp nước cam."Thật ra thì điệu vũ bình thường loại này và Rumbar rất tương tự, nhảy gần như nóng bỏng. Nhưng là quan trọng nhất là nhiều cái ௱ôЛƓ gợi cảm đung đưa cùng động tác cọ xát tuyệt vời. Cơ hồ có thể xưng là vũ sắc dục. Chỉ là giống như lời Ông Lâm, động tác thân mình khiêu gợi như vậy phải trải qua luyện tập gian khổ mới có thể tự nhiên không bị cản trở. Hơn nữa động tác mà yêu cầu độ khó cao vừa phải giữ vững tiết tấu nhanh, còn phải chú ý cho động tác đẹp, bình thường nhảy vũ loại này cũng phải có tương đối ăn ý mới có thể có làm người ta khen ngợi màn biểu diễn."
Ông Lâm nháy mắt mấy cái."Vậy bọn cậu nhất định là một đôi rất ăn ý rồi!"
"Đó là đương nhiên!" Bối Bối ngạo nghễ hất cằm lên."Mỗi lần chúng mình kết hợp khiêu vũ, lập tức toàn bộ mọi người đều sẽ dừng lại xem chúng mình biểu diễn đấy!"
Ông Lâm “A” một tiếng, ngay sau đó cặp mắt hướng Đới Ngọc Bầy."Người khác tốt nhất nên học tập!"
Đới Ngọc Bầy gật đầu, Bối Bối cũng hơi sững sờ.
“Cậu nói cái gì?”
"Không có gì. " Ông Lâm cũng nâng cốc nhấp một hụm nước chanh."Người khác hiểu là tốt."
Bối Bối nghi ngờ trừng mắt nhìn cô ta, ngay sau đó nâng cổ tay thoáng nhìn."Gần tám rưỡi rồi, mình muốn về nhà."
"Còn sớm mà " Vất vả lắm mới ra ngoài được một lần, Đới Ngọc Bầy dĩ nhiên không nghĩ để cô đi nhanh như thế."Ở lại một lát nữa đi!"
Bối Bối dứt khoát lắc đầu, Chu Gia Đình thay cô giải thích: "Nhiều Hơn của cậu ta đến nước Mĩ công tác, hẹn cậu ấy mỗi ngày chín giờ tối nói chuyện điện thoại, cho nên cậu ấy phải về nhà chờ điện thoại."
"Oh." Đới Ngọc Bầy suy nghĩ một chút."Vậy ngày mai trường học của chúng ta có trận đấu bóng rổ, mọi người có muốn tới giúp ta nỗ lực hơn không? Thi đấu xong sau đó thành viên bóng rổ muốn cùng đi ăn đồ nướng, mọi người cũng có thể cùng đi."
"Không thành vấn đề!" Ông Lâm lại giành quyền mở miệng vội đồng ý.
"Chỉ cần là các anh mời khách, ba người chúng tôi sẽ đến."
Trận đấu bóng rổ sau là thịt nướng, sau đó là xem film, tiếp đó lại là học bổ túc, rồi sau đó là một cái dạ vũ khác của trường , chơi bowling. . . . . .
Đới Ngọc Bầy giỏi về nhìn mặt mà nói chuyện, cẩn thận lấy thái độ bạn bè trong sáng đi đón Bối Bối, hắn thông minh hoàn toàn ẩn núp bản thân từ từ theo đuổi. Vì vậy sau đó mấy lần cùng chung du lịch, lòng phòng bị của Bối Bối cũng bắt đầu từ từ mất đi.
Mới đầu cô cho rằng Đới Ngọc Bầy hình như thật rất đơn giản muốn cùng cô làm bạn bè bình thường mà thôi. Từ từ cô bắt đầu cảm thấy có một sự sẵn lòng giúp côhọc bổ túc, hơn nữa không có gánh nặng ở chung một chỗ vui đùa giống như bạn bè không tồi. Dĩ nhiên cô cũng biết Đới Ngọc Bầy căn bản không tin cô đã kết hôn rồi, nhưng nếu hắn không có ý tứ theo đuổi cô, tự nhiên cũng không quan hệ có gì.
Một Đới Ngọc Bầy thoải mái hoạt bát cùng một Văn Hạo sâu lắng dịu dàng là hai loại điển hình hoàn toàn bất đồng, mỗi người đều có hấp dẫn riêng . Nhưng Bối Bối cũng không có vì vậy mà cảm thấy mêm muội lẫn lộn. Văn Hạo thủy chung ở sâu trong đáy lòng cô — người yêu, mà Đới Ngọc Bầy chỉ là bằng hữu của cô, cô thích hắn giống như thích Ông Lâm và Chu Gia đình, không có gì đặc biệt, cũng chỉ là thích hắn hài hước khôi hài, cùng với hắn tiếp xúc lúc thấy nhẹ nhõm vui vẻ mà thôi.
Nhưng giống như Văn Hạo, ý nghĩ đơn thuần không nhất định có thể phù hợp với tình huống phức tạp.
Thế giới này chính là như thế, trừ phi toàn bộ địa cầu chỉ có một mình ngươi, nếu không chỉ cần nhiều hơn một người như vậy hoặc hai người, tình huống thuần túy cũng sẽ biến thành dây dưa không nghỉ.
"Tên lường gạt!" Bối Bối hướng về phía con mèo Kit¬ty con rống giận."Anh nói nửa tháng sẽ trở lại, bây giờ đã gần một tháng nhưng anh vẫn chưa trở lại!"
"Nhưng lúc trước anh cũng nói qua nhiều nhất không hơn một tháng. . . . . ."
"Anh còn nói xạo!" Bối Bối mắng." Sau lại đều nói là nửa tháng đấy thôi!"
"Thật xin lỗi, Bối Bối, " Văn Hạo khiêm nhường xin tha."Đừng nóng giận, anh thật sự là bất đắc dĩ . Vốn là nên giải quyết, nhưng. . . . . ."
"Không có nhưng nhị gì hết! Anh rốt cuộc lúc nào thì trở lại?"
"Cái này. . . . . ." Văn Hạo đột nhiên chần chờ.
"Này cái gì?" Bối Bối đột nhiên nheo cặp mắt lại."Đó —— Em biết rồi. Nói! Có phải hay không muốn dẫn vợ bé về cùng?"
"Không có a! Bối Bối, em đừng nói loạn oan uổng cho anh lắm!" Văn Hạo vội vàng phủ nhận."Anh thật sự cũng chỉ đang làm việc, không có ở cùng cô gái nào cả!"
"Vậy tại sao anh không chịu trở lại?"
Văn Hạo “hừ” một tiếng."Bối Bối, nơi này có một vị lão đại trong giới kinh doanh tên là Jennings tiên sinh. Ông ấy có ý tốt vì anh mà giới thiệu một chút về nước Mỹ, thậm chí ở toàn bộ Âu Mĩ mà nói cũng toàn là người có quyền thế. Vì muốn về sau tránh được phiền toái, cho nên anh mới tiếp nhận ý tốt của ông ấy."
"Tại sao ông ta lại tốt bụng như vậy chứ?" Bối Bối nửa tin nửa ngờ hỏi."Đó —— ông ta nhất định có con gái đúng không?"
"Bối Bối, anh đã sớm nói cho ông ấy biết anh đã kết hôn!" Văn Hạo kháng nghị.
"Đáng ૮ɦếƭ! Thật sự có con gái." Bối Bối nguyền rủa."Con gái của ông ấy nhất định còn chưa kết hôn có đúng không?"
"Kết hôn, con gái của ông ta đã kết hôn rồi."
"Ừ. . . . . ." Bối Bối vẫn híp mắt."Nói thật cho em biết, Nhiều Hơn, ông ta có mấy người con gái?"
"Ách, hai." Văn Hạo lại ngập ngừng.
"Hai cũng kết hôn sao?"
"Ách. . . . . ."
Bối Bối hừ lạnh hai tiếng."Cô còn chưa kết hôn bao nhiêu tuổi vậy?"
"Bối Bối ——"
"Thành thật nói!"
Văn Hạo than vãn một tiếng."Anh không rõ lắm, 23, 24 thôi."
Toàn bộ dấm chua lâu năm lập tức lấp đầy bụng."Chị ta nhất định rất đẹp?"
Bối Bối mệt mỏi hỏi.
"Bối Bối ——"
"Cũng rất có thể chứ?"
"Bối Bối, không nên như vậy."
"Tướng mạo duyên dáng trẻ tuổi lại có năng lực, anh đại khái chính là vì chị ta mới không trở về đúng không?"
"Bối Bối. . . . . ."
Lộ Uyên Tỉnh nhìn Văn Hạo chán nản để điện thoại xuống.
"Thế nào? Đại tiểu thư phát hiện?"
Văn Hạo than thở."Cô ấy nói mình lại không đi trở về thì cô ấy sẽ phải đăng báo thôi chồng rồi."
Lộ Uyên Tỉnh bật cười."Bỏ chồng? Thôi đừng chém gió, cô ấy còn lâu mới bỏ được cậu!"
"Nhưng em ấy rất tức giận, " Văn Hạo bất đắc dĩ nói."Mặc kệ mình giải thích thế nào, em ấy đều cho rằng mình là vì con gái thứ hai của Jennings mới không đi trở về .
Mình thật sự là không biết em ấy nghĩ như thế nào."
"Cậu đần sao!" Lộ Uyên Tỉnh lành lạnh nói."Ai bảo cậu thành thật như thế, lừa cô ấy một cái cũng sẽ không ૮ɦếƭ."
Lông mày Văn Hạo đột nhiên nhíu lại."Mình không thích nói dối, càng không thích lừa Bối Bối."
Lộ Uyên Tỉnh nhún nhún vai."Vậy thì không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là chờ em ấy bỏ chồng thôi!"
Văn Hạo trừng mắt nhìn hắn."Cậu ít nói mát đi, còn không mau giúp mình suy nghĩ một chút làm như thế nào giải thích với Bối Bối."
Lộ Uyên Tỉnh mắt lé nghiêng mắt nhìn của anh."Ông anh à, một người con gái đang ghen bất kể nhiều hay ít, giải thích kiểu gì cô ấy đều không nghe lọt!"
"Ghen?" Văn Hạo lẩm bẩm nói."Cô ấy là đang ghen phải không?"
Lộ Uyên Tỉnh không thể tin nổi nhìn chằm chằm Văn Hạo."Này! Đại ca, trí tuệ của anh đâu rồi? Mình thật muốn hỏi cậu nghĩ như thế nào? Cô ấy không phải đang ghen, chẳng lẽ là nhàn rỗi mà nhàm chán tìm cậu phát hỏa , luyện giọng?"
"Vậy cũng chưa chắc." Văn Hạo không cho là đúng nói."Cho tới nay, mình đều chỉ là Nhiều Hơn của mình cô ấy, cô ấy độc chiếm. Hiện tại cô ấy hoài nghi có người muốn ςướק đi mình, đương nhiên rất mất hứng. Giống như phần lớn trẻ em đều không thích bố hoặc mẹ tái hôn, hoặc là giống như đứa bé không thích chia sẻ món đồ chơi với người khác!"
"Rồi đó, đều là lời cậu nói." Lộ Uyên Tỉnh trợn tròn mắt."Vậy mình cũng không hiểu, phải làm thế nào thì cậu mới tin rằng cô ấy có tình cảm với cậu?"
Văn Hạo suy nghĩ rất nghiêm túc một lát."Thành thật mà nói, mình cũng không biết. Mình muốn cô ấy ngay trước mặt nói yêu mình. Có một ngày, khi cô ấy gặp gỡ tình yêu chân chính thì phần này mê luyến đơn thuần này sẽ vỡ nát. Khi đó cô ấy sẽ hiểu rõ rõ mình trong cảm nhận của cô ấy thật ra thì chỉ là tình thương anh trai của cô ấy thôi."
Lộ Uyên Tỉnh quái dị trừng mắt nhìn anh thật lâu, cuối cùng rốt cuộc buông tha nói: "Tiên sinh, mình vẫn là người xưa, chính cậu đi gặp trở ngại đi!"
"A tỉnh. . . . . ."
Lộ Uyên Tỉnh không nhịn được phất tay một cái."Đi, mặt tường này tương đối cứng rắn, chính mình tự xông lên đi!"
Văn Hạo không biết nên khóc hay cười nhìn sang Lộ Uyên Tỉnh vung chỉ mặt tường ."A tỉnh, đừng làm ồn, mìn đang nghĩ hay là mình đi về trước, còn gì để cho cậu…..”
"Mình? !" Lộ Uyên Tỉnh chỉ vào mũi kêu lên."Cậu có lầm hay không đó, đại ca? Người Jennings để mắt là cậu cơ mà! Người hai chị em tóc vàng cũng là cậu. Mình có là gì đâu, chỉ là một trợ thủ tốt thôi. Nếu chỉ còn lại một mình mình, bọn họ chắc chắn sẽ ném mình sang 1 bên. Làm sao mà mang mình đi làm quen những nhân vật có thế lực chứ!"
"Vậy sau này nữa. . . . . ."
"Về sau?" Lộ Uyên Tỉnh “A” một tiếng."Đại ca, những nhân vật kia đều đặc biệt từ các nơi trên nước Mĩ và từ Âu châu mở ra hội nghị thương vụ Âu Mĩ. Không phải bất cứ lúc nào cũng nhìn thấy. Có cơ hội làm quen bọn họ đương nhiên phải cố gắng hết sức nắm lấy."
Văn Hạo chần chừ một lúc."Thật sự cái đó có cần thiết. . . . . ."
"Lão huynh, đã biết rõ thì đừng hỏi có được hay không!" Lộ Uyên Tỉnh không chịu nổi mà kêu to."Chính cậu so với ai khác cũng hiểu rõ ràng những người đó đối với chúng ta để phát triển tương lai nghiệp vụthì có bao nhiêu lợi ích. Làm ít công to cũng không đủ hình dung đấy! Đã nói có báo lớn tuyên truyền thì tốt, có hắn giúp chúng ta tuyên truyền đôi câu, mà có thể tiết kiệm được của chúng ta ít nhất nửa năm đến một năm khai phá. Còn trùm thị trường chứng khoán , có hắn làm người trung gian, về sau chúng ta muốn tiến quân thị trường chứng khoán Wall Street thật dễ dàng."
Hắn thở hổn hển thở gấp lại tiếp tục nói: "Chứ đừng nói nghị sĩ quốc hội, cậu cũng biết hắn ở chính phủ nước Mĩ có nhiều quyền lực. Những người này cũng không phải chúng ta thường ngày muốn gặp là gặp được, nếu như không có Jennings giới thiệu gặp mặt. Sợ rằng mấy năm về sau nhìn lại một chút có hay không tư cách đi gặp mặt. Còn có chủ tịch Liên Minh Mậu Dịch châu Âu. . . . . ."
"Bác trai cũng không có nhắc tới châu Âu." Văn Hạo lầm bầm.
"Đó là do bác không có cơ hội!" Lộ Uyên Tỉnh quả quyết nói."Châu Mỹ sau đó đương nhiên là châu Âu, dùng rốn suy nghĩ một chút thì biết thôi, còn cần được bác trai Tang giao phó sao?"
Văn Hạo thở dài."Với trí tuệ ta tất cả đều hoàn thành?"
Lộ Uyên Tỉnh dùng sức gật đầu."Đúng!"
"Vẫn không thể để cho cậu thay thế?"
Lộ Uyên Tỉnh chê cười lắc đầu một cái."Bọn họ mới không cần mình đấy!"
Văn Hạo trầm mặc một lát sau đột nhiên nói: "Cậu là phụ tá đặc biệt của mình kiêm bạn tốt. Tại sao ngươi thì không thể nói đỡ cho mình một chút để cho mình tìm lý do khước từ bọn họ đi về nhà?"
Lộ Uyên Tỉnh đột nhiên dời mắt xoay đầu đi.
Văn Hạo than thở."Này, Bối Bối bên kia làm thế nào?"
Lộ Uyên Tỉnh nhún nhún vai."Không làm thế nào, cô ấy nhiều lắm là chửi mắng cậu mấy câu. . . . . . OK, OK, như vậy có thể đi?" Hắn bất đắc dĩ nói: "Cô nhiều lắm là mỗi ngày chửi mắng cậu một chút, cũng sẽ không bỏ cậu thật.Sao cậu phải lo lắng?"
Văn Hạo cau mày."Mình không thích cô ấy buồn."
"Thì ở đây một lần, chúng ta một lần liền đem nó giải quyết xong không phải bớt phiền một chút sao?" Lộ Uyên Tỉnh khuyên nhủ."Tránh khỏi sau này vẫn còn muốn qua đây. Hiện tại tạo quan hệ tốt trước, tương lai có vấn đề gì có thể một cuộc điện thoại liền OK, như vậy không phải rất tốt sao?"
"Tạo mối quan hệ?" Văn Hạo không đồng ý lắc lắc đầu."Vậy cần bao nhiêu thời gian?"
"Đại ca a " Lộ Uyên Tỉnh đột nhiên đứng đắn đè bờ vai của anh."Cậu không có phát hiện sao? Hầu Như tất cả người chỉ cùng cậu gặp mặt một lần sau liền bị cậu hấp dẫn. Đầu tiên là cậu cầu kiến bọn họ, rồi sau đó bọn họ sẽ tự động tới thân làm thân với. Cậu có một loại sức quyến rũ rất đặc biệt hấp dẫn bọn họ, để cho bọn họ kìm lòng không được muốn cùng cậu kết giao. Cho nên nếu cậu muốn cùng bọn họ tạo mối quan hệ. Nhiều lắm là cùng bọn họ gặp hai ba lần mặt rồi nói mấy câu thì coi như Đại Cáo Thành Công!"
Văn Hạo hoài nghi liếc xéo hắn."Mình lợi hại như vậy từ khi nào mà mình cũng không biết?"
Lộ Uyên Tỉnh cười cười."Cậu cho rằng cậu mới hơn 20 tuổi có thể khiến công ty trong giới kinh doanh châu Á hoàn toàn phục tùng xưng cậu là công ty Cá Mập vì cái gì? Dĩ nhiên thực lực của cậu là nhân tố đương nhiên, nhưng là loại người làm người ta không tự chủ được bị thần phục bởi sức quyến rũ đặc biệt. Giống như bị Cá Mập miệng to cắn nuốt không thể nào chống cự. Đây mới nguyên nhân khiến bọn họ xưng cậu là công ty Cá Mập ."
"Hoá ra là như vậy " Văn Hạo bừng tỉnh hiểu ra nói."Mình kinh doanh thủ đoạn cũng không ác độc, tại sao bọn họ phải gọi mình là Cá Mập !"
"Là do sức quyến rũ của cậu đáng sợ, không phải do thủ đoạn của cậu đáng sợ."
Văn Hạo lại suy tính sau một hồi lâu, anh mới chậm rãi nói: "Được rồi, liền một lần đem nó giải quyết xong, về sau có chuyện gì cậu tới là được. Nhưng. . . . . ."
"Nhưng mà cái gì?"
Văn Hạo cười lạnh.
"Mình lấy thân phận cấp trên của cậu ra lệnh... cho cậu thay mình cản trở này hai hoa si, không cho họ đến gần mình, tốt nhất nhìn cũng đừng để ta thấy được."
Miệng Lộ Uyên Tỉnh chợt hé ra , mở ra đóng vào."Được rồi, mình cố gắng hết sức là được." Hắn không còn hơi sức nói, ngưng mắt ở trên mặt Văn Hạo.
"Sắc mặt của cậu càng lúc càng kém, có muốn nói với bọn họ một chút, nghỉ ngơi 2 ngày sẽ tiếp tục?"
"Nghỉ ngơi?" Văn Hạo cười khổ mà cười cười."Không được, chỉ cần nghĩ đến sắc mặt của Bối Bối , mình liền không cách nào nghỉ ngơi, mau đem chuyện này kết thúc đi!"
Nhìn chằm chằm quả bóng nhảy tới nhảy lui ở trên Web , Chu Gia Đình lấy cùi chỏ đẩy thấy Bối Bối cũng đang nhìn chằm chằm quả bóng.
"Hỏi cậu một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Cậu bóng bàn là ai dạy."
"Nhiều hơn."
"Đó." Chu Gia Đình dừng một chút còn nói: "Hỏi cậu một chuyện nữa."
"Hỏi đi."
"Cái người Nhiều hơn rốt cuộc có cái gì không phải sở trường không?"
Bối Bối suy nghĩ rất nghiêm túc thật lâu, kết luận là: "Mình nghĩ không ra!"
Chu Gia Đình ngẩn người một chút, ngay sau đó lẩm bẩm nói: "Thật muốn xem người ba đầu sáu tay kia rốt cuộc còn có thể tốt như vậy không!"
"Chờ đến buổi lễ tốt nghiệp chúng ta anh ấy nhất định sẽ đến , đến lúc đó cậu có thể gặp được." Bối Bối lạnh nhạt nói.
Một bên khác Ông Lâm cũng mở miệng: "Vừa đẹp trai vừa đi làm, còn là vận động viên toàn năng, anh ấy thật có thập toàn thập mỹ?"
"Dĩ nhiên không phải. Anh ấy cũng không có thiếu tật xấu a, thí dụ như thân thể của anh ta nhiều tật xấu hơn. Bởi vì khi anh ấy còn bé cũng không được ăn lại bị ngược đãi, khỏe mạnh cũng thành kếm. Lúc du học trong óc chỉ nghĩ đến học, quên trong bụng phải nhét thức ăn vào mới sống được. Kết quả sau một lần nghiêm trọng dạ dày ra máu nằm viện, dạ dày thứ nhất liền treo! Bao tử không tốt, ăn đồ hạn chế cũng rất nhiều,uống thuốc bổ cũng sẽ đau bụng." Cô đau lòng bất đắc dĩ thở dài."Anh ấy chức năng gan không được tốt, sức chống cự kém, buổi sáng thời tiết lạnh một chút quên thêm cái áo khoác, buổi chiều liền bắt đầu phát sốt. Hơn nữa nếu như không ai chú ý, một khi làm việc sẽ không nhớ tới mặt trời lặn đêm, nhiều lắm là hai ba ngày sau anh ấy sẽ ngã bất tỉnh, bởi vì thể lực anh ấy rất dễ dàng sẽ tiêu hao."
Bối Bối suy nghĩ một chút còn nói: "Còn có anh ấy không thích nói chuyện, lúc nhàn hạ chỉ thích đọc sách, cận thị hơn một ngàn độ, không có mắt kiếng chính là mù chữ. Nghe Lô đại ca nói đó, anh ấy có nhiều hơn một phụ tá đặc biệt. Anh ta nói Nhiều Hơn ở công ty lúc làm việc bày mặt Trương lão K, nghiêm túc lạnh lùng vô cùng, đại khái tựa như dáng vẻ anh ấy giúp mình lúc học bổ túc thôi."
"Anh ta rốt cuộc bao nhiêu tuổi?" Chu Gia Đình hỏi.
"Hai mươi sáu tuổi, tổng cộng hơn chín tuổi."
Tề Thiếu Vân bên cạnh Chu Gia Đình cũng thò đầu tới hỏi: "Anh ta tốt nghiệp Havard?"
"Anh ấy tốt nghiệp ở Đài Loan, đến Havard học học vị quản trị doanh nghiệp ,thạc sĩ, bác sĩ."
Ông Lâm đẩy đẩy chân Bối Bối ."Này, cậu làm thế nào biết anh ta? Hàng xóm sao?"
Bối Bối lắc đầu."Hắn được ba mình nhận nuôi ."
"Nhận nuôi?" Ông Lâm kinh ngạc kêu lên."Vậy anh ta chính là anh trai cậu sao!"
Bối Bối vẫn lắc đầu."Không phải, ba ta nhận nuôi anh ấy, nhưng không để cho anh ấy làm con trai của Tang Gia."
Ông Lâm cau mày."Đây là ý gì?"
Bối Bối do dự một chút."Trên thực tế, ban đầu ba nhận nuôi anh là làm con rể Tang Gia ."
"Cái gì? !" Ba người đồng loạt thét chói tai."Anh ta là vị hôn phu của cậu? !"
Thẩm Xương Hồng xuống tay sai nên không nhận được quả bóng, đảo mắt đưa tới ánh mắt hiếu kỳ hỏi: "Cái gì vị hôn phu?"
"Nhiều hơn là vị hôn phu chưa cưới của Bối Bối!" Ông Lâm kêu lên."Suy nghĩ cả nửa ngày, thì ra là Nhiều Hơn là do ba Bối Bối giúp cậu ấy tìm đến vị hôn phu ."
Thẩm Xương Hồng đối diện sắc mặt Đới Ngọc Bầy đàn trở nên khó coi cực kỳ. Bối Bối muốn nói lại thôi , chần chừ một hồi lâu, đúng là vẫn cần tuân thủ ước định không đem lời trung thực nói ra.
Sững sờ một lát sau, Chu Gia Dình mới chần chờ nói: "Nhưng là, cũng bởi vì anh ta là người mà ba cậu quyết định nên đi thích anh. . . . . . Không phải thật kỳ quái sao?"
"Không phải như thế!" Bối Bối phản bác."Mình hồi nhỏ đã thích anh ấy, khi đó mình còn không biết tương lai anh ấy sẽ là chồng của mình a!"
"phải!" Ông Lâm cười một tiếng."Hiện tại cũng không phải là cổ đại, hôn nhân con gái còn phải do cha mẹ quyết định, vậy quá buồn cười sao? Coi như các cậu đã kết hôn rồi, đầu năm nay kết hôn ly hôn cùng ăn bữa cơm. Hết hứng thú không hợp cũng có thể cắt đứt tình cảm rồi, huống chi anh ta chỉ là vị hôn phu mà thôi, cậu. . . . . ."
"Này, Này!" Bối Bối không chịu nổi gọi."Rốt cuộc muốn mình nói mấy lần hả? Là mình thích anh ấy, không phải là bị ba miễn cưỡng á!"
Ông Lâm và Chu Gia Đình nhìn trộm lẫn nhau một cái, ngay sau đó trấn an nói: "Đúng, đúng, chính cậu thích, nhưng coi như cậu đã có vị hôn phu. Anh cũng không thể ngăn cậu kết giao bằng hữu tự do chứ?"
Chu Gia Đình vội phụ họa nói: "Đúng vậy a! Đúng vậy a nhiều bạn bè trong sáng sẽ không có cái gì á..., tựa như Đới Ngọc Bầy vậy. Nhiều bạn mọi người có thể ở chung một chỗ nghiên cứu bài tập, cùng nhau chơi đùa chơi đùa náo. Cậu không phải cảm thấy rất được sao? Chính cậu cũng nói qua Đới Ngọc Bầy cho cậu cảm giác rất dịu dàng sao? Cùng Thẩm Xương Hồng và Tề Thiếu Vân ở chung một chỗ chơi,cậu không phải cũng là rất tự tại sao?"
Ông Lâm ôm đầu vai Bối Bối ."Chúng mình không có gì dự định ác ý, chỉ hi vọng là tầm mắt của cậu sâu xa một chút. Lòng dạ cũng buông lỏng ra một chút, thế giới này rộng lớn cực kì, các loại chuyện thú vị vật chờ đợi cậu đi khám phá. Các loại người đa sắc màu đang chờ cậu đi tiếp xúc. Đừng làm con ếch thủy chung ngồi đáy giếng chỉ giới hạn ở sự vật quanh mình. Thanh xuân trôi qua, không cần ở tương lai quay đầu trở lại lại hối tiếc bỏ qua sung sướng vốn nên có. Vậy thì quá ngu xuẩn."
"Cậu nói hình như cũng không sai." Bối Bối trầm ngâm."Mình rất ít cùng các cậu đi trải nghiệm cuộc sống."
Quá khứ mặc dù thường cùng cha mẹ đi nước ngoài nghỉ phép, nhưng là đều là người nhà mình ở cùng nhau, cũng không có cùng người ngoài tiếp xúc. Thế giới rất rộng, nhưng thực tế cuộc sống và nhân tố cong người ngược lại ngu ngốc cực kì.
"Đó chính thế!" Ông Lâm hả hê lên tiếng."Về sau cũng không cần vì lão Nhiều Hơn mà khước từ chúng mình. Ở trong trường chúng ta là đồng đảng, ở ngoài trường trong sinh hoạt chúng ta cũng nên là tê dại( cùng ૮ɦếƭ) chứ? Chúng mình muốn dẫn cậu đi nhìn lâu một chút các loại chuyện mới vật lạ. Biết nhiều vài bạn bè, tuổi chúng ta bây giờ nên trải qua cuộc sống. Nhiều Hơn là một con người trưởng thành, cuộc sống của anh ta không nhất định thích hợp với cậu….Cậu ít nhất phải có thể so sánh thì mới tìm được ra người cậu rốt cuộc muốn là ai chứ?"
"Ừ, chính xác, Nhiều Hơn rất trưởng thành." Bối Bối gật đầu một cái."Có lẽ cũng bởi vì mình đối diện với cuộc sống quá ít, cho nên Nhiều Hơn vẫn cho rằng mình rất ngây thơ!"
Lại Nhiều Hơn! Ông Lâm liếc mắt xem thường, ngay sau đó còn nói: "Đúng , đúng,, Biểu hiện cậu quá ngây thơ, anh ta cũng sẽ rất mệt mỏi. Cậu phải biết, đàn ông coi trọng sự nghiệp, bình thường lấy vợ về nhà là hy vọng có thể nhiều trợ thủ, anh ta cũng sẽ không muốn kết hôn với một đứa bé về nhà tốn sức chăm sóc đâu nhé!"
Ừ, có lý. Có khả năng là do biểu hiện cô quá ngây thơ, cho nên Nhiều Hơn mới không chịu cùng cô thành vợ chồng thực. Anh cũng không phải là biến thái, ai nguyện ý cùng trẻ con lên giường chứ!
Nghĩ tới đây, Bối Bối liền nặng nề gật đầu nói: "OK, từ nay mình muốn bắt đầu mở rộng tầm mắt, nâng cao kiến thức, không để Nhiều Hơn cho rằng mình chỉ là cô gái nhỏ ngây thơ còn chưa lớn lên."
Ông Lâm thầm thở dài, đồng thời lại hướng Đới Ngọc Bầy nháy mắt, nhận được chỉ thị Đới Ngọc Bầy lập tức phản ứng.
"Tuần sau lớp bọn tôi muốn đi ăn thịt nướng, mọi người cũng cùng đi chứ!"
Không ai phản ứng. Vì vậy đến phiên Bối Bối và Chu Gia Đình vào sân ngược đãi tiểu bạch cầu. Ông Lâm lại lôi kéo Đới Ngọc Bầy sang một bên líu ríu tuỳ cơ hành động.
Thật ra Ông Lâm cũng không phải có thành kiến gì với Nhiều Hơn, chỉ là những người cùng tuổi nên ở với nhau. Dù là thầy trò yêu nhau, mặc dù tuổi có thể kém rất nhiều, ít nhất cũng có cùng hơi thở. Mà thanh mai trúc mã càng không đáng tin, tình cảm ngây thơ có thể duy trì bao lâu? Sau khi trung học cấp 3 phân chi thì chậm một chút là bướ khỏi xã hội .Tự nhiên mỗi người đều có cuộc sống, tình cảm cũ rích năm xưa sẽ như thế .
Về phần một người trưởng thành hơn các cô 10 tuổi, vừa tràn đầy vị của một thương nhân nhiều tiền sẽ không quá hòa hợp với nữ sinh cấp 3 chứ? Hơn nữa cô cũng không cho là Nhiều Hơn thật sự xuất sắc như lời Bối Bối nói, cô cứ có cảm giác Bối Bối miêu tả quá khoa trương.
Có lẽ Nhiều Hơn thật sự rất cưng chiều Bối Bối, mà bạn từ nhỏ bên cạnh Bối Bối cũng chỉ có Nhiều Hơn cho nên nghĩ là hắn cái gì cũng tốt nhất. Nhưng mà trên thực tế có thể Nhiều Hơn không khác thầy giáo lắm!
Bất luận như thế nào, Ông Lâm quyết định muốn cho Bối Bối mở rộng rãi tầm mắt, tiếp xúc nhiều một cuộc sống bát ngát nhiều mặt, ít nhất cho dù tương lai Bối Bối cuối cùng kết luận như thế nào, cũng sẽ là ở cô ấy buông lòng dạ sau đó quyết định. Khi đó quyết định so với hiện tại có thể tin nhiều hơn chứ?
Mà giờ đây họ chỉ thích hô to tuổi thanh xuân vạn tuế thôi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc