Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo - Chương 28

Tác giả: Hàn Hi Nhân

Dọc đường đến Diệp thị cực kì yên bình khiến Thượng Quan Sở không thể đoán trước được sẽ có điều gì sắp xảy ra. Hắn đưa Diệp Thanh Linh và Trương Đình Đình đến công ty, là muốn xem đối thủ có tiếp tục đến đối phó với bọn họ hay không. Vì chỉ khi đối thủ xuất hiện, bọn họ mới có thêm manh mối để tìm ra kẻ chủ mưu phía sau.
Xử lý xong công việc, Diệp Thanh Linh vừa ra khỏi công ty, Thượng Quan Sở nói: "Thanh Linh, chúng ta hẹn hò đi!"
Diệp Thanh Linh ngẩn người, không biết hắn vừa mới nói cái gì. Nhưng thấy vẻ mặt Thượng Quan Sở thành khẩn như vậy, suy nghĩ trong chốc lát, nở một nụ được dịu dàng: "Cũng được!"
Nhất thời vẻ mặt mọi người đều lộ vẻ ngờ vực, không thể tin rằng Diệp Thanh Linh lại thoải mái đồng ý như vậy, hơn nữa còn nở một nụ cười như thế, càng làm cho bọn họ cảm thấy sự tình không đơn giản.
"Thanh Linh, cậu thật sự muốn đi hẹn hò cùng hắn sao?" Trương Đình Đình là người đầu tiên hỏi, cũng là người đầu tiên phản đối.
"Ừ." Diệp Thanh Linh gật đầu, nhìn Trương Đình Đình nói: "Cậu về trước đi."
"Đúng rồi, cô về trước đi. Có tôi ở đây, Đình Đình à, yên tâm đi!" Nhạc Nhạc nở nụ cười kỳ quái, giúp Trương Đình Đình lên xe.
Tô Phi phái hai mươi mấy tên thủ hạ đưa Trương Đình Đình về Diệp gia, Trương Đình Đình mới vừa đi, Thượng Quan Sở liền nhìn Nhạc Nhạc, nói: "Cậu vì sao không về?"
"Bởi vì Diệp Thanh Linh không bảo tôi về trước mà!" Hắn nghe vô cùng rõ ràng lời Thanh Linh bảo Đình Đình về nhà trước, cũng không nói hắn Đào Tử Nhạc phải về nhà trước.
"Thanh Linh, anh không thích có bóng đèn." Hơn nữa còn giờ giờ phút phút chiếu sáng nơi hắn và Thanh Linh ở chung, Thượng Quan Sở quay đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc đang đắc ý.
Nhạc Nhạc lại càng cười vênh váo nói: "Anh không thích không quan trọng, Thanh Linh thích là được rồi." Nói xong ung dung khoác tay lên vai Thượng Quan Sở, tạo nên một bức huynh đệ tình thâm với Thượng Quan Sở.
Thượng Quan Sở rùng mình một cái, trầm giọng nói: "Tô Phi, lấy đao đến." Hắn chỉ biết tên đàn ông họ Đào này cũng chẳng có ý tốt gì, ngay cả đậu hũ của hắn cũng dám ăn, xem ra hắn nên nhân cơ hội này sửa chữa tính ẻo lả cho hắn.
"Ăn cơm trước hay xem phim trước?" Không đợi Tô Phi trả lời, Diệp Thanh Linh đã nói trước.
"Ăn cơm, xem phim? Thật sao? Thật tốt quá, Thanh Linh em thật tốt quá." Thượng Quan Sở cười tươi như hoa, ngay cả nói cũng không rõ ràng, mạch lạc.
"Ăn cơm, xem phim? Thanh Linh, em không bị bệnh chứ? Sao lại cùng tên yêu nghiệt này đi hẹn hò thật?" Nhạc Nhạc trừng mắt to như chuông đồng, nhìn Diệp Thanh Linh, còn đưa tay sờ trán trán Diệp Thanh Linh, sau đó sờ trán mình, nói thầm: "Không có sốt mà! Chẳng lẽ thần kinh không bình thường?"
"Thần kinh cậu mới không bình thường." Thượng Quan Sở cãi lại rồi đưa Diệp Thanh Linh lên xe riêng.
Nhạc Nhạc thấy vậy, cũng nhanh chóng nhảy lên xe, ngồi ở bên trái Diệp Thanh Linh.
Nhìn hai người đang đấu võ mồm càng lúc càng hăng say, Diệp Thanh Linh thản nhiên nói: "Hình như tôi mới là bóng đèn?"
Hai người nhất thời liền ngừng tranh cãi, lái xe cũng bắt đầu khởi động xe, Tô Phi cùng thủ hạ lên mấy chiếc xe sau, đi thành hàng bảo vệ vô cùng rầm rộ. Đoàn người đi theo hướng nhà hàng Thượng Quan Sở nói.
Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc cũng không đấu võ mồm nữa, chuyển sang trừng mắt nhìn nhay. Anh trừng, tôi trừng, suốt dọc đường đi.
Diệp Thanh Linh đối với trò trẻ con của bọn họ xem như không thấy, từ từ nhắm hai mắt lại, chợp mắt một lát.
Đến nhà hàng, hai người cũng không ai nói gì, một trái một phải ngồi bên Diệp Thanh Linh, giống như hai thần giữ cửa. Đều mang vẻ mặt âm u lạnh lẽo gọi nhân viên phục vụ lấy thực đơn, đều tự mình gọi những món mà mình cho là Diệp Thanh Linh thích ăn.
Một bàn đầy đồ ăn, Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc đều thấy vừa lòng, cúi đầu khẽ cười. Thấy trên bàn có rất nhiều đồ ăn, Diệp Thanh Linh thản nhiên bảo Tô Phi đang canh cửa: "Anh cũng ngồi xuống ăn đi!"
"Tôi? Không được." Tô Phi quơ quơ tay cự tuyệt, Sở thiếu đã nói là cùng Diệp tiểu thư hẹn hò, giờ hắn mà ngồi ăn cơm cũng chẳng khác nào thêm một bóng đèn.
"Ngồi đi!" Diệp Thanh Linh lại nói.
"Tô Phi, ngồi xuống đi." Thượng Quan Sở nhìn Tô Phi đang khó xử nói.
"Ách... Được rồi!" Tô Phi cực kì do dự, mang vẻ mặt đau khổ ngồi xuống. Hắn âm thầm kêu khổ trong lòng, bây giờ ngồi xuống ăn, không biết sau này Sở thiếu giao cho trò đùa giỡn nào để chỉnh hắn đây.
Diệp Thanh Linh còn chưa động đũa, đã thấy trong bát mình đầy đồ ăn. Liếc sang thấy Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc đang âm thầm phân cao thấp, Diệp Thanh Linh cười với Tô Phi ngồi đối diện, nói: "Thịt bò này ăn cũng ngon lắm." Nói xong liền đứng lên gắp cho Tô Phi một miếng.
Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc cùng đem ánh mắt dời về phía Tô Phi, Tô Phi không khỏi run rẩy, nói: "Sở thiếu, tôi vẫn nên không ăn thì hơn, các người ăn đi!" Nói xong liền muốn rời đi.
"Các người đừng dọa Tô Phi." Diệp Thanh Linh cũng không thèm nhìn ai, thản nhiên nói.
Vì Diệp Thanh Linh nói thế, cuối cùng bọn họ cũng yên lặng ăn xong bữa cơm.
Sau đó là xem phim, nhưng vừa đến rạp chiếu phim, Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc đều tự nói ra phim mình thích, hai người lại tranh cãi không ngừng.
Cuối cùng Diệp Thanh Linh thấy hai người tranh chấp mãi cũng không có kết quả, liền tốt bụng đề nghị: "Xem phim kinh dị 3D mới ra kia đi."
Hai người cả kinh, bọn họ đều không thích xem phim kinh dị, nhưng mà con gái người ta cũng đã nói thế rồi, bọn họ sao có thể từ chối, chỉ có thể đau khổ chấp nhận.
"Thanh Linh thích là được rồi." Thượng Quan Sở ra vẻ lấy lòng, không phải hẹn hò đều xem phim tình cảm sao? Vì sao lại muốn đi xem phim kinh dị?
"Hắc hắc, Thanh Linh thích, thì xem cái đó đi!" Nhạc Nhạc cũng đau khổ, hắn chưa bao giờ xem loại phim này, nhìn mấy hình ảnh kinh khủng đó làm hắn muốn nôn, có lẽ đêm nay hắn sẽ lại mất ngủ rồi.
Tô Phi phân phó thủ hạ đi mua vé, không biết hắn nói gì vào tai Thượng Quan Sở, chỉ thấy Thượng Quan Sở cười vô cùng mừng rỡ.
Sau khi vào trong rạp, Thượng Quan Sở thành công ngồi giữa Nhạc Nhạc và Diệp Thanh Linh, vì thế vẻ mặt đắc ý lại càng cười rạng rỡ không иgự¢.
Vốn dĩ hắn tưởng rằng Thanh Linh sẽ như Tô Phi nói, nhìn thấy cảnh khủng bố mà bổ nhào vào trong lòng hắn, hắn có thể mượn lí do này nọ \'An ủi an ủi\'. Nhưng mà xem đã hơn nửa tiếng, chỉ thấy Thanh Linh sắc mặt bình tĩnh, khí định thần nhàn, không hề có bộ dạng sợ hãi.
Thế nhưng Nhạc Nhạc lại sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liên tục ôm cánh tay hắn, lại không ngừng thét chói tai, thiếu chút nữa giựt đứt tay hắn ra. Sau bài học lần này, hắn sẽ không bao giờ cùng Thanh Linh xem phim kinh dị nữa. Cũng không bao giờ cho tên ẻo lả kia ngồi bên cạnh xem phim. Phải nói là hắn sẽ không bao giờ để tên ẻo lả đó phá hoại hắn cùng Thanh Linh hẹn hò nữa.
Hẹn hò lần này quá mức yên bình. Quá yên bình như vậy cũng không phải là dấu hiệu tốt.
Ngày hôm sau, Thượng Quan Sở nói: “ Thanh Linh, chúng ta hẹn hò đi!”
“Đi đâu?” Diệp Thanh Linh thản nhiên hỏi.
“Đi chơi công viên, thế nào?”Thượng Quan Sở cười hỏi.
“Không thế nào cả” nào có ai hẹn hò mà đi chơi công viên, cô cũng không phải trẻ con.
“Không được sao?” Thượng Quan Sở nghiêng đầu lẩm nhẩm, lát sau lại nói: “Đi dạo phố shopping, thế nào?”
Diệp Thanh Linh do dự một chút rồi nói: “Được rồi” Cô cũng đã lâu rồi không đi dạo phố.
Sau khi Mễ Lam Nhi bị thương, mấy ngày nay dù đi đâu Nhạc Nhạc cũng theo nên hắn nghiễm nhiên trở thành trợ lý mới của Diệp Thanh Linh. Lần này đi chơi, Nhạc Nhạc vẫn kè kè đi theo.
Nhưng vừa ra đến cổng, điện thoại đột nhiên reo lên. Sau đó hắn vội vã nói: “Thanh Linh, hôm nay anh không thể cùng em đi dạo phố rồi, anh phải tới cửa hàng sách một chuyến.”
“Cửa hàng sách xảy ra chuyện gì à?” Diệp Thanh Linh quan tâm hỏi.
“Không có việc gì” Nói xong cười kỳ quái nhìn Thượng Quan Sở rồi lái xe rời đi.
Diệp Thanh Linh theo hướng Nhạc Nhạc nhìn cũng nhìn về phía Thượng Quan Sở, thấy nụ cười quỷ dị của hắn, cô bỗng nhiên hiểu ra, sáng tỏ nói : “Anh làm gì với cửa hàng sách của Nhạc Nhạc? “
Thượng Quan Sở từ trước đến nay đều dám làm dám chịu, nhún vai, vẻ mặt thản nhiên nói: “Anh chỉ cho người đốt cửa hàng sách thôi”.
Diệp Thanh Linh xoa trán thất vọng, thản nhiên nói: “Có phải cùng lúc Gi*t người phóng hỏa mới là đại sự?”
“Là ở trước lúc cửa hàng mở cửa, sẽ không có làm ai bị thương” hắn chỉ phân phó phóng một chút lửa ở lầu một, hơn nữa là buổi sáng, phát hiện cũng rất đúng lúc, cháy hỏng củng không nhiều.
Diệp Thanh Linh đăm chiêu nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: “Đi thôi, đi dạo phố” Không có thương tổn người, một chút sách đối với Nhạc Nhạc cũng không đáng là bao.
Được thỏa mãn mong muốn cùng Diệp Thanh Linh đi dạo phố, Thượng Quan Sở tươi cười rạng rỡ, Tô Phi nhìn mà cứ tưởng hoa mắt. Lúc bọn họ đi dạo phố chỉ có Tô Phi đi theo, cách đó vài chục bước đều có những người khác âm thầm bảo vệ.
“Như vậy nhất định sẽ dẫn đối thủ đến” Thượng Quan Sở tán thành lời nói của Diệp Thanh Linh. Tuy nói tán thành, nhưng lại chợt cảm thấy cả ngày đi dạo phố ăn cơm, bọn họ không phải là quá phô trương đi.
“ Thử một lần xem” So với chờ đợi như vậy thì bây giờ có gì không tốt, phải biết rằng một ngày còn nguy hiểm, hắn sẽ không thể dễ dàng nói yêu với Thanh Linh, càng không thể có được hạnh phúc hắn mong muốn.
Diệp Thanh Linh đồng ý với cách hắn nói, không thể cứ ngồi chờ ૮ɦếƭ, người đứng đằng sau quả thật rất mạnh, cũng rất thần bí.
“Không có nguy hiểm xuất hiện là tốt rồi, đi dạo phố shopping như vậy cũng được” Thượng Quan Sở nói xong cực kì thản nhiên kéo tay cô vào khu vực đồ trang điểm.
“Vâng” Nên thế, cô cũng không muốn nghĩ nhiều.
Nhìn mặt mộc của Diệp Thanh Linh, Thượng Quan Sở nói: “Em vì sao lại không trang điểm, nếu em trang điểm, đeo đồ trang sức chắc chắn sẽ rất đẹp.”
“Thật không?” Diệp Thanh Linh nháy mắt thản nhiên nói.
“Đương nhiên.” Không phải nói con gái vì người mình yêu mà trang điểm sao! Ở trong mắt hắn cô vốn đã rất đẹp, chỉ là hắn muốn nhìn thấy cô vì hắn mà trang điểm đẹp mắt.
Diệp Thanh Linh nghe xong liền nói với nhân viên cửa hàng: “Cho tôi một bộ tốt nhất”
Nhân viên vừa nghe, vẻ mặt cười cười, nhanh chóng đóng gói một bộ đồ trang điểm lại.
“Thì ra Thanh Linh cũng không tiết kiệm.”Thượng Quan Sở thở dài.
“Tiết kiệm? Có tiền sao lại không tiêu?” Chẳng lẽ đợi ૮ɦếƭ rồi mới tiêu? Cô là một người thực tế, có tiền thì muốn hưởng thụ. Cô tuy ít khi đi dạo phố mua này nọ, nhưng đã mua đều mua đồ tốt nhất.
“ Haha.......” Thượng Quan Sở cười ha ha, kỳ thật hắn cũng không phải người tiết kiệm. Nhân viên đóng gói một đống lớn đưa cho Diệp Thanh Linh. Diệp Thanh Linh nhìn một gói to đồ trang điểm, nhìn về phía Thượng Quan Sở. Thượng Quan Sở sửng sốt hai giây, cũng không cầm gói to, nhìn về phía Tô Phi đứng cách đó không xa, thản nhiên mở miệng “Tô Phi, trả tiền”
Tô Phi rất nhanh trả tiền rồi nhận cái gói kia.
Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở hai tay trống trơn, tiếp tục đi dạo phố shopping. Một đường mua không ít đồ, Tô Phi ôm đều ôm một đống gói to gói nhỏ. Hắn bảo hai cái thủ hạ khác đi lấy xe, đem hết đồ để lên xe , một thủ hạ khác thì đi theo hai người bọn họ làm nhiệm vụ linh tinh.
Nhưng không ngừng trả tiền mặt cũng không phải biện pháp, Tô Phi gọi cho Kim Thanh Vũ muốn bảo hắn tới. Bởi vậy Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh mua cái gì đều không cần dùng tiền trực tiếp trả mà đều để Kim Thành Vũ giải quyết.
Đi dạo phố một ngày cũng không gặp nguy hiểm gì, lại rất bình yên trôi qua. Diệp Thanh Linh mệt mỏi về đến nhà liền nhanh chóng tắm rửa, giảm bớt mệt nhọc.
Bởi vì quá mức mệt mỏi, Diệp Thanh Linh tắm được một lúc thì ngủ thi*p đi.
Thượng Quan Sở đợi lâu mà vẫn chưa thấy Thanh Linh đi ra liền sốt ruột gọi: “Thanh Linh”
Không thấy có trả lời, Thượng Quan Sở rối lòng, lại quát to, vẫn không có phản ứng. Nghĩ đến chuyện không may xảy ra, càng nghĩ càng lo lắng, liền vào phòng mở ngăn kéo lấy chìa khóa mở cửa rồi đi vào.
Thấy Diệp Thanh Linh không có việc gì chỉ là đang ngủ . Thượng Quan Sở nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn người đang ngủ say kia, Thượng Quan Sở thấy đau lòng, lại không nỡ đánh thức cô dậy. Trong lòng bối rối một chút, cuối cùng quyết định ôm người đang ngâm mình trong bồn tắm lớn ra ngoài.
Nhìn Diệp Thanh Linh bởi vì tắm rửa xong mà mặt phớt hồng, tim hắn đập nhanh hơn, nhẹ nhành nắm lấy tay cô, chỉ là tay vừa mới chạm vào nước hắn đã thấy tim càng đập nhanh hơn, cả người nóng như lửa. Thở sâu thật mạnh, kìm nén bản thân, bắt tay vào ôm lấy người đang ngủ say.
Vừa thoát khỏi mặt nước, Thượng Quan Sở sắc tâm lại nổi lên, không nhịn được cúi đầu nhìn người đang lõa thể trước mặt, trong lòng không kìm được, tức thì Dụς ∀ọηg bốc lên đến não.
“Anh đang làm cái gì thế?” Bỗng nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc kia. Thượng Quan Sở bất ngờ khiến tay run run, rồi mềm nhũn, người vừa mới tỉnh lại từ trong lòng hắn ngã văng ra.
“A!” hai người nhất thời cùng lúc kêu to.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc