Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo - Chương 26

Tác giả: Hàn Hi Nhân

Người phụ nữ mở cửa đưa Diệp Thanh Linh đến phòng khách ngồi đợi. Đến phòng khách, chỉ thấy Nghiêm lão gia đang ngồi ở vị trí chủ nhà, vẻ mặt hiền lành nhìn Diệp Thanh Linh. Ý của Nghiêm lão gia là Diệp Thanh Linh cứ tùy ý ngồi xuống, sau đó còn rót cho cô cốc trà loại thượng phẩm.
"Tôi biết chỉ trong vòng hai ngày Diệp tiểu thư sẽ đến." Nghiêm lão gia mở miệng.
Diệp Thanh Linh nghe xong cười, không tỏ rõ ý kiến. Ưu nhã bưng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, sau đó lại thong thả đặt chén trà xuống, nói: "Kẻ giết Nghiêm thiếu đã được Thượng Quan Sở tìm ra."
"Vậy sao? Là ai?" Nghiêm lão gia dùng ánh mắt sâu, bình tĩnh nhìn Thượng Quan Sở nói: "Thật không hổ là Sở thiếu, năng suất làm việc rất nhanh."
Thượng Quan Sở cười nhẹ, không đáp lại lời khen của Nghiêm lão gia, chỉ hỏi: "Phác Dũng ở thành phố C, Nghiêm lão gia có biết không?"
"Phác Dũng?" Nghiêm lão gia thì thào lặp lại, không thể tin được nói: "Chẳng lẽ con tôi là do Phác Dũng ***."
"Đúng vậy." Thượng Quan Sở gật đầu khẳng định. Không biết Thanh Linh có ý gì khi đem việc này báo cho Nghiêm lão gia biết.
Nghiêm lão gia cúi đầu trầm tư, Diệp Thanh Linh lại thản nhiên mở miệng, "Nghiêm lão gia muốn tự mình báo thù cho con trai, hay là nhờ Thượng Quan Sở thay Nghiêm lão gia giải quyết vấn đề?"
Nghe Diệp Thanh Linh nói như vậy, Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc cuối cùng cũng đã biết dụng ý của Diệp Thanh Linh khi đến báo tin cho Nghiêm lão gia.
"Nếu tôi muốn tự báo thù thì sao?" Nghiêm lão gia bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với cậu hỏi của Diệp Thanh Linh.
Sắc mặt Diệp Thanh Linh không đổi, nói giọng hờ hững, "Nếu như Nghiêm lão gia muốn tự mình báo thù cho con trai, Thượng Quan Sở sẽ không nhúng tay vào việc này. Nếu như bây giờ Nghiêm lão gia giao cho Thượng Quan Sở xử lý, như vậy thì..."
"Như vậy thì sao?" Nghiêm lão gia thầm khen ngợi thái độ hờ hững của Diệp Thanh Linh.
Lúc này cả Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc cũng mong chờ câu nói tiếp theo của Diệp Thanh Linh, đều dùng ánh mắt tò mò nhìn cô.
"Như vậy thì thù của Nghiêm thiếu sẽ không thể báo ngay." Diệp Thanh Linh nói.
"Sở thiếu muốn trốn tránh trách nhiệm?" Nghiêm lão gia chất vấn Thượng Quan Sở.
"Tôi không có ý đó." Nhất thời Thượng Quan Sở cũng không hiểu rõ vì sao Diệp Thanh Linh lại nói như vậy.
"Đây là ý của tôi." Diệp Thanh Linh thản nhiên nói chen vào.
"Là ý của Diệp tiểu thư sao?" Nghiêm lão gia nghi hoặc nhìn Thượng Quan Sở nói: "Chẳng lẽ Sở thiếu cái gì cũng nghe theo Diệp tiểu thư?"
"Nếu cô ấy muốn xử lý việc này, tôi sẽ nghe theo." Ý cười trên mặt Thượng Quan Sở càng sâu hơn, ánh mắt nhìn Diệp Thanh Linh cũng ám muội hơn rất nhiều.
Lời nói của Thượng Quan Sở, Diệp Thanh Linh cũng không phản ứng lại, chỉ cười nói: "Kẻ giết Nghiêm thiếu đúng là Phác Dũng, chẳng qua kẻ chủ mưu đứng phía sau lại là người khác." Cho nên vừa rồi cô nói thế chính là để Nghiêm lão gia không ra hạn thời gian Thượng Quan Sở giúp ông báo thù.
Nghiêm lão gia im lặng rất lâu, nói: "Chuyện của Phác Dũng tôi có thể không nhúng tay. Nếu như là để tìm ra kẻ đứng sau, tôi có thể cho thêm thời gian."
"Một năm." Diệp Thanh Linh đúng là người rất thích mặc cả.
Nghiêm lão gia ngẩn người, rồi đột nhiên cười nói: "Được, để Diệp tiểu thư quyết định vậy. Một năm thì một năm đi!"
Nhạc Nhạc và Thượng Quan Sở vô cùng khiếp sợ, hai người vừa mới nói có mấy câu, người nổi tiếng khó nói chuyện như Nghiêm lão gia mà hôm nay lại dễ dàng đồng ý thỏa thuận. Hơn nữa còn đổi kỳ hạn 1 tháng thành 1 năm. Đây không phải đã chứng tỏ năng lực của Thanh Linh hay sao?
"Cám ơn!" Đây là lần thứ hai Diệp Thanh Linh cảm ơn Nghiêm lão gia.
Nghiêm lão gia cười đôn hậu, thở dài: "Tôi cảm ơn nha đầu này hai lần, nha đầu này cũng cảm ơn tôi hai lần, xem ra ông trời vẫn còn rất công bằng!"
Xưng hô của Nghiêm lão gia với Diệp Thanh Linh lại khiến Nhạc Nhạc và Thượng Quan Sở càng khiếp sợ, vẻ mặt hai người đầy nghi hoặc, đây là cái tình huống gì chứ?
Diệp Thanh Linh cười lại với Nghiêm lão gia, thản nhiên nói: "Ông trời vẫn luôn rất công bằng."
"Vì một người đàn ông, nha đầu cháu làm như thế, không biết có đáng giá hay không?" Nghiêm lão gia tử lầm bầm lầu bầu nói.
"Vì Nghiêm thiếu, Nghiêm lão gia gây chiến như thế, cũng không biết có đáng giá hay không?" Diệp Thanh Linh cũng lầm bầm lầu bầu nói.
"Ai!" Nghiêm lão gia tử thở dài thật mạnh, nhìn về phía Thượng Quan Sở nói: "Cậu phải đối xử tốt với nha đầu này."
"Được!" Thượng Quan Sở gật đầu, đứng dậy theo Diệp Thanh Linh ra khỏi Nghiêm gia.
Vừa ra khỏi Nghiêm gia, Nhạc Nhạc liền hỏi: "Thanh Linh và Nghiêm lão gia, hai người có quen biết sao?"
"Vài năm trước từng gặp hai lần." Diệp Thanh Linh trả lời.
"Vậy Nghiêm lão gia cảm ơn em hai lần là do chuyện gì xảy ra?" Thượng Quan Sở cũng vô cùng tò mò.
Trương Đình Đình cười nói: "Hai người cũng có thể hỏi tôi, tôi biết đấy." Cô ra vẻ đắc ý nhìn Nhạc Nhạc và Thượng Quan Sở.
"Không cần!" Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc cùng mang vẻ mặt khinh thường nhìn về phía Trương Đình Đình,.
"Ha ha! Hai người thực sự ăn ý quá, chẳng lẽ đúng là sinh đôi sao?" Trương Đình Đình nhìn thái độ cùng hành động động giống nhau của hai người liền trêu chọc.
Diệp Thanh Linh dừng lại, nghiêm túc đánh giá Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc, sau lại trịnh trọng gật gù nói: "Đều là yêu nghiệt, có ẩn tình."
Đầu Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc nhất thời đen lại, oán thầm trong lòng, \'Thanh Linh có lẽ em nên đi khám mắt?\'
Mấy người bọn họ đi bộ về Diệp gia, trên đường đi, Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc mới biết được, thì ra Diệp Thanh Linh và Nghiêm lão gia vài năm trước đúng là từng gặp mặt hai lần.
Diệp Thanh Linh khi còn học trung học rất thích đi dạo trong khu biệt thự, gặp Nghiêm lão gia hai lần. Hơn nữa đều vào đúng lúc Nghiêm lão gia phát bệnh tim, Diệp Thanh Linh vừa đúng đi tới, hai lần đều giúp Nghiêm lão gia gọi xe cứu thương.
Sau khi nghe Trương Đình Đình kể lại chuyện xưa, Nhạc Nhạc mang vẻ mặt hâm mộ cùng đố kị nhìn Thượng Quan Sở nói: "Đều tại anh, nếu không phải anh gây phiền toái, Thanh Linh sẽ không cần đi nhờ người khác."
"Thanh Linh đi nhờ người khác bao giờ? Nhạc Nhạc, sao lại nói Thanh Linh như vậy?" Trương Đình Đình phản bác. Diệp Thanh Linh là ân nhân của Nghiêm lão gia, chỉ cần Thanh Linh nói chuyện với Nghiêm lão gia một chút, Nghiêm lão gia nhất định sẽ đồng ý giúp đỡ.
"Đúng rồi, tôi khi nào gây phiền toái chứ." Thượng Quan Sở trừng mắt với Nhạc Nhạc.
"Thanh Linh, bọn họ khi dễ tôi." Nhạc Nhạc giả tội nghiệp xin Diệp Thanh Linh giúp đỡ.
Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn trời, thản nhiên nói: "Nhạc Nhạc, hôm nay thời tiết thật đẹp."
"Ô ô... Thanh Linh cô cũng không giúp tôi." Nhạc Nhạc làm bộ, che mặt mà khóc.
Diệp Thanh Linh tiếp tục nhìn trời, "Chúng ta đi chơi cờ uống trà được không?"
"Đương nhiên được, nhưng mà chơi cờ dưới ánh nắng mặt trời thì mới tốt." vẻ mặt Nhạc Nhạc bỗng chốc hưng phấn, kéo Diệp Thanh Linh chạy về biệt thự Diệp gia.
"Thanh Linh, sao em lại bỏ rơi anh mà bỏ trốn cùng tên ẻo lả đó chứ?" Thượng Quan Sở vừa đuổi theo vừa kêu to.
Diệp Thanh Linh dừng chân lại, đầu đầy suy nghĩ xấu, thản nhiên nói: "Từ bỏ trốn dùng để nói việc này sao?"
"Ách...hà hà..." Hình như hắn do nhất thời nóng vội đã dùng sai từ rồi.
Vào đầu hạ, màn đêm trở nên cực kì mĩ lệ. Bầu trời được tô điểm bằng những ngôi sao sáng lấp lánh, tựa như những hạt cát nhỏ nằm bên bờ sông ngân trên vòm trời cao tít. Gió thổi khẽ làm bay chiếc mành lụa, thổi bay làn tóc đen của người con gái đứng trước cửa sổ, cô gái nhẹ nhàng lấy tay vén tóc trên trán, rồi xoay người lại.
Lúc này, có hai bóng người cùng đi vào phòng. Cô gái thản nhiên liếc mắt nhìn hai người một cái, lấy máy tính trên bàn làm việc rồi lên giường ngồi, nhìn chăm chú.
"Ẻo lả, anh cút ra ngoài cho tôi." Thượng Quan Sở lạnh lùng trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc đang ngồi ngả người ở sô pha.
"Không ra đấy, thì sao?" Nhạc Nhạc không để ý tới cơn tức giận của Thượng Quan Sở, đắc ý phản bác lại.
Sắc mặt Thượng Quan Sở tái nhợt, giọng nói nhất thời âm lãnh như từ địa ngục truyền tới, "Người đâu."
"Sở thiếu." Vài giây sau A Phú xuất hiện ở cửa phòng.
"Đưa tên ẻo lả này ra ngoài cho tôi." Giọng Thượng Quan Sở trầm thấp đến đáng sợ.
A Phú ở trong lòng không khỏi run lên, rồi giọng lại kiên định, "Dạ." Trả lời xong liền định đi lên bắt người.
Nhạc Nhạc thấy thế, kêu lớn, "Cậu muốn làm gì? Đừng tới đây." Bộ dạng rất giống con gái nhà lành bị người khác ***.
A Phú mặc kệ bộ dạng vô cùng đáng thương của Nhạc Nhạc, chỉ một mực hoàn thành nhiệm vụ Sở thiếu phân phó. Thấy Nhạc Nhạc trốn tránh, gào thét, "Nên tự giác đi ra, nếu không thì..." A Phú là người không có kiên nhẫn, nói hai câu, thấy Nhạc Nhạc vẫn không nghe, đưa tay rút S***g bên hông ra.
Nòng S***g băng lãnh hướng về phía Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc biết Thượng Quan Sở sẽ không thực sự giết mình, liền lớn mật quay về phía Diệp Thanh Linh, nói lớn, "Thanh Linh cứu mạng với, Thượng Quan Sở muốn ***."
Diệp Thanh Linh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn mắt Nhạc Nhạc đang giả bộ hoảng sợ, rồi nhìn lướt qua mặt Thượng Quan Sở âm trầm, thản nhiên nói: "Muốn *** thì ra ngoài."
Nhạc Nhạc sửng sốt vài giây, rồi kêu lên: "Thanh Linh, em không thể để Thượng Quan Sở giết anh chứ!"
"Anh cũng có thể giết anh ta." Diệp Thanh Linh thản nhiên nói ra một câu.
Nghe xong, Thượng Quan Sở nhất thời cảm thấy rối loạn, nói: "Thanh Linh, sao em có thể để Nhạc Nhạc giết anh chứ?"
“Anh cũng có thể giết Nhạc Nhạc." Diệp Thanh Linh lại nhấn mạnh, vẻ mặt không chút thích thú nào nhìn hai người một cái, sau đó lại cúi đầu chơi máy tính.
A Phú lại nóng vội, thô lỗ nói: "Sở thiếu, rốt cuộc có giết tên ẻo lả này hay không?"
Thấy Diệp Thanh Linh mặc kệ, Nhạc Nhạc ủ rũ nói: "Tôi đi ra ngoài là được."
"Biết thế là tốt." Thấy Nhạc Nhạc nói tự động đi, Thượng Quan Sở nhất thời lộ vẻ mặt tươi cười.
Nhạc Nhạc nhăn nhó không muốn đi ra ngoài như vậy, đến trước mặt Thượng Quan Sở, còn chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Thượng Quan Sở, bỗng nhiên nở nụ cười đẹp đến mức kĩ nữ phải vùng dậy, sau đó đưa tay đánh về phía *** Thượng Quan Sở, nói: "Anh đẹp quá, ôm một cái, ôm một chút thôi rồi tôi ra ngoài liền."
Thượng Quan Sở không nghĩ tới việc bỗng dưng Nhạc Nhạc nhào vào lòng hắn, bị đẩy một cái, không đứng vững, cả người lùi về phía sô pha, sau đó thực sự ôm nhau cùng ngã nhào vào ghế.
"Sở thiếu, các người..." A Phú bị dọa đến mức suýt ngã, nói chuyện cũng lắp bắp, nhưng lại như hiểu ra cái gì đó nói: "Tôi... Tôi đi ra ngoài." Dứt lời cả người nhanh chóng biến mất ở phòng.
Diệp Thanh Linh chớp mắt nhìn, Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc ôm nhau ở cùng một chỗ, Thượng Quan Sở không ngừng giãy dụa, còn Nhạc Nhạc thì sống ૮ɦếƭ không buông tay.
"Rất xứng đôi." Diệp Thanh Linh đánh giá xong, liền ra khỏi phòng.
Lúc này hai người đều sốt sắng, cho là Diệp Thanh Linh tức giận, Nhạc Nhạc nhanh chóng buông Thượng Quan Sở ra, hai người đuổi theo rất nhanh.
"Thanh Linh, em muốn đi đâu?" Hai người cùng lúc lên tiếng, nói cũng rất giống nhau.
Sau khi nói xong hai người lại trừng mắt liếc mắt nhau một cái, rồi nói: "Thanh Linh, đợi anh đã."
Nghe Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc nói chuyện cực kì ăn ý, Diệp Thanh Linh khóe miệng không khỏi cong lên, đi vào thư phòng.
Thấy Diệp Thanh Linh vào thư phòng, hai người cùng lúc nhẹ nhàng thở ra.
"Thanh Linh, em giận sao? Anh và tên ẻo lả kia... em cũng thấy đấy, là Nhạc Nhạc cưỡng ôm anh." Nghĩ đến việc vừa bị tên kia ôm, Thượng Quan Sở liền cảm thấy hoảng sợ.
Nghe Thượng Quan Sở giải thích xong, Diệp Thanh Linh không khỏi buồn cười hỏi Nhạc Nhạc, "*** tên yêu nghiệt này mùi vị thế nào?"
Thanh Linh nói quả là kỳ lạ đi? Thượng Quan Sở bỗng nhiên ý thức được mình hình như nói sai, vẻ mặt đau khổ nói: "Thanh Linh, anh nói là Nhạc Nhạc cường ngạnh ôm anh, không phải như em nghĩ đâu."
Nghe lời Diệp Thanh Linh nói xong, Nhạc Nhạc cảm thấy như có một đám quạ đen bay trên đỉnh đầu, vặn vẹo nói: "Thanh Linh đừng đổ oan anh, anh khi nào *** hắn."
Diệp Thanh Linh không trả lời bọn họ, khóe miệng khẽ cong lên nở một nụ cười thích thú, nói: "Phòng kia nếu hai người đều thích thì em tặng hai người, được không?"
Mặt Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc đều có vẻ xấu hổ, xua tay nói: "Không được, Thanh Linh không cần chuyển đâu." Diệp Thanh Linh muốn đem phòng tặng cho bọn họ, bọn họ đương nhiên không thể lấy, nếu đồng ý thì Thanh Linh nghỉ ngơi ở đâu?
"Đã không cần, như vậy..." Diệp Thanh Linh cố ý nói một nửa.
"Anh trở về phòng, Thanh Linh ngủ ngon." Nhạc Nhạc nói xong liền ra khỏi thư phòng trở về phòng.
Nhạc Nhạc vừa đi, Thượng Quan Sở vui vẻ, ôm chầm lấy Diệp Thanh Linh cười nói: "Vẫn là Thanh Linh có biện pháp."
"Vậy anh ở đâu?" Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở đang cười sung sướng hỏi.
"Anh thế nào chứ? Anh cũng giống như trước đây ngủ cùng Thanh Linh thôi." Thượng Quan Sở cố ý không hiểu ý tứ trong lời nói của cô. Nói xong nhìn khuôn mặt không vừa lòng của cô, lại thề non hẹn biển nói: "Anh thề, anh sẽ không làm những việc Thanh Linh không thích nữa."
"Được!" Diệp Thanh Linh không muốn cùng hắn tranh luận, đẩy Thượng Quan Sở ra, cầm dự án mới của công ty rồi đứng lên.
Một phút đồng hồ, mười phút, một giờ... Ba giờ, Thượng Quan Sở ngáp nói: "Thanh Linh, mười hai giờ rồi, chúng ta đi ngủ đi! Văn kiện ngày mai lại xem được không?"
"Không được." Cái này nhân viên công ty hôm nay đặc biệt gửi đến, nếu cô không giúp đỡ một chút, Đình Đình sợ là cả đêm nay cũng không được ngủ.
Thượng Quan Sở nói thế nào cũng muốn chờ Diệp Thanh Linh, nhìn hắn lười biếng nằm nhoài ra bàn tỏ vẻ buồn ngủ, Diệp Thanh Linh sắp xếp văn kiện phê duyệt một chút, nói: "Anh tính ngủ ở trong này sao?"
Thượng Quan Sở mở to đôi mắt ủ rũ, nhìn lướt qua Diệp Thanh Linh, thấy cô đứng dậy, mặt liền lộ vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ, "Giờ về phòng sao?" Nói xong kéo tay Diệp Thanh Linh, nhanh chóng rời khỏi thư phòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc