Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo - Chương 23

Tác giả: Hàn Hi Nhân

Thượng Quan Sở yên tâm, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn vào mắt Diệp Thanh Linh, sau đó buông tay Diệp Thanh Linh ra, rút S***g lục bên hông, chăm chú nghe động tĩnh bên ngoài.
Lúc này Diệp Thanh Linh bình tĩnh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trương Đình Đình, bảo cô báo cảnh sát.
Mễ Lam Nhi và Tiền Nguyên tránh ở bậc thang sau quầy thu ngân, bên trong còn có hai cô thu ngân trẻ đang ngồi trong góc tối ôm thân mình không ngừng phát run. Vẻ mặt Tiền Nguyên khẩn trương nhìn Mễ Lam Nhi nhỏ giọng hỏi: “Em không sao chứ ? Vừa rồi có bị thương không?”
“ Không có việc gì.” Mễ Lam Nhi lắc đầu, sắc mặt tái nhợt.
Tiền Nguyên cảm thấy có gì đó không đúng, vừa rồi hắn và Mễ Lam Nhi là hai người rời đi cuối cùng, không tin lời Mễ Lam Nhi vừa nói liền hỏi lại: “Có phải trúng đạn rồi hay không?’’
“ Không ... không có.” Mễ Lam Nhi bất giác lui lui thân mình.
Tiền Nguyên cực kì tức giận, ôm lấy Mễ Lam Nhi, chỉ thấy vai trái bị đạn sượt qua làm trầy da, quần áo dính đầy máu. Không hề nguôi giận, nhìn chằm chằm Mễ Lam Nhi, nghiến răng nói: “Mẹ kiếp, em bị thương rồi”.
“Không có việc gì, chỉ là trầy da thôi.” Vừa rồi tránh không kịp, cô chỉ bị trầy da, không nghiêm trọng. Cô nghĩ khóc vào lúc này không làm mình đỡ sợ ngược lại còn hù dọa người khác.
Nhạc Nhạc cùng A Phú ở bên kia, Từ Ngôn tránh ở một góc giá sách khác. A Phú và Từ Ngôn nhìn Nhạc Nhạc, không vì tiếng S***g mà hốt hoảng, ngược lại còn cười quái dị, nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay bọn họ nhỏ giọng nói: “Có còn cây S***g nào nữa không?”
A Phú không hiểu nên trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc nói: “Cậu ẻo lả như vậy, lấy S***g làm gì?”
Từ Ngôn thấy vẻ mặt trấn định của Nhạc Nhạc, không giống như người lần đầu tiên thấy đấu S***g, khuôn mặt trắng nõn cười thích thú, lấy S***g lục giấu ở ống quần đưa cho Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc cầm S***g, nhỏ giọng nói với Từ Ngôn: “Coi như anh có mắt”
Từ Ngôn không nói, gật đầu. Rút một quyển sách từ tầng chót, giữ giọng ở mức nhỏ nhất: “ Nhìn tôi “ Nói xong liền vứt quyển sách ra ngoài .
Quyển sách vừa bay ra, tiếng S***g tức thì vang lên, chỉ thấy viên đạn nhanh chóng xuyên qua quyển sách. Từ Ngôn buông tay rồi nhanh chóng rút vào bên trong. Nói thì chậm mà làm thì nhanh, tiếng S***g vang lên vừa vang lên thì cũng có một tiếng S***g vang lên, chỉ nghe thấy tiếng người đau đớn thét lớn rồi ngã xuống đất.
Tiếng thứ hai không phải Thượng Quan Sở bắn, lại càng không phải A Phú bắn. Từ Ngôn dẫn địch bại lộ cũng là lúc Nhạc Nhạc bắn ra, vừa vặn vào giữa trán, một phát đoạt mệnh.
A Phú há hốc miệng, thở dài: “Tay S***g thiện xạ?”
Từ Ngôn cười cười với Nhạc Nhạc, giơ ngón cái lên, bội phục nhìn Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc thản nhiên quét mắt nhìn A Phú và Từ Ngôn nói bằng giọng chỉ ba người nghe được, vẻ mặt đắc ý nói: “Không có gì, chỉ là may mắn thôi”.
Sau tiếng S***g hai bên rơi vào trạng thái giằng co.
Mười phút sau, còi cảnh sát vang lên bên ngoài, lúc này ngoại trừ tầng ba, các tầng khác người đều đã được sơ tán hết. Cảnh sát vây chặt như nêm cối, có thể nói cảnh sát rất coi trọng việc này.
“Người ở bên trong nghe đây, các người đã bị bao vây, mau buông S***g đầu hàng”
“ Đồ vô dụng, nếu như vậy có thể đem đầu sát thủ ra thì đã kêu lâu rồi” Tiền Nguyên vừa nghe cảnh sát kêu gào ở bên ngoài, trong lòng liền tức giận rống lên.
Lúc này Tô Phi và Ngô Vân đang ở bên ngoài, đi đến trước một cảnh sát nói : “Chu cảnh sát, Sở thiếu đang ở bên trong, hy vọng các người nhanh chóng hành động để cứu Sở thiếu ra”.
“Nhưng là, này...” Người ở bên trong đều bị thương, phải biết rằng chẳng có ai chịu lấy tính mạng mình ra đùa giỡn cả.
Tô Phi nhìn cảnh sát Chu cười rồi chậm rãi nói: “Nếu Sở thiếu có một chút tổn thương nào, cảnh sát Chu sợ cũng không biết nên đối mặt với Cục trưởng Trần thế nào đâu nhỉ?”
Ngô Vân lãnh đạm nhìn cảnh sát Chu nói: “Không chỉ Cục trưởng Trần, tôi thấy còn cả thị trưởng Triệu và thị trưởng Tiền nữa....”
Cảnh Sát Chu vừa nghe xong, vội vàng cười nói: “Anh Phi, anh Ngô đừng nóng giận. Chúng tôi hành động ngay đây” Nói xong đưa tay lau mồ hôi trên trán, rồi mới phân phó cấp dưới tiến lên tầng ba.
Rất nhiều cảnh sát được cử lên tầng ba. Mặt khác hai sát thủ cũng lấy hai đứa đệ tử là con gái giả làm con tin, dùng họ che ở trước, tức giận nói: “Đừng tới đây. Còn qua đây tao sẽ ***”
Thượng Quan Sở đứng ở góc cầu thang gần nhất, thấy cảnh sát gần nhất, bọn họ không tới hai phút liền ra khỏi cửa hàng sách.
Vừa ra khỏi cửa hàng sách, Tô Phi và Ngô Vân đã đi lên hỏi, thấy Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh không có việc gì mới yên lòng. Còn Tiền Nguyên thì nổi giận đùng đùng, lòng như lửa đốt muốn đưa Mễ Lam Nhi đi bệnh viện. Lúc này mọi người mới biết Mễ Lam Nhi bị thương. “Mễ Lam Nhi , em bị trúng đạn sao? Bị bắn ở chỗ nào?” Diệp Thanh Linh sốt ruột xem xét vết thương của Mễ Lam Linh.
“Không có việc gì, chỉ là vết trầy da nhỏ thôi”. Mễ Lam Nhi thấy mọi người đều quan tâm mình, cảm động khiến nước mắt trực trào nơi khóe mắt.
Ngô Vân cùng mấy chục người bảo vệ đang đợi để đưa Thượng Quan Sở về Diệp gia. Tô Phi ở lại xử lý nốt hiện trường.
Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh vừa lên xe, Nhạc Nhạc liền tự động mở cửa xe ngồi cạnh Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh nhìn hai người đàn ông ở hai bên, bất giác ngồi cách Nhạc Nhạc một chút.
Nhạc Nhạc nhìn Diệp Thanh Linh nói : “Anh đưa em về Diệp gia”
Nói xong khinh thường nhìn Thượng Quan Sở nói: “Hắn, anh lo lắng”.
Lần đầu tiên Diệp Thanh Linh thấy bộ dáng như vậy của Nhạc Nhạc, cười, gật đầu đồng ý với quyết định của hắn.
Thượng Quan Sở thấy Diệp Thanh Linh gật đầu, không tỏ thái độ gì, nói: “Thanh Linh cũng cho rằng anh không bảo vệ được em sao?”
“Không phải, nhiều người bảo vệ quá cũng không tốt.” Không biết vì sao, Diệp Thanh Linh cảm thấy vẫn còn nhiều mối nguy hiểm xung quanh họ.
“Được rồi.” Thanh Linh đã nói như vậy, Thượng Quan Sở tin Thanh Linh làm thế là có dụng ý riêng.
Cửa hàng sách nằm ở trung tâm thành phố, cách biệt thự Diệp gia một giờ xe, dọc đường đi vô cùng yên ổn, Thượng Quan Sở nhìn khung cảnh bên ngoài, thản nhiên nói: “Mọi người không phải suy nghĩ nhiều, còn có hơn mười phút nữa là về đến nhà rồi.”
“Có lẽ là thế.” Nhạc Nhạc không thể không thừa nhận mình là người hay suy nghĩ nhiều, nhìn địa hình nơi này, rất khó để ra tay.
Hơn nữa, trước và sau xe của Thượng Quan Sở có hơn chục chiếc xe, nếu muốn ra tay chỉ sợ cũng vô cùng khó khăn.
“Đình Đình, là cô ấy bị nguy hiểm chứ không phải chúng ta. Mau quay lại Diệp thị.” Bỗng nhiên Diệp Thanh Linh vội vàng nói.
“Trương Đình Đình ? Không thể nào, mục đích của bọn họ là tôi, sao lại xuống tay với cô ấy?” Thượng Quan Sở không tin, hỏi.
Nhạc Nhạc bất an nhìn Diệp Thanh Linh, liền nói với Thượng Quan Sở: “Mau quay lại Diệp thị, chỉ sợ không kịp nữa rồi.”
Không biết vì sao nhưng Thượng Quan Sở cũng cảm thấy Trương Đình Đình đang gặp nguy hiểm.
Thượng Quan Sở gật đầu, bảo thủ hạ quay lại Diệp Thị.
Trương Đình Đình đang sắp xếp văn kiện trên bàn, gọi điện thoại cho lái xe, cô sắp đi gặp một khách hàng quan trọng. Lúc này di động đột nhiên vang lên, là số của Diệp Thanh Linh, thấy lạ liền nghe, “Alo, Thanh Linh có việc gì?”
“Cậu bây giờ đang ở đâu thế?” giọng của Thanh Linh trong điện thoại dường như mang theo chút lo lắng.
“Tớ còn đang ở công ti, chuẩn bị đi gặp khách hàng.” Thanh Linh chưa bao giờ hỏi cô bây giờ đang ở đâu, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Không lâu trước cô còn nói chuyện với Tô Phi, Thanh Linh không có chuyện gì, đang trên đường về nhà.
“Cậu đừng đi ra khỏi công ti, ở công ti chờ tớ, chúng tớ sẽ tới đón cậu.” Diệp Thanh Linh sợ Đình Đình vừa ra khỏi công ti liền gặp nguy hiểm, liền không cho cô ra khỏi công ti.
“Được rồi.” Trương Đình Đình chần chừ tắt điện thoại, sửa lại thời gian gặp khách hàng.
Diệp Thanh Linh nôn nóng muốn đến Diệp Thị một cách nhanh nhất, muốn quãng đường đi ngắn lại một nửa. Từ trước tới nay Trương Đình Đình đều rất tin lời Diệp Thanh Linh, nói cô ở công ti chờ, chắc chắn cô sẽ không ra khỏi công ti nửa bước. Trong lúc chờ đợi, Trương Đình Đình sửa lại hợp đồng, lúc này thư kí Cố Tiểu Lộ cũng chuẩn bị về, thấy Trương Đình Đình vẫn đang xem hợp đồng, liền hỏi, “Tổng giám đốc, cô còn chưa về à?”
“Cậu cứ về trước đi, tôi còn đợi bạn.” Trương Đình Đình rất thân thiện với nhân viên trong công ti, coi nhân viên như bạn bè bình thường.
“Tổng giám đốc đợi bạn trai à?” thư kí Cố Tiểu Lộ rất xinh đẹp, mới ra trường một năm, là một cô gái rất hoạt bát đáng yêu.”
“Không có, là Diệp tiểu thư.” Đến bây giờ cô vẫn còn không quan tâm đến vấn đề cá nhân, Diệp thị vừa qua khỏi khó khăn, cô còn phải thay Thanh Linh lo liệu Diệp Thị.
Diệp tiểu thư tới sao? Hôm nay không phải là đầu tháng mà?” Cố Tiểu Lộ rất ngạc nhiên, Diệp Thanh Linh nổi tiếng lười biếng, mỗi tháng chỉ đến công ti một lần, sao giờ lại tới đây?
“Có lẽ là có chuyện gì đó.” Trương Đình Đình nói như vậy cũng chỉ là đoán, có phải xảy ra chuyện gì hay không thì cô cũng không biết.
“Ồ, vậy tôi đi trước.” thư kí Cố Tiểu Lộ nói xong liền đi khỏi văn phòng.
“Ừ.” Trương Đình trả lời xong lại tiếp tục nhìn bản hợp đồng.
Hơn hai mươi phút sau, hai người lau dọn vệ sinh cũng gõ cửa để vào văn phòng.
Trương Đình Đình cảm thấy có chút kì lạ, bình thường chỉ có một người dọn dẹp, sao hôm nay lại có đến hai người?
Hai người đó bước vào, thấy Trương Đình Đình nhìn bọn họ, một người liền rút S***g chỉ vào đầu Trương Đình Đình, nói: “Cấm hét, mau theo chúng tôi.”
“Các người làm gì thế? Bắt cóc sao?” Dám bắt người ở Diệp thị, mấy người này không phải gan quá lớn hay sao.
“Ông chủ chúng tôi muốn gặp cô, mau đi theo chúng tôi một chuyến.” Hai người dọn vệ sinh đến gần Trương Đình Đình, để khẩu S***g ở phía sau lưng Đình Đình, nói: “Đi thôi.”
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Trương Đình Đình không thể phán kháng chỉ có thể phối hợp. Vừa mới ra khỏi văn phòng, chỉ thấy thư kí Cố Tiểu Lộ vừa đi không lâu đã quay lại, vô cùng khẩn trương và hoang mang, nhưng thấy Trương Đình Đình đi cùng hai lao công làm vệ sinh trông rất quái dị, không khỏi tò mò hỏi: “Tổng giám đốc, cô không ở lại chờ Diệp tiểu thư sao?”
“Lao công vệ sinh” cầm khẩu S***g dùng sức đẩy đỉnh đầy cô ra phía sau, ý bảo cô không được nói lung tung.
Trương Đình Đình không được tự nhiên, cười gượng một cái, nói với Cố Tiểu Lộ: “Tôi không đợi nữa, cô quay lại làm gì?”
“À, tôi quên di động ở văn phòng.” Nói xong liền chạy đến văn phòng thư kí.
Trương Đình Đình cùng hai nhân viên vệ sinh đi thang máy xuống nhà xe, vừa đi ra khỏi, đám người Thượng Quan Sở cũng đi vào thang máy.
Thư kí Cố Tiểu Lộ vừa mới đi ra khỏi văn phòng, liền thấy Diệp Thanh Linh, cười chào hỏi: “Diệp tiểu thư, cô tới tìm Tổng giám đốc sao? Cô ấy vừa đi, mọi người không gặp nhau à?”
“Đi rồi?” Diệp Thanh Linh biết đã xảy ra chuyện, xoay người nhìn cái thang máy vừa đi xuống, đã xuống mười lăm tầng, vội nói: “Mau bảo những bảo vệ ở gara chặn họ lại.”
Sau khi Thượng Quan Sở phân phó nhân viên chặn tất cả mọi người lại, không cho ra khỏi gara, đoàn người liền tiến vào thang máy, Diệp Thanh Linh không suy nghĩ gì liền chạy đến nhà xe.
“Thanh Linh đừng nóng vội, Đình Đình không có việc gì.” Thượng Quan Sở mở miệng an ủi, theo lời Cố Tiểu Lộ nói cũng có thể đoán ra, Trương Đình Đình bị bắt đi, hiện tại không chưa bị nguy hiểm gì.
Diệp Thanh Linh tuy lo lắng nhưng cũng tự an ủi mình là vẫn còn kịp. Quay lại nhìn Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc, “Dựa vào hai người.” Vừa rồi mới đến tầng mười lăm, hẳn là vẫn còn kịp cứu Đình Đình.
Thang máy vừa mở ra chỉ thấy Trương Đình Đình bị hai kẻ mang bộ dáng của người dọn vệ sinh dùng dao uy hiếp ở sau lưng, Ngô Vân liền đứng trước mặt bọn họ ngăn cảm.
“Buông dao xuống, các người không trốn thoát đâu.” Ngô Vân lạnh lùng nói, mang theo sát khí nồng đậm.
“ Đừng lộn xộn, nếu không bọn tao dùng dao giết nó.” Một trong hai tên bắt cóc Trương Đình nói, bảo tên còn lại chạy ra xe mở cửa, nhìn Ngô Vân làm ra vẻ khôn ngoan, nói.
Lúc này chỉ thấy Thượng Quan Sở vui vẻ đứng vỗ tay, tiếng S***g vang lên, hai gã bắt cóc đều bị trúng đạn, oanh liệt ngã xuống.
Trương Đình Đình không sao, thoáng chốc Diệp Thanh Linh đã thấy khóe mắt hơi ướt, vội vàng kiểm tra xem Trương Đình có bị thương không. “Đình Đình không sao chứ? Không sao phải không?” Đình Đình và má Trương là hai người thân duy nhất của cô còn lại trên đời này, cô thực sự rất sợ, rất sợ Đình Đình gặp chuyện không may, cô không thể mất thêm một người thân nào nữa.
“Tớ không sao.” Nhìn đôi mắt ướt của Thanh Linh, cảm thấy đau lòng nói, “Thanh Linh, tớ không sao, Thanh Linh không được khóc, tớ thích nhìn Thanh Linh cười.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc