Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo - Chương 21

Tác giả: Hàn Hi Nhân

"Nhưng anh không yêu cô ấy, anh chỉ coi cô ấy như em gái thôi. Cả đời này anh chỉ yêu duy nhất một người chính là em, Diệp Thanh Linh." Thượng Quan Sở vô cùng nghiêm túc, chăm chú nhìn Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh thấy Thượng Quan Sở dường như đã trở lại bình thường, thản nhiên cười nói: "Tôi tin."
"Thật chứ?" Được Diệp Thanh Linh tín nhiệm vô điều kiện như vậy Thượng Quan Sở thấy cảm động không thôi, trong mắt thậm chí còn lóe lên nước mắt hạnh phúc.
"Tôi tin rằng, sự việc không đơn giản như vậy." Ánh mắt Diệp Thanh Linh dấu đi ý cười trong lòng, lông mi hơi run rẩy, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
Nhất thời, Thượng Quan Sở có cảm giác như từ đám mây cao ngã xuống đất, dở khóc dở cười nhìn cô gái vô cùng bình tĩnh kia, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Em còn biết gì nữa?"
"Lấy tính cách của anh, Giai Tình đã đâm ૮ɦếƭ bác, anh sẽ không để Giai Tình sống dễ chịu mới phải?" Tuy cô ở chung với hắn không lâu lắm, nhưng cô tuyệt đối tin tưởng Thượng Quan Sở là người có thù ắt báo.
"Em thật hiểu anh, Thanh Linh!" Thượng Quan Sở cười sang sảng, "Triệu Tử Khiên cùng Giai Tình cũng không có đâm ૮ɦếƭ bác, nhưng khiến chân bác tàn phế. Anh không phái sát thủ đến tìm Giai Tình, chỉ tống cô ta lên máy bay ra nước ngoài, để cô ta tự sinh tự diệt."
"Bác anh mất như thế nào?" Diệp Thanh Linh tò mò hỏi.
"Tự sát." Ánh mắt Thượng Quan Sở đột nhiên ảm đạm, từ chiếc túi mang theo bên người lấy ra một thứ đồ vật, "Sau đó, ở hiện trường bệnh viện anh lấy được cái này."
Đây là một khối ngọc thạch, hình quạt, chỉ nhỏ bằng Ng'n t. Diệp Thanh Linh đoán: "Bác anh không phải tự sát mà bị người có ngọc này giết."
"Hoàn toàn đúng." Thượng Quan Sở gật đầu khẳng định với Diệp Thanh Linh lại nói tiếp: "Giai Tình vốn nên đi Mĩ, nhưng sau lại không thấy bóng dáng đâu."
"Như vậy xem ra Giai Tình và người đã giết bác là đồng lõa?" Thì ra sự tình lại phức tạp như vậy.
"Anh nghĩ không chỉ có vậy." Đó là một âm mưu, có lẽ từ khi cha mẹ hắn ૮ɦếƭ, cha mẹ Giai Tình, Giai Tình, đều bị người kia đùa bỡn.
Diệp Thanh Linh cúi đầu tự hỏi, lâu sau mới nói: "Nếu như người nọ có thù với anh, nếu như mục đích của người đó là Thượng Quan gia, sao hắn lại không trực tiếp đến giết anh?"
"Mười năm trước, khi anh đoạt lại tài sản của Thượng Quan gia, đi đâu cũng đều có sát thủ ghé thăm." Bởi vì vậy, hắn mới ít khi xuất hiện trước mọi người.
"Xem ra vận khí của anh không tồi?" Mười năm, thường xuyên bị người đến giết, có thể sống tốt như thế, thực lực của hắn quả thật không thể coi thường.
"Phải nói là rất mạnh mẽ." Mặt Thượng Quan Sở nhất thời hiện ra đắc ý.
"Đúng là da dày." Diệp Thanh Linh cúi đầu thầm nghĩ, cũng đã gặp qua nhiều người tự kỷ nhưng cũng đến mức cuồng như vậy.
Cô gái này lại dám mắng hắn da mặt dày, nhưng hắn lại không thấy tức giận, chỉ cười nói: "Nếu da anh không đủ dày, chỉ sợ Thanh Linh cũng thành vợ người khác rồi."
"Là do nếu anh da không đủ dày, sao có thể ngăn được viên đạn của sát thủ chứ." Đối với việc tự kỷ lại thêm da mặt như thế của Thượng Quan Sở, Diệp Thanh Linh chỉ có thể nhìn trời hỏi, da mặt dày thế phải làm thế nào để luyện thành?
"Sở thiếu, đã xảy ra chuyện." Giọng nói vội vàng của Tô Phi xuất hiện ở ngoài thư phòng
"Chuyện gì?" Đợi Tô Phi vào thư phòng Thượng Quan Sở hỏi.
" Nghiêm thiếu B thị vừa xong Thành phố A, ở đường giữa hai hồ thấy hắn đã bị bắn ૮ɦếƭ." Tô Phi cau mày, nhìn sự thay đổi trên mặt Thượng Quan Sở.
Khuôn mặt Thượng Quan Sở vẫn tuấn tú như sương, nói giọng trầm thấp: "Ở hiện trường có ai?"
"Ngô Vân và Giai Tình tiểu thư." Tô Phi nói.
“Ra sân bay cần đi qua đường giữa hai hồ?" Thượng Quan Sở nhíu mi, khinh bạc thản nhiên nói.
"Không cần." Tô Phi trả lời chi tiết.
"Bảo Ngô Vân tới gặp tôi." Giọng Thượng Quan Sở trầm thấp như từ địa ngục truyền đến, Tô Phi không khỏi rùng mình.
Sau đó không lâu Ngô Vân đi vào thư phòng.
Nhìn sắc mặt âm trầm Thượng Quan Sở liền thân thể không khỏi run rẩy, sợ hãi kêu: "Sở thiếu."
"Vì sao hai người lại đi vào đường giữa hai hồi?" sắc mặt âm trầm của Thượng Quan Sở rồi đột nhiên biến mất, thay đó là vẻ mặt cười đếnyêu nghiệt .
Sắc mặt Ngô Vân lập tức tái nhợt, chân bất giác run lên, trả lời một cách sợ hãi, " Tiểu thư Giai Tình nói cô ấy muốn về khách sạn trước để lấy hành lý."
"Ngu xuẩn!" Thượng Quan Sở nhíu máy, thản nhiên nói: "Cậu có biết hậu quả thế nào rồi không?"
"Nghiêm thiếu đã ૮ɦếƭ, Nghiêm lão gia chắc chắn sẽ tính sổ với chúng ta." Tô Phi bình tĩnh phân tích thay Ngô Vân.
"Việc này nên xử lý như thế nào?" Thượng Quan Sở không lo lắng Nghiêm lão gia tìm hắn tính sổ, chỉ sợ người của Nghiêm gia sẽ tìm Thanh Linh gây phiền toái. Hắn cảm thấy hối hận với quyết định lúc trước, để có thể tìm ra đối thủ nhiều năm qua của Thượng Quan gia mà phiền hà Thanh Linh.
"Tôi sẽ gia tăng công tác bảo vệ Diệp gia." Tô Phi nhìn Ngô Vân mặt rối rắm như cái bánh quai chèo(*), vỗ nhẹ vai Ngô Vân an ủi.
Ngô Vân hơi mất tự nhiên khẽ động khóe miệng, sau đó cúi đầu nhận sai với Thượng Quan Sở , "Sở thiếu, thực xin lỗi."
"Cậu đúng, là tôi sai." Thượng Quan Sở thở dài, không trách tội bất kì ai. Hiện tại điều cần thiết phải làm nhất là phải giải quyết vấn đề, không là phải trốn tránh trách nhiệm.
Tô Phi và Ngô Vân ra ngoài chờ phân phó, "Đưa Giai Tình cho Nghiêm lão gia tử xử lí." Hắn tin rằng Nghiêm lão gia nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với em gái trên danh nghĩa của Thượng Quan Sở.
"Vâng." Tô Phi và Ngô Vân trăm miệng một lời nhận lệnh rồi đi.
Ngô Vân và Tô Phi đi rồi, Thượng Quan Sở lộ vẻ xấu hổ nói: "Thanh Linh, thực xin lỗi."
Diệp Thanh Linh thoải mái cười nói: "Em còn chưa có kiến thức về tranh đấu của xã hội đen, có thể kiến thức một chút, cũng tốt."
"Em không sợ sao?" Thượng Quan Sở thật sự không hiểu trong đầu cô rốt cuộc nghĩ cái gì, nếu là người khác thì tuyệt đối sẽ không bình tĩnh được như cô.
"Sợ." Diệp Thanh Linh gật đầu, tiếp tục nói: "Sợ có ích gì?"
Thượng Quan Sở chăm chú nhìn Diệp Thanh Linh hồi lâu, nói: "Tin anh, anh nhất định sẽ quét sách những người gây bất lợi hay uy hiếp em." Chỉ có như vậy, hắn và Thanh Linh mới có thể cùng nhau sống hạnh phúc.
(*) đây là một loại bánh của Nam Phi trông khá giống quẩy xoắn của Việt Nam mình, nàng nào không biết thì search gg nhé!!
Sợ vết thương sau lưng khó lành nên nằm sấp ngủ dần dần thành thói quen của Thượng Quan Sở.
"Thanh Linh, đến khi nào thì em gả cho anh thế?" Diệp Thanh Linh nằm xuống, Thượng Quan Sở không an phận thuận thế đưa tay ôm ngang eo Diệp Thanh Linh, chán nản hỏi.
Cô nhíu mày, không chút khách khí đẩy tay hắn ra, nói: "Anh có đủ 5840 triệu tiền mặt không?" Cô cố ý đem hai chữ \'tiền mặt\' nói một cách nhấn mạnh.
Thượng Quan Sở nghiêng người, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cô, rồi nói theo kiểu đang thảo luận: "Có thể thay đổi điều kiện được không?"
Diệp Thanh Linh nháy mắt, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu, nói: "Chờ khi em kiếm đủ 5840 triệu thì cũng có thể."
Thượng Quan Sở há hốc miệng, vất vả mới khép được lại, ủ rũ nói: "Anh không đổi điều kiện." Chờ khi cô kiếm được 5840 triệu, chỉ sợ hắn đã thành đầu hoa râm rồi. Quên đi, xem ra hắn nên tự mình kiếm mấy ngàn triệu nhanh hơn một chút.
"Thật sự không đổi?" Diệp Thanh Linh cười hỏi.
"Không đổi. Kiên quyết không đổi." ánh mắt Thượng Quan Sở mang theo ngữ khí kiên định.
"Ai!" Diệp Thanh Linh thở dài, mắt mang theo ý cười, vẻ mặt đầy tiếc nuối nói: "Em còn đang tính đổi cho anh điều kiện khác. Chẳng qua nếu anh kiên quyết như thế, vậy thì thôi."
"A!" Thượng Quan Sở cảm thấy chung quy lại vẫn là mình bị lừa, ngoài miệng lại nói: "Mấy ngàn triệu mà thôi, đến lúc đó, chúng ta tốt nhất nên là một tay giao tiền, một tay giao người."
Diệp Thanh Linh nhìn sắc mặt tự đại của hắn, cúi đầu chỉ cười không nói.
Thượng Quan Sở thấy cô dường như không định đáp lời, tò mò hỏi: "Đến giờ có phải Thanh Linh đã thích anh một chút không?"
"Anh quá nhàn rỗi nên cảm thấy buồn chán à. Chẳng lẽ chuyện của Nghiêm thiếu đã giải quyết xong rồi?" Diệp Thanh Linh nói sang chuyện khác.
"Giai Tình ở trong tay Nghiêm lão gia, đêm nay không có việc gì." Nhưng ngày mai thì khó nói.
"Nhanh ngủ đi, ngày mai còn có thể xem náo nhiệt." Diệp Thanh Linh nói giọng bình tĩnh, nói xong liền đi tìm chu công nói chuyện phiếm.
Sáng sớm hôm sau, đúng như Diệp Thanh Linh dự đoán, Diệp gia có thể nói là từ trước tới nay chưa từng náo nhiệt như vậy.
Phòng tiếp khách của Diệp gia, Diệp Thanh Linh tự động ngồi ở chỗ chủ vị, Thượng Quan Sở tùy ý ngồi bên cạnh Diệp Thanh Linh, Mễ Lam Nhi đứng ở phía sau Diệp Thanh Linh, mà Tiền Nguyên lại trưng ra vẻ mặt không vui nhìn Mễ Lam Nhi, sau đó lại nhìn về phía Diệp Thanh Linh, đối với việc Diệp Thanh Linh nhận Mễ Lam Nhi làm trợ lý trong lòng vô cùng bất mãn.
Diệp Thanh Linh nhìn phòng tiếp khách kín người hết chỗ, liền bảo Má Trương mang trà đi.
Từ trước đến nay Diệp Thanh Linh luôn thích trà lài, má Trương không cần hỏi liền rót một chén trà Diệp Thanh Linh, rồi mang trà rời đi.
"Má Trương, cũng cho tôi một ly trà đi!" Thượng Quan Sở đã sớm có thói quen coi má Trương như nhân viên tạp vụ của Diệp gia, đã nhìn quen việc má Trương chỉ châm trà cho một mình Thanh Linh nên không trách.
Thượng Quan Sở yêu cầu má Trương cũng rót cho mình một chén trà rồi mới rời khỏi phòng tiếp khách.
"Nghiêm lão gia hôm nay đến Diệp gia tôi không biết có chuyện gì?" Diệp Thanh Linh trấn tĩnh nhàn tàn mở miệng, rất có phong phạm của gia chủ Diệp gia.
Với việc không có trà của mình trên bàn, Nghiêm lão gia cũng không trách, nét mặt tỏ ra đôn hậu nói: "Hôm nay đến quấy rầy Diệp gia, thật sự ngại quá. Chuyện con tôi, hẳn Diệp tiểu thư cũng biết, hôm nay tôi đến đây, chủ yếu là để tìm Thượng Quan Sở."
Nghiêm lão gia đi thẳng vào vấn đề nói ra mục đích của mình, Diệp Thanh Linh uống nước, chậm rãi buông chén trà, thản nhiên nói: "Các người cứ nói đi." Ý là các người cứ bàn đi, tôi chỉ nghe thôi.
Nghiêm lão gia nhìn Diệp Thanh Linh một cách hiền từ. Sau đó nhìn về phía Thượng Quan Sở nói: "Con tôi vừa đến đã bị người của Sở thiếu bắn ૮ɦếƭ, chuyện này Sở thiếu giải thích thế nào."
Nghiêm lão gia có thể xưng Thượng Quan Sở một tiếng Sở thiếu, bởi vậy có thể thấy được thế lực của Thượng Quan Sở ở trong nước mạnh đến thế nào.
"Chuyện này xảy ra ở Thành phố A, tôi nhất định sẽ cho Nghiêm lão gia một lời giải thích." mặt Thượng Quan Sở mang nụ cười tà ý, nói tiếp: "Nhưng mà việc Nghiêm thiếu gia ૮ɦếƭ cũng không liên quan gì đến việc tôi giúp ông."
"Hừ, một câu không quan hệ có thể mua lại mạng con tôi sao?" Nghiêm lão gia một chút cũng không vừa lòng với việc phủ sạch sự liên quan của Thượng Quan Sở, phải nhớ rằng Thượng Quan Sở có tiếng là ác ma, ai dám ở địa bàn của hắn vu oan hãm hại.
Thượng Quan Sở biết suy nghĩ của Nghiêm lão gia, mắt nhìn người của Nghiêm lão gia đang mang Giai Tình vào, nói: "Với chuyện của Nghiêm thiếu gia, tôi đã có chút nể mặt."
"Cậu khẳng định không có liên quan gì với cô ta?" Nghiêm lão gia theo ánh mắt của Thượng Quan Sở, cũng nhìn về phía Giai Tình.
"Đương nhiên." Thượng Quan Sở nói xong uống cạn chén trà.
"Ha ha... Sở thiếu quả nhiên không độc ác không phải trượng phu. Vì trốn tránh trách nhiệm, mà cho em gái gánh tội thay." vẻ mặt Nghiêm lão gia đầy châm biếm.
"Em gái? Tôi nghĩ là Nghiêm lão gia đã hiểu lầm rồi." Đối với người em gái này, Thượng Quan Sở cực kì chán ghét.
"Sở thiếu quả nhiên tàn nhẫn, em gái mình mà cũng không thừa nhận? Nhưng không quan hệ à, có một số việc thực không giả được, giả không thực được." Hiện tại trong mắt Nghiêm lão gia không chỉ có châm biếm, còn có khinh bỉ. Định không nói nhưng cuối cùng Diệp Thanh Linh cũng không nhịn được, nhẹ giọng hỏi Thượng Quan Sở, "Anh chắc chắn Giai Tình không phải em gái anh?"
"Đùng." Thượng Quan Sở không minh bạch nhìn Diệp Thanh Linh.
"Hay là đi xét nghiệm DNA đi?" Diệp Thanh Linh hỏi rồi nhìn về phía Giai Tình, nhìn một cách kỹ càng, lại cảm thấy Giai Tình và Thượng Quan Sở có vài nét giống nhau.
"Cha mẹ Giai Tình nói vậy, Giai Tình cũng nói như vậy. Anh nghĩ không có sai." Thượng Quan Sở lúc này mới nghiêm túc nghĩ đến ý tứ trong lời nói của Nghiêm lão gia.
Diệp Thanh Linh dường như hiểu ra cái gì đó? Không khỏi nhíu mày lại, thản nhiên nói: "Đối thủ của anh rất lợi hại."
"Ý của em là...? Giai Tình là em gái của anh?" Thượng Quan Sở không dám tiếp tục nghĩ nữa, nếu như sự thật là như thế? Như vậy phải giải thích thế nào?
"Anh nói bậy, chúng tôi không phải anh em, chúng tôi không phải anh em." Giai Tình nghe xong cuộc đối nói chuyện của Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở toàn thân liền phát run, cô không tin ông trời trêu cợt cô như thế, nếu như cô và Thượng Quan Sở thật sự là anh em, như vậy cái cô gọi là tình yêu, lại thành chuyện để cho cả thiên hạ chê cười.
"Thực không giả được, giả không thực được." Diệp Thanh Linh lặp lại lời nói vừa rồi của Nghiêm lão gia. Sau đó quay sang nói với Thượng Quan Sở: "Hai người vẫn là nên đi xét nghiệm DNA để chắc chắn."
Thượng Quan Sở gật đầu, cũng không thể nhận phỏng đoán của Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh xoay người sang nhìn Nghiêm lão gia, nhẹ giọng nói: "Nghiêm lão gia, tôi tin tưởng chuyện của Nghiêm thiếu gia không liên quan đến Thượng Quan Sở, hy vọng ông có thể cho Thượng Quan Sở một ít thời gian, điều tra rõ việc này. Tôi tin rằng chỉ có tìm được thủ phạm, mới an ủi được linh hồn của Nghiêm thiếu gia ở trên kia."
Nghiêm lão gia nở nụ cười, "Được, Diệp tiểu thư đã nói như vậy. Tôi sẽ cho Thượng Quan Sở thời gian một tháng, nếu không tìm được hung thủ, tôi sẽ cho em gái của Thượng Quan Sở đền mạng."
"Cảm ơn!" từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên Diệp Thanh Linh vì một người đàn ông mà nói lời cảm ơn với người khác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay