Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo - Chương 12

Tác giả: Hàn Hi Nhân

“Không thể chỉ vì để em vui mà phải làm cho Sở gia gà bay chó sủa."
Kiếp trước anh đã tạo oan nghiệt gì mà kiếp này lại thích phải một người con gái tà ác như vậy.
Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở bằng đôi mắt vô cùng ngây thơ còn thản nhiên nói:"Nếu gà có thể bay ra khỏi Diệp gia, chó cũng có thể nhảy ra khỏi Diệp gia là tốt nhất.”Cô sẽ lập tức a di đà phật cảm ơn trời đất.
"Thanh Linh, em không thể mắng anh là gà hay chó chứ."
Tuy rằng khi nói chuyện cô không dùng từ gì thô tục nhưng đây rõ ràng là đang mắng hắn, vậy mà hắn lại phải ngoan ngoãn mà chịu đựng.
"Tôi chửi anh lúc nào?" Diệp Thanh Linh hỏi một cách vô cùng chân thành, đầy vẻ lương thiện.
“Vậy lúc nãy chẳng lẽ anh nghe lầm sao?” Chửi người khác mà không biết,Thượng Quan Sở hắn vốn không phải là người dễ để bị đùa giỡn.
Diệp Thanh Linh tiếc nuối thở dài nói:"Có người tự nói mình không phải là người, vậy thì tôi nên làm gì bây giờ?"Sau đó nhìn về phía Mễ Lam Nhi hỏi:"Mễ Lam Nhi, chuyện này cô thấy thế nào?"
Mễ Lam Nhi nhìn Diệp Thanh Linh đang tỏ ra vô cùng nghiêm túc, liền nở nụ cười phối hợp cùng cô: “Chuyện này quả có điểm kỳ lạ”.Thượng Quan Sở mắt không khỏi trợn trắng lên, hắn bất đắc dĩ nhìn hành động đầy tà ý của hai cô gái, cuối cùng mỉm cười với Mễ Lam Nhi nói: "Rảnh rỗi lắm sao?"
"Ách ——" Mễ Lam Nhi hoảng hốt hai giây, ngay sau đó nở nụ cười theo công thức nịnh bợ siêu cấp nói: "A, tôi còn có nhiều chuyện quan trọng chưa làm."Vừa nói xong đã biến mất ra khỏi phòng.
Đêm đến, đúng hẹn lại lên.
Có một số chuyện sẽ làm chúng ta muốn quay về điểm xuất phát, một số chuyện lại làm cho chúng ta cảm thấy ký ức chỉ như mới hôm qua, cũng có một số lại khiến người ta phải than vãn đến ngàn lần.Thượng Quan Sở chính là người khiến Diệp Thanh Linh phải than vãn đến ngàn vạn lần đó.
"Thanh Linh, đói bụng chưa?"Thượng Quan Sở bưng đồ ăn vào trong phòng.
"Đói!" Diệp Thanh Linh gật đầu.
"Lại đây, anh đút em ăn." Thượng Quan Sở tươi cười rạng rỡ đem đồ ăn đưa đến tận miệng cô.
"Không cần." Diệp Thanh Linh trưng bộ mặt lãnh đạm.
"Vậy sao, thì ra Thanh Linh không thích được đút ăn như vậy.”Thượng Quan Sở liền nở một nụ cười vô cùng trong sáng nói: "Vậy là Thanh Linh thích đút như thế này a?" Hắn nói xong để chiếc đũa trong tay xuống, bưng chén canh lên miệng, muốn dùng miệng để đút cô uống canh.
Diệp Thanh Linh nhìn thấy vậy khuôn mặt liền đen lại, giọng nói càng lạnh như băng “Tôi không phải chim non, không cần phải dùng miệng đút thức ăn.”
"Nhưng anh lại thấy lo lắng." Vẻ mặt Thượng Quan Sở như đang muốn cười.
Diệp Thanh Linh cảm thấy trên đầu mình đang bay qua bay lại một đám quạ đen.Ăn cơm thì có cái gì phải lo lắng? Chẳng lẽ hai mươi mấy năm qua cô toàn là nuốt luôn sao?
Ngày hôm sau.
"Thanh Linh, chào buổi sáng?" Thượng Quan Sở lại cười trong sáng nhìn cô.
Diệp Thanh Linh tặng hắn một cái liếc mắt rõ ràng như gió thoảng mây trôi nói:"Anh đã từng thấy người nào trợn tròng mắt mà ngủ chưa?"
Thượng Quan Sở vẫn giữ nguyên nét mặt, nhiệt tình cầm quần áo trong tay muốn thay cho Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh liếc qua thấy trên tay Thượng Quan Sở là một cái váy công chúa dài màu hồng có đường viền hoa phối hợp với áo khoác, thản nhiên hỏi:"Anh lấy quần áo của bé gái nhà kế bên vậy từ lúc nào vậy?”
Thượng Quan Sở nhíu mày, nhìn lại quần áo trên tay cười nói:"Vì anh thấy bé gái đó mặc quần áo này rất xinh đẹp, nên đã sai người làm một bộ giống như vậy cho em." Thật ra hắn muốn nhìn cô mặc váy công chúa sẽ trông như thế nào, nên cố ý đùa dai mà mua về.
Diệp Thanh Linh biết là hắn cố ý trêu chọc mình, không chỉ không tức giận mà còn lộ ra nét mặt tươi cười nói:"Tôi không nhớ là tôi đã kính trà cho anh?"
Thượng Quan Sở không hiểu ý trong lời nói của Diệp Thanh Linh "Em nói vậy là có ý gì?"
Diệp Thanh Linh nở nụ cười tươi như hoa, giọng mềm nhẹ:"Chưa uống qua chén trà của con gái nuôi, thì tại sao lại thay người cha chuẩn bị quần áo?"
Thượng Quan Sở nghe xong đã hiểu ý của Diệp Thanh Linh, giật mình, rồi cười nói:"Nếu như con gái nuôi không ngại gả cho cha nuôi, vậy thì anh rất vui lòng nhận em làm con gái nuôi.”
Diệp Thanh Linh như bị phủ đen đầy đầu, tâm tình bị tổn hao, nhắm mắt lại, chuyện loạn luân như thế mà hắn cũng có thể nói một cách hài lòng như vậy, quả là yêu nghiệt.
Ngày thứ ba Thượng Quan Sở thần sắc có chút bay bổng, nét mặt khó lường "Thanh Linh, có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe tin nào trước?"
"Cái nào cũng không nghe." Diệp Thanh Linh đang nằm phơi nắng ở trong sân, chuyên tâm đọc sách.
"——" Đây là kết quả hắn không nghĩ tới, nhìn cô thật lâu, giận dữ nói:"Tin tốt có nghe hay không?"
"Nói đi."Diệp Thanh Linh thản nhiên như không có việc gì đặt quyển sách trên tay xuống, cầm ly trà lài trên bàn thong thả uống.
Thượng Quan Sở muốn tỏ ra thần bí khó lường liền tan thành mây khói,"Bất động sản Dịch thị và tập đoàn Vạn long đều chủ động buông tha cho việc cạnh tranh 6 lô khu Tây."
"Đây là chuyện sớm muộn thôi." Diệp Thanh Linh để chén trà xuống, lại lần nữa cầm lấy sách, không thèm để ý.
Một đám quạ đen thật lớn bay qua bay lại trên đỉnh đầu Thượng Quan Sở. Chuyện sớm muộn? Nếu hắn không giúp, chỉ sợ tập đoàn Diệp thị của cô cả đời cũng không lấy được 6 lô khu Tây?
"Không có đủ tiền, anh thấy em nên buông tha mấy khu đất đó đi!" Hắn không thích nhìn vẻ mặt phớt lờ như vậy của cô. Hắn không cần cô biểu hiện việc biết ơn hắn, nhưng cũng không thể trưng ra vẻ mặt không đặt hắn vào trong mắt như vậy, cho dù là ngẩng đầu liếc hắn một cái, cho hắn một khuôn mặt tươi cười cũng được mà.
"Ngân hàng có rất nhiều tiền." Diệp Thanh Linh không chớp mắt nói, càng đừng nói đến việc ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Sở, hay liếc mắt một cái cho hắn,thậm chí cả một khuôn mặt tươi cười.
"Ngân hàng có tiền cũng không phải tiền của em."Thượng Quan Sở nói.
Thấy cô không thèm động đậy, hắn không khỏi tự hỏi trong lòng ,không biết nội dung trong sách so với hắn nhìn có đẹp mắt hơn không? Nghĩ là làm, hắn liền đi đến gần cô để xem.
Diệp Thanh Linh cuối cùng cũng đã có phản ứng, không ngẩng đầu nhìn hắn,lại càng không cho hắn một khuôn mặt tươi cười, mà nhẹ nhàng khép sách lại đưa cho hắn, thản nhiên nói:"Quyển sách này không tồi, anh muốn đọc sao?”
Thượng Quan Sở ổn định thân mình, dừng lại động tác, nhìn cánh tay trắng noãn, bắt chước động tác của cô, tựa hồ khách sáo nói:"Vừa trắng vừa mềm, đúng là không tồi."
"——" nghe nói thế, Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng rút tay về.
Thượng Quan Sở gian ác nhìn thân mình Diệp Thanh Linh, ánh mắt như rực lửa, nói: "Chẳng qua cũng không đẹp bằng một phần mười trên người."
Diệp Thanh Linh không tức giận, chỉ cười châm biếm nói:"Ở đâu? Chắc là chỗ rất quan trọng."
Thượng Quan Sở nhìn theo ánh mắt cô xuống thân thể của mình, hiểu ý cô nói, nhếch môi hiện ra nụ cười đầu trêu chọc: "Em đều nhớ rõ? Chẳng lẽ Thanh Linh đối với anh nhớ mãi không quên?"
Diệp Thanh Linh không muốn tranh luận với hắn, tiện đà nói sang chuyện khác, "Có phải hay không mặc kệ là chuyện gì, anh đều có thể giúp tôi?"
"Ngoại trừ vay tiền cho Diệp thị, chuyện gì cũng được” Đừng nghĩ hắn không biết, cô nói như vậy là có liên quan đến vay tiền.
"Chuyện này được.” Đôi mắt xinh đẹp hướng về hắn, một nụ cười rạng rỡ còn hiện ra trên môi cô.
Từ trong ánh mắt đó Thượng Quan Sở thấy dường như mình đang bị người ta tính kế?
"Cái này thì được." Cuối cùng Diệp Thanh Linh cũng hướng đôi mắt xinh đẹp về phía hắn, hơn nữa còn tặng thêm một nụ cười rạng rỡ.
Chẳng qua nụ cười kia trong mắt Thượng Quan Sở lại khiến hắn cảm thấy giống như mình đang bị tính kế vậy?
"Làm phiền anh ký tên lên trên này." Diệp Thanh Linh đem văn kiện xin cho vay của Diệp thị đặt ở trước mặt Thượng Quan Sở, nở nụ cười vô cùng trong sáng.
Thượng Quan Sở vừa rời giường rửa mặt, chải đầu xong, miễn cưỡng ngồi ở bàn làm việc, từ từ lật xem văn kiện Diệp Thanh Linh đưa. Một lúc lâu sau hắn mới mở miệng, "Đây là về việc vay tiền, không được."
"Đây là vay tiền của ngân hàng, không phải vay tiền của anh." Diệp Thanh Linh thản nhiên nhìn Thượng Quan Sở, mặt không chút thay đổi.
"Vay tiền của ngân hàng, cũng là vay tiền." Hơn nữa còn muốn hắn bảo đảm, chẳng lẽ trong mắt cô hắn chính chỉ có thể được dùng để làm việc vô vị này?
"Anh cũng chưa nói là không thể mượn tiền ngân hàng." Tên này sao lại khó chịu như thế, sao có thể lật lọng một cách dễ dàng như vậy được.
“Nhưng tôi cũng không nói có thể cho em mượn của ngân hàng." Thượng Quan Sở muốn làm khó cô, muốn cô nhờ hắn giúp, đương nhiên cơ hội tốt như vậy hắn sẽ không bỏ qua.
Diệp Thanh Linh im lặng một lúc lâu, ánh mắt lạnh lùng, nói một câu không liên quan gì đến việc vay tiền, "Vết thương của tôi cũng đã tốt lên rồi, anh không cần phải áy náy."
Chẳng lẽ cô muốn dùng việc cô bị thương để yêu cầu hắn ký tên làm người đảm bảo sao? Thượng Quan Sở dùng ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Thanh Linh, "Chuyện em bị thương tôi sẽ nhớ cả đời."
Diệp Thanh Linh thản nhiên liếc hắn một cái, nói: "Tôi không cần người khác giúp đỡ."
Thì ra đây mới là điều cô thực sự muốn nói, xem ra hắn vẫn nên chú ý xem cô định làm gì.
Thấy hắn không nói tiếp, cô lại nói: "Khi nào anh định chuyển ra ngoài?"
Thượng Quan Sở nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Thanh Linh, cầm lấy văn kiện cho vay, ký lưu loát mà rõ ràng chữ ký rồng bay phượng múa tên “Thượng Quan Sở” vào ô người đảm bảo.
Diệp Thanh Linh liền trở lại vui vẻ, nhận lại văn kiện, nói: "Cảm ơn!"
"Không cần, được phục vụ cho bà xã tương lại là vình hạnh của anh." Hắn cười một cách miễn cưỡng, có cảm giác như mình đã bị người ta bán mất, mà vẫn còn cố chấp muốn thay người ta kiếm tiền.
"Vừa rồi có người không nghĩ như vậy, còn định dùng việc này uy Hi*p tôi." Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng bâng quơ nói, giọng bình thường như nói hôm nay trời thật đẹp.
Hắn đúng là nghĩ như vậy, nhưng hình như cuối cùng người bị uy Hi*p lại chính là hắn!
Tuy trong lòng Thượng Quan Sở có oán hận, nhưng lại cười nói: "Em nhớ phải giữ lời, sau này anh sẽ ở trong phòng này."
"Anh cứ yên tâm, hôm nay không cần chuyển đi." Diệp Thanh Linh nói xong, cầm văn kiện định đi ra ngoài.
Thượng Quan Sở nghe xong, nóng nảy, "Cái gì mà hôm nay không cần chuyển đi, em nói chuyện phải giữ lời đấy!" Hôm nay không cần chuyển đi, chẳng phải ý là hắn đã bán tự bán mình mới có cơ hội ở cùng phòng với cô 1 đêm hay sao?
"Thanh Linh, đây là thiệp mời đại thọ 50 tuổi của thị trưởng Triệu, đặc biệt mời cậu tham gia." Trương Đình Đình đem thiệp mời màu đỏ đưa cho Diệp Thanh Linh, nói một cách quan tâm: "Vết thương của cậu đã tốt hơn chưa? Nếu như không khỏe, thì đừng đi."
Diệp Thanh Linh nhìn vẻ mặt lo lắng của Trương Đình Đình, mỉm cười vỗ nhẹ bả vai cô, nói: "Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, đã sớm khỏe lại rồi, lễ đại thọ của thị trưởng Triệu sao có thể không tham gia chứ?"
"Diệp tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong." Kể từ sau việc tiền lương hôm đó Mễ Lam Nhi liền chính thức trở thành trợ lý bên người Diệp Thanh Linh, giúp đỡ cô lo liệu một ít việc vặt.
"Được rồi." Diệp Thanh Linh đáp lời, sau đó nói với Trương Đình Đình: "Hôm nay là ngày nghỉ của cậu phải không?"
"Ừ!" Trương Đình Đình đang định rủ Diệp Thanh Linh cùng đi dạo phố, cứ ở trong nhà cả ngày cũng không hay, đối với thân thể cũng không tốt.
"Vậy chúng ta cùng đi thôi!" Diệp Thanh Linh nói xong liền bước ra khỏi Diệp gia, hướng về phía xe Mễ Lam Nhi đã chuẩn bị.
Trương Đình Đình sửng sốt vài giây, lúng ta lúng túng đáp: "Tốt quá!" Trong lòng lại đầy nghi ngờ, đây là Thanh Linh sao? Không phải cô nghe sai hay nhìn lầm chứ, chủ động muốn đi dạo phố? Chẳng phải đây là lần đầu tiên sao?
Diệp Thanh Linh vừa đến ngoài cổng, liền thấy Thượng Quan Sở đứng bên cạnh xe mở cửa.
Diệp Thanh Linh cũng không khách khí, thản nhiên nhìn hắn một cái liền bước lên xe. Trương Đình Đình theo sau thấy thế, nhanh mở cửa sau cũng bước lên.
"Cô ngồi phía trước." Thượng Quan Sở nhanh chóng ngăn cản Trương Đình Đình đang định lên xe, sau đó liền mang theo nụ cười lúm đồng tiền tươi như hoa ngồi xuống bên cạnh Diệp Thanh Linh. Trương Đình Đình không có cách nào khác, tức tối lườm Thượng Quan Sở một cái, không cam tâm ngồi bên cạnh ghế tài xế của Mễ Lam Nhi.
Mễ Lam Nhi vừa khởi động xe, Tô Phi và Ngô Vân cũng theo sau rời khỏi Diệp gia.
Kim Vũ thương thành là khu trung tâm thương mại lớn nhất, xa hoa nhất ở Thành phố A. Là nơi hàng hiệu cấp thế giới tập trung nhiều nhất, châu báu ngọc thạch quý hiếm, giày da túi xách hàng hiệu, trang phục đắt tiền, cái gì cũng có.
Ba nam ba nữ vừa bước vào trong, lập tức có vô số ánh mắt hâm mộ dõi theo.
Diệp Thanh Linh thản nhiên nhìn lướt qua những người đang ngắm nhìn đến say mê đó, lại nhìn về Thượng Quan Sở cùng Tô Phi và Ngô Vân bên cạnh, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Gương mặt yêu nghiệt thế này, quả nhiên mang đến hậu quả kinh người."
Khóe miệng Thượng Quan Sở khẽ nhếch lên một chút, nhìn mắt Tô Phi và Ngô Vân, trả lời: "Nếu sớm biết hai người họ là yêu nghiệt, sẽ không cho bọn họ ra ngoài dọa người."
"Ách ——" Khóe miệng Tô Phi và Ngô Vân liền bị co rút, vẻ mặt vặn vẹo, Sở thiếu anh đừng đổi trắng thay đen thế được không?
Trương Đình Đình hung hăng trừng mắt nhìn Tô Phi, sau đó đầy hờn giận nhìn Thượng Quan Sở nói: "Anh không ra ngoài dọa người trước, bọn họ dám đi sao?"
Thượng Quan Sở coi như không nghe thấy Trương Đình Đình nói gì. nhìn Diệp Thanh Linh đang đứng giữa, cười nhẹ nhàng nói: "Thanh Linh, chúng ta qua bên kia xem thử đi." Nói xong liền kéo Diệp Thanh Linh đi về phía khu nội y bên kia.
Mọi người thấy hướng Thượng Quan Sở đi, đều tự nhủ trong lòng, mục đích của Sở thiếu cũng đã quá là rõ ràng rồi.
"Thanh Linh, cái này được, em mặc vào chắc chắn xinh đẹp như tiên." Thượng Quan Sở nhiệt tình chọn đồ cho Diệp Thanh Linh.
"Ừm, không sai! Xinh đẹp như yêu nghiệt, thực thích hợp với anh." Diệp Thanh Linh thản nhiên nhận xét.
Mọi người đồng loạt ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp còn hơn cả phụ nữ của Thượng Quan Sở, trong lòng không tự chủ được liền tưởng tượng hình ảnh của Thượng Quan Sở khi mặc vào bộ nội y xinh đẹp kia, chắc cũng sẽ làm người ta sôi trào máu huyết.
Thấy ánh mắt như lang hổ của mọi người, Thượng Quan Sở ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt tỏ ra như việc không liên quan đến mình, lại kéo tay Diệp Thanh Linh về khu bán áo ngủ, "Chúng ta qua bên kia xem."
Mọi người đều cảm thấy cực kì buồn cười, đi theo sau Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh, mang theo vẻ mặt nghẹn cười đến mức thống khổ.
Diệp Thanh Linh đứng ở khu trang phục hạng nhất, không chút để ý, nhưng cuối cùng dừng lại ở một chiếc váy dài màu vàng nhạt.
Thượng Quan Sở thấy Diệp Thanh Linh thích, liền gọi nhân viên bán hàng đến, "Lấy cái đó cho vị tiểu thư này thử."
"Vâng." Nhân viên bán hàng có vóc dáng khá giống Thanh Linh, nói chuyện cũng khách khí, nhưng thái độ lại nhiệt tình.
"Lấy cái này cho tôi." Một nữ nhân từ phòng thử đồ đi ra, cũng cầm cái váy vàng đó.
"Mời cô thử váy!" Nhân viên bán hàng cầm chiếc váy vàng nhạt trong tay đưa cho Diệp Thanh Linh.
Người phụ nữ vừa ra khỏi phòng thử thấy Diệp Thanh Linh, sự khinh bỉ ngập tràn trong ánh mắt, liền hỏi nhân viên bán hàng, "Cái váy này có bao nhiêu cái?"
"Hàn tiểu thư, đây là hàng cao cấp của hãng XXX, kiểu mới nhất, toàn thế giới chỉ có 6 cái." Nhân viên bán hàng cung kính trả lời.
"Tôi lấy hết 6 cái, gói lại cho tôi." Cô gái gọi là Hàn tiểu thư đó nhìn về phía Diệp Thanh Linh, từ ánh mắt mang theo đầy khiêu khích.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc