Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo - Chương 03

Tác giả: Hàn Hi Nhân

Cậu muốn chơi trò ba người sao

Có hai trăm triệu kia, Diệp thị cuối cùng cũng đã vượt qua cửa ải khó khăn, cơ bản có thể hoạt động bình thường trở lại.
Công ty từ khi Trương Đình Đình lo liệu, Diệp Thanh Linh lại nhớ tới trước kia, mặc kệ mọi chuyện từng ngày trôi qua thanh nhàn. Lúc rãnh rỗi xem tài khoản công ty cùng một số hạng mục lớn trong công ty, cuối cùng đưa ra quyết sách. Trừ lần đó ra chính là mỗi ngày làm trạch nữ ở nhà, đọc sách, uống trà, nghe nhạc.
Nói đến cũng kỳ quái, Sở thiếu kia vốn là dùng hai trăm triệu mua một đêm của cô, nhưng đã một tháng, lại không gặp đến bóng người hắn. Ngay cả thủ hạ hùng hùng hổ hổ hôm trước cũng không thấy bóng dáng. Dần dần Diệp Thanh Linh cũng đem chuyện này phai nhạt đi.
Cô cùng má Trương ăn bữa tối ngay tại phòng khách, vừa nói chuyện phiếm vừa đọc sách.
Lúc này, mấy chiếc Ferrari màu đen đậu ở cổng lớn Diệp gia.
Lão Đinh thấy, nôn nóng vào nhà báo lại.
"Thanh Linh tiểu thư, không tốt rồi." Lão Đinh mang theo bộ dáng hoang mang, khẩu khí nói chuyện làm cho mọi người tưởng rằng xảy ra chuyện lớn.
Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng nhướng mi, khẩu khí vẫn nhẹ nhàng bình thản như ngày thường, "Có cướp? Báo cảnh sát đi."
"Không phải cướp."
"Vậy bác gấp cái gì?"
Lão Đinh không nói gì nhìn trời, "Là cái người đã giúp ——Tên côn đồ đã giúp kia lại tới nữa."
"Nga."
Mọi người thấy thấy cô \'Nga\' một tiếng, vốn tưởng rằng có câu dưới, đợi thật lâu sau cũng không thấy cô mở miệng nói.
Má Trương nóng nảy, "Thanh Linh, nên mời bọn họ rời đi hay là mời bọn họ tiến vào?"
"Bọn họ có nói muốn vào sao?" Diệp Thanh Linh thản nhiên hỏi, tiếp tục nhìn quyển sách trên tay.
"Không có." Lão Đinh đầu đầy hắc tuyến, ông vừa thấy đám người kia xuống xe liền vào nhà báo lại, ông làm sao biết mấy người đó có muốn vào hay không. Chẳng qua ông hiện có thể đi hỏi một chút. Nghĩ xong, ông liền chạy trở ra.
"Thanh Linh, chuyện một đêm tình đó tính sao?" Trương Đình Đình lần đầu tiên bình tĩnh phân tích, không mơ hồ bỏ qua.
"Binh đến tướng chặn, nước đến đắp bờ." Diệp Thanh Linh nhìn sách, vẻ mặt vẫn bình thản.
"Phải chắn như thế nào? Chẳng lẽ cậu có đối sách?" Trong lòng Trương Đình Đình rối rắm.
"Không có." Diệp Thanh Linh ăn ngay nói thật. Tiền mà người đó đưa các cô đều dung hết, cô cũng không thể lật lọng1.
Trương Đình Đình phân vân, "Sẽ không thật sự cùng với Sở thiếu kia trải qua một đêm tình đó chứ?!"
"Cứ xem như bị ma đè đi, sẽ qua nhanh thôi mà." Giọng của cô giống như chuyện đó không liên quan đến mình, hình như đang nói chuyện người khác.
Lúc này lão Đinh lại vào nhà, "Thanh Linh tiểu thư, bọn người kia nói muốn cô đi gặp Sở thiếu."
"Nga." Diệp Thanh Linh đáp ứng, chậm rãi đi ra cửa.
Trương Đình Đình thấy thế, giữ chặt tay Diệp Thanh Linh, "Mình cùng đi với cậu." Cô muốn đi cùng Sở thiếu kia nói rõ ràng, Thanh Linh tuyệt không có thể cùng hắn làm một đêm tình gì, phải biết rằng với tính cách Thanh Linh, qua lần này, chỉ sợ ngay cả ý muốn lập gia đình sẽ biến mất. Cô không thể trơ mắt nhìn hạnh phúc của Thanh Linh hủy hoại chỉ trong chốc lát.
"Cậu chơi trò ba người sao?" Diệp Thanh Linh lạnh lùng tung một câu, cô biết Trương Đình Đình muốn làm cái gì. Thượng Quan Sở đã ra tay, cũng không dễ dàng buông tha cô như vậy, không phải Trương Đình Đình nói mấy câu, vài cái lý luận là có thể thay đổi. Cô ấy đi theo, chỉ có thể thêm người bị thương mà thôi.
"Ách ——" Trương Đình Đình bị một câu của Diệp Thanh Linh làm nói không ra lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Thanh Linh lên xe Ferrari giá trị xa xỉ kia.
Tới đón cô vẫn là Tô Phi cùng Ngô Vân.
Nhìn Diệp Thanh Linh đạm mạc lại thanh tú, Ngô Vân tiếc hận nói: "Cô gái tốt như vậy cũng sắp bị tai họa kia đạp hư."
"Đaz nói là tai họa, không làm chuyện gây tai họa cho nhân dân sao được Tô Phi tựa hồ đã sớm thấy nhưng không thể trách tác phong Sở thiếu nhà mình.
Diệp Thanh Linh thản nhiên liếc mắt nhìn hai người đang tán gẫu ở trước mặt cô, tiếp tục như đi vào cõi thần tiên.
Xe chạy nhiều giờ mới ngừng lại.
Nhìn tấm bảng \'Biệt thự Thượng Quan, chẳng lẽ nơi này chính là Minh Nguyệt sơn theo như lời Đình Đình.
Đi theo Tô Phi cùng Ngô Vân vào biệt thự Thượng Quan kia như đi vào cung điện, Diệp Thanh Linh không thể không cảm thán ở trong lòng. Tuy nói nhà cô giàu có, cũng xem như gặp qua rất nhiều thứ quý giá sang trọng, nhưng ở khu biệt thự nhà họ Thượng Quan này, quả thật khiến cô mở rộng tầm mắt. Tráng lệ tựa như hoàng cung trong những câu chuyện cổ tích.
Đi qua đại sảnh, qua một hành lang dài, cô bị đưa đến một khu nhà được kiến thiết độc lập. Khu nhà đó nằm riêng biệt, nằm trong biệt viện của khu biệt thự Thượng Quan. Bên trong có hoa cỏ xanh hoá, bể bơi, phòng trà, và cả phòng làm việc.
Diệp Thanh Linh lập tức được đưa đến trước cửa phòng sáng đèn ở lầu ba, Tô Phi nhẹ nhàng gõ cửa, "Sở thiếu, Diệp tiểu thư đến."
Ân nhân chỉ nên dùng để hãm hại
Diệp Thanh Linh được đưa thẳng đến lầu ba, trước cửa phòng đèn vẫn sáng , Tô Phi nhẹ nhàng gõ cửa : “ Sở thiếu gia, Diệp tiểu thư đến”.
“Vào đi !” bên trong truyền đến âm thanh trầm thấp, âm thanh không che giấu được sự kích động của chủ nhân .
Tô Phi giúp Diệp Thanh Linh đẩy cửa “ Diệp tiểu thư mời vào”
Diệp Thanh Linh chậm rãi bước vào ,chỉ nghe tiếng của được người đóng lại tiếp đó là tiếng Tô Phi và Ngô Vân xuống lầu.
Chẳng lẽ chỉ cần bồi chuyện một buổi tối mà cần phải làm phức tạp đến vậy sao? DiệpThanh Linh nhíu mi , bước chân thản nhiên tiến vào phòng của người đàn ông này.
Thượng Quan Sở nằm trên giường nhỏ nhìn Diệp Thanh Linh trong mắt lộ rõ ý cười , “ Diệp tiểu thư, mời ngồi.”
Diệp Thanh Linh cũng không khách khí , đến bên giường ngồi xuống .Ngẩng đầu đánh giá người đàn ông đang nằm trên giường - Thượng Quan Sở.
Người đàn ông này thực sự rất đẹp, xinh đẹp đến mức nữ nhân nhìn vào cũng đố kị. Khó trách Ngô Vân lại dùng từ cực kì tuấn tú, nghiêng nước nghiêng thanh để hình dung . Tiện đà ngắm lại dáng hình chính mình coi như cũng có chút xinh đẹp thật không hiểu tại sao người đàn ông yêu nghiệt này sao lại có thể coi trọng người như cô.
Thượng Quan Sở nhìn cảnh đẹp trong mắt Diệp Thanh Linh , hé môi cười “ Diệp tiểu thư chưa thấy ta bao giờ sao?”
“ Chưa bao giờ” cô thành thật trả lời , yêu nghiệt này thực sự cô chưa nhìn thấy bao giờ.
“ Vậy sao” Thượng Quan Sở nhíu mày, trong lòng có chút thất vọng.
Diệp Thanh Linh thản nhiên đưa mắt nhìn gương mặt đẹp đến mức yêu nghiệt của Thượng Quan Sở, "Hai trăm triệu, đáng giá sao?"
"Không đáng giá." Thượng Quan Sở hăn muốn dạng nữ nhân gì không có, chỉ cần hắn nguyện ý, ngoắc ngoắc ngón tay nữ nhân xếp hàng chen chúc muốn san bằng Minh Nguyệt sơn.
Diệp Thanh Linh nghe xong hắn lời nói, giật mình ở, cố gắng trấn tĩnh nhìnThượng Quan Sở nói: "Nửa năm sau, trả lại anh hai trăm năm mươi triệu, thế nào?"
"Không là gì." Hắn lớn tiếng nở nụ cười, hắn lại không thiếu tiền.
Thấy Thượng Quan Sở cười lớn là ý gì, Diệp Thanh Linh cụp mắt, "Như vậy anh nhanh lên đi." Nói xong đứng dậy hướng giường lớn mà đi.
Thượng Quan Sở nhất thời dừng cười, sắc mặt lạnh đến mức khiến người cảm thấy lạnh lẽo, nhìn cô gái vẫn đang bình tĩnh như không có chuyện gì hỏi: "Tại sao lại không phản kháng?"
"Phản kháng? Có tác dụng sao?" Diệp Thanh Linh ngồi ở bên giường, nhìn gương mặt lạnh đến mức khiến người ta cảm thấy rùng mình, vẻ mặt không cho là đúng.
"Có thể tự mình hiểu rõ." Thượng Quan Sở ở trong lòng ngầm khen sự bình tĩnh của cô gái này, cô bình tĩnh không nhìn hắn, hắn nhìn ánh mắt đạm mạc đó mà xúc động.
"Cứ coi như bị quỷ đè vậy." Vẻ mặt \'Không có gì cùng lắm thì\' bộ dáng.
Quỷ? Có con quỷ nào đẹp trai như hắn sao? Trên mặt nhất thời xuất hiện nụ cười tà ác: "Tôi ở trong mắt em là quỷ, như vậy gã họ Lưu kia trong mắt em là cái gì?"
"Cặn bã." Đây là Đình Đình nói, vốn dĩ cô còn không biết hình dung như thế nào khi thấy kẻ ác bá vô tình vô nghĩa tên Lưu Phong.
"Xem ra thành quỷ vẫn tốt hơn so với cặn bã." Nụ cười trên mặt Thượng Quan Sở càng phát ra yêu nghiệt.
Cô vẫn lần đầu tiên nghe nói thành quỷ là chuyện tốt, Diệp Thanh Linh đầu đầy hắc tuyến, cúi đầu không nói tiếp.
Hắn không hiểu nổi cô gái này sao vẫn còn bình tĩnh đến thế? Cô không nhận ra hắn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú cô nói: "Em thật sự không nhớ tôi?"
Nghe ý trong lời nói của hắn, giống như trước kia cô đã gặp qua hắn. Diệp Thanh Linh nhìn mặt Thượng Quan Sở , thật lâu sau lắc lắc cái đầu, "Trong trí nhớ của tôi không có yêu nghiệt."
"Mười năm trước chân núi thanh minh, một cậu bé người đầy vết thương." Thượng Quan Sở nhớ lại, mười năm trước khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú xuất hiện trước mắt hắn.
Chân núi Thanh minh, mười năm trước. Diệp Thanh Linh nghĩ tới, nhưng nhìn nam tử tuấn mỹ như yêu nghiệt trước mắt, sao cô lại không nhớ một người toàn thân là máu nhưng nhìn không rõ diện mạo của hắn .
Nhìn Thượng Quan Sở tươi cười đầy mặt, cô nâng tay lau mồ hôi trên trán, thản nhiên nói: "Tôi tưởng rằng cứu không được, mạng anh lớn thật."
"Nếu không phải em cõng tôi đến bác sĩ, cũng không có Thượng Quan Sở hôm nay" Thượng Quan Sở nhìn khuôn mặt trắng noãn của Diệp Thanh Linh, một mình lẩm bẩm.
"Quả nhiên, ân nhân không phải dùng để báo ân." Trong mắt Diệp Thanh Linh hiện lên vẻ hiểu biết
"Hả?" Đối với câu nói của cô, hắn dạt dào hứng thú.
"Chỉ dùng để hãm hại." cô kéo kéo cái áo khoác, lộ ra cái cổ trắng nõn, sao lại thấy cả người nóng như vậy nhỉ?
Thượng Quan Sở đứng trước mặt Diệp Thanh Linh, nhìn động tác kỳ quái của cô, người vẫn bình tĩnh như thế, đây là đang làm cái gì? Bỗng nhiên như nghĩ đến cái gì, hắn nheo mắt lại, đi về hướng cô.
Diệp Thanh Linh thấy hắn tới gần, cảm thấy hoảng hốt, "Anh muốn làm gì?"
Hắn kéo tay cô, trên mặt nhất thời nổi giận đùng đùng, "Là ai làm?"
Cô mặc dù không rõ hắn nói gì, rút tay ra khỏi tay hắn, hỏi: "Chẳng lẽ tôi bị hạ dược?" Nay đúng là mùa xuân, thời tiết còn có chút cảm giác lạnh, mà cô toàn thân lại khô nóng như thế, hơn nữa nhìn hắn nổi giận đùng đùng, cô không thể nghĩ được khả năng khác.
"Ừm." Thượng Quan Sở nhẹ nhàng gật đầu.
"Là Tô Phi cùng Ngô Vân?" Từ lúc ra ngoài đến bây giờ, cô chỉ uống qua nước Tô Phi đưa cho. Cô nhìn Thượng Quan Sở trừng mắt nhẹ giọng hỏi: "Có giải dược hay không?"
"Không có." Hai người này thật là nhiều chuyện, xem ra ngày nào đó phải phạt một chút.
Nghe hắn trả lời, Diệp Thanh Linh rùng mình một cái, trên người lại càng ngày càng nóng, không cần hắn nói, cô cũng biết phải làm gì, hậu quả thật tưởng không chịu nổi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Đã như vậy, anh giúp tôi giải đi!"
Thấy cô không sợ, trực tiếp lên tiếng, hắn mới đau lòng, "Em sẽ không trách tôi?" Kỳ thật hắn là muốn hỏi, cô có thể hận hắn hay không, hắn lại sợ cô nói \'Hận\'. Mà hắn thì không muốn nhìn thấy kết quả như vậy.
"Sẽ không." Đã là vận mệnh, trách tội cũng không thể thay đổi được gì.
Hắn nhìn mái tóc dài mềm mại của cô, đưa tay hướng đến thân thể cô, không biết vì sao, lúc này hắn thực khẩn trương.
"Anh không biết làm?" Cô thản nhiên nhìn lướt qua tay hắn đang run run.
Hắn thu tay về, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Lần đầu tiên, nên em cần phải phụ trách?"
"Đều giống nhau, không ai nợ ai" cô nhẹ nhàng nhìn hắn cười đến quái dị.
Hắn có chút vui vẻ với đáp án của cô, bế cô lên.
Mắt cô linh quang chợt lóe không suy nghĩ nhiều liền để hắn bế lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc