Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 960

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Sau khi lấy được 5.000 điểm cống hiến lính đánh thuê vinh dự, Diệp Oản Oản hài lòng nhanh chân rời đi, một lần nữa quay trở lại khu phân phối nhiệm vụ.
Chỉ chốc lát sau, dưới ánh mắt kinh ngạc vạn phần của mọi người, Diệp Oản Oản liên tiếp xé hai cái nhiệm vụ cấp S, còn có một nhiệm vụ cấp S+.
Nhiệm vụ cấp S: Lấy chiếc nhẫn thiếp thân của Kỷ Hoàng, thu được 10.000 điểm cống hiến.
Nhiệm vụ cấp S: Lấy một sợi tóc của Tu La Chủ, thu được 10.000 điểm cống hiến.
Nhiệm vụ cấp S+: Hộ tống tín vật, rất có thể sẽ bị thế lực A Tu La uy hiếp khai chiến, thu được 20.000 điểm cống hiến lính đánh thuê vinh dự.
"Con bà nó! Diệp Oản Oản điên rồi sao? Hai cái cấp S, một cái S+, còn con mịa nó thậm chí có liên quan đến Tu La Chủ và Kỷ Hoàng, rốt cuộc cô ta đang suy nghĩ gì vậy chứ?"
"Đầu tiên là 2 nhiệm vụ cấp S, đã không cách nào hiểu được được rồi! Trời má, lại còn nhận luôn nhiệm vụ S+ đó, hộ tống tín vật... Hơn nữa vô cùng có khả năng dẫn đến một trận chiến với A Tu La. Thế này, con mịa nó, còn không phải là đang đi chịu ૮ɦếƭ hay sao?"
"Bất quá, trước đó tôi từng nghe nói, vị Diệp Oản Oản này, đã từng nhận lấy 2 nhiệm vụ, đánh bại Bắc Đẩu và Thất Tinh của Không Sợ Minh!"
"Coi như thực lực Diệp Oản Oản không tệ, biết cái gì mà túy quyền, lại từng vào rừng học theo khỉ hoang và tinh tinh... Nhưng đây chính là A Tu La đấy, nói không chừng Tu La Chủ đều sẽ đích thân xuất hiện! Chuyện này và đơn độc đánh bại Bắc Đẩu và Thất Tinh, là một cùng một khái niệm sao?"
"Coi như là kỷ lục mà ban đầu Nhiếp Linh Lung sư tỷ sáng tạo ra, cũng bất quá là ở trong thời gian một tháng, một người một ngựa hoàn thành 2 cái nhiệm vụ cấp S và một cái nhiệm vụ A+ mà thôi. Diệp Oản Oản lại muốn tạo ra kỷ lục mới, thật sự không sợ ૮ɦếƭ?"
Đối mặt với sự lải nhải không ngừng của mọi người chung quanh, Diệp Oản Oản không thèm để ý, sau khi tiếp nhận 3 nhiệm vụ này, liền xoay người rời đi.
Ba cái nhiệm vụ, nếu như hoàn thành, chính là 40 ngàn điểm cống hiến vào trong túi. Cò kè bớt một thêm hai, hẳn là cũng vừa đủ để xin Viện trưởng thôi miên thêm một lần giúp mình... Bỗng nhiên cảm nhận được trí nhớ của mình, không lâu sau liền có thể khôi phục… Điểm cống hiến, dường như cũng không khó kiếm cho lắm!
Sau khi rời khỏi khu phân phối nhiệm vụ, Diệp Oản Oản đầu tiên đi thăm Cung lão, sau khi báo bình an với Cung lão, Diệp Oản Oản rảo bước đi thẳng về hướng phòng làm việc của Viện trưởng Xích Diễm.
Đến phòng làm việc của Viện trưởng, Diệp Oản Oản gõ cửa một cái, sau khi nhận được sự cho phép, mới nhanh chân đi vào bên trong.
"Viện trưởng..."
Diệp Oản Oản nhìn vị lão giả đeo mắt kính đang phê duyệt văn kiện, ý cười đầy mặt.
"Tới trả nợ điểm cống hiến vinh dự rồi sao?" Viện trưởng Xích Diễm ngẩng đầu lên, hướng về Diệp Oản Oản quan sát.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản sững cả người. Con mịa nó, lại có thể quên béng đi mất... Chính mình còn thiếu Viện trưởng Xích Diễm 25 ngàn điểm cống hiến lính đánh thuê vinh dự!!
"Đúng vậy!" Diệp Oản Oản gật đầu một cái, trước tiên lấy giấy tờ chứng minh mình đã hoàn thành nhiệm vụ ra, trả lại 25 ngàn điểm cống hiến còn thiếu cho Viện trưởng Xích Diễm.
"Không tệ không tệ, lời nói đáng tin!" Thấy vậy, Viện trưởng Xích Diễm hướng về phía Diệp Oản Oản, gật đầu một cái.
"Viện trưởng, trước đó tôi có đi Hoa quốc, nghe nói ngài thích uống R*ợ*u... Tôi có mua cho ngài một ít thứ tốt từ Hoa quốc." Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười, đem mấy chai R*ợ*u đặt ở trên chiếc bàn làm việc.
Thấy vậy, Viện trưởng Xích Diễm mở miệng nói: "Được, hiếm thấy ngươi có tấm lòng như vậy! Lúc còn trẻ ta đã từng đi qua Hoa quốc, R*ợ*u Hoa quốc đúng thật là không tệ!"
Thấy Viện trưởng tiếp nhận quà, Diệp Oản Oản cười tủm tỉm, nói: "Viện trưởng... Tôi còn dư lại được 30 ngàn điểm cống hiến, ngài giúp tôi làm thôi miên đi, có được hay không?"
Nghe tiếng, Viện trưởng Xích Diễm nói: "Chờ ngươi góp đủ 50 ngàn điểm hãy quay lại."
"Viện trưởng, ngài chưa từng nghe qua một câu nói sao? Trả nợ đúng hạn, mượn nữa không khó. Tôi mới vừa trả cho ngài 25 ngàn rồi... Coi như lại cho tôi nợ thêm 20 ngàn đi!" Diệp Oản Oản cười cười.
Lúc này, chân mày viện trưởng Xích Diễm hơi hơi nhướn lên: "Ở đâu ra ngon vậy, vừa mới trả xong lại nợ tiếp, vậy có khác nào không trả chứ!"
"Viện trưởng, ngài xem, R*ợ*u này của tôi, và cả quà nữa, ngài đều đã nhận rồi...Tôi mang về từ Hoa quốc, thật không dễ dàng." Diệp Oản Oản than thở.
"Ngươi..."
Viện trưởng Xích Diễm mặt đầy mộng bức nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, khó trách lại đưa R*ợ*u tặng quà. Lại có thể gài hàng, khiến ông không cách nào từ chối được... Nếu như mình hôm nay không cho Diệp Oản Oản thiếu nợ, chuyện này truyền đi, sẽ có người cho rằng mình chiếm tiện nghi của đám học viên.
"Qua bên kia nằm, 20 ngàn còn thiếu, trong một tháng phải trả hết." Viện trưởng Xích Diễm tức giận nói.
"Khẳng định là như vậy! Ngài yên tâm, tôi coi trọng nhất là chữ tín!"
Sau khi thấy viện trưởng Xích Diễm đáp ứng, nụ cười của Diệp Oản Oản càng nồng hơn, lập tức nằm ở trên ghế của phòng làm việc.
Một lát sau, khi viện trưởng Xích Diễm phê duyệt xong tài liệu, mới đứng dậy đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, thực hiện thủ pháp thôi miên, giống y như đúc với lần trước.
Sau khi trả lời mấy câu hỏi của Viện trưởng Xích Diễm, bị tiết tấu thôi miên dẫn dắt, mí mắt Diệp Oản Oản như nặng ngàn cân. Không bao lâu, đã hoàn toàn tiến vào trong một giấc ngủ sâu.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tinh thần cứ như thể thoát ly khỏi thân thể.
….
Trong một xó xỉnh nào đó của Độc Lập Châu, một cô gái trẻ mặc đồ chiến rộng thùng thình, toàn thân đều là máu, nằm ở ven đường. Mây đen giăng đầy, nước mưa không ngừng nhỏ xuống, toàn thân của cô gái đã ướt đẫm, máu tươi chảy lênh láng trong đất bùn, tuy hai mà một.
Một màn nhìn thấy mà giật mình này, khiến cho người ta khó mà chịu đựng nổi.
Đối mặt với cường địch, cô gái gần như không hề phản kháng. Không biết là bởi vì trọng thương, hoặc cũng có thể là vì căn bản không nguyện ý phản kháng.
"Ngươi... Thật sự đáng ૮ɦếƭ!!"
Một thanh âm khiến Diệp Oản Oản cảm thấy hơi có chút quen thuộc truyền tới.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản hướng về phía trước nhìn lại, mặt mũi của mỗi người đều như nhòe đi, không thể nhìn rõ.
"Nhiếp Vô Ưu... Ta muốn ngươi ૮ɦếƭ trên tay của chính ta! Dù cho ngươi có ૮ɦếƭ vạn lần, ngươi cũng không trả nổi tội nghiệt mà ngươi phạm phải! Ngươi có ૮ɦếƭ cũng không có gì đáng tiếc!"
Thân hình người đàn ông thoắt ẩn thoắt hiện, đi tới bên người Diệp Oản Oản, bàn tay trong nháy mắt siết chặt cổ họng Diệp Oản Oản.
Nhưng mà, qua rất lâu, người đàn ông này, lại cũng không thể *** được cô gái.
"Tại sao lại như vậy... Ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi lại làm như vậy?" Nam nhân cắn răng nghiến lợi, gần như cuồng loạn gầm thét: "Là ngươi... Là ngươi đang phản bội!"
Nước mưa rơi vào trên mặt của cô gái, nơi khóe miệng có một dòng máu đỏ tươi trào ra. Đôi môi cô gái khẽ nhếch lên, nhắm hai mắt lại, không định phát ra một thanh âm nào.
"Nói cho ta biết, tại sao ngươi phải làm như vậy!" Nam nhân tức giận hét lớn.
Nhưng mà, cô gái một chữ cũng không nói.
"Được, không nói có đúng không... Cũng không quan trọng, ta sẽ đích thân giết ngươi... Sau đó sẽ cùng ngươi lên đường. Chuyện ta có thể làm, cũng chỉ có vậy mà thôi." Người đàn ông khẽ mỉm cười, sự giằng co trong ánh mắt hóa thành tàn nhẫn và dứt khoát.
Chỉ bất quá, đợi đã lâu, hắn ta vẫn như cũ không thể xuống tay.
Nhiều nhất chỉ trong thời gian mấy hơi thở, hắn ta cắn răng, ném cô gái xuống mặt đất, hướng về một ông lão ở phía sau ra lệnh: "Kim trưởng lão, ông lên đi, giết nàng!"
Từ trong đám người đông nghịt, một lão già tiến lên, trong tay lão ta cầm một con dao găm, mà người đàn ông nọ lại quay vào bên trong xe.
Cuối cùng, dao găm trong tay của lão già, nhắm thẳng vào ***g *** của cô gái mà đâm tới.
Nhưng con dao găm chưa kịp đâm xuống, hình ảnh bỗng nhiên chuyển cảnh. Một thân ảnh màu đen nhanh đến cực hạn, cơ hồ trong chớp mắt đã đi tới bên người cô gái, con ngươi băng lãnh dường như muốn làm cho vạn vật đóng băng, cả người anh ta cứ như thể hòa vào làm một cùng với màn đêm đen kịt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc