Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 946

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

"Ờ... Đúng vậy!" Nhiếp Vô Danh tỉnh queo gật đầu một cái.
"Một cái tát này tôi đánh xuống, anh! ૮ɦếƭ! chắc! rồi!" Diệp Oản Oản nâng bàn tay lên, hận không thể tung một cái tát, đánh ૮ɦếƭ Nhiếp Vô Danh.
Vạn nhất Tử Vong Hoa Hồng chính mình mới sáng tạo ra dẫn tới sự chú ý của lũ người có ý xấu, đây cũng không phải là chuyện đùa đâu!!
"Em gái à, đừng sợ! Tử Vong Hoa Hồng kia… đều là quá khứ cả rồi... Đừng nói bây giờ em tạo ra một cái Tử Vong Hoa Hồng mới, cho dù cái thế lực mà em tạo ra, được đặt tên là “Cha của tất cả mọi người Độc Lập Châu”… cũng không sao! Chỉ là một cái tên mà thôi, đừng lo lắng!" Nhiếp Vô Danh nói với một vẻ mặt đầy chính nghĩa.
Diệp Oản Oản: "..." Nhiếp Vô Danh rốt cuộc là loại yêu ma quỷ quái gì, lại còn “Cha của tất cả mọi người Độc Lập châu”... Sao không đặt mịa nó luôn là “Ông nội của tất cả mọi người Độc Lập Châu” đi!
"Tôi hỏi anh, Tử Vong Hoa Hồng rốt cuộc là như thế nào, anh nói tỉ mỉ cho tôi nghe!" Diệp Oản Oản không nhịn được gằn giọng.
Bất đắc dĩ, Nhiếp Vô Danh chỉ có thể trả lời đúng sự thật: "Tử Vong Hoa Hồng... Thật ra là... là một thế lực đời đời tương truyền. Thủ lĩnh của mỗi một đời, đều là phụ nữ, đều dùng biệt danh là Hắc Quả Phụ. Tổ chức này còn có một danh hiệu đặc biệt, gọi là Eric."
Thấy lửa giận của Diệp Oản Oản từ từ lắng xuống, Nhiếp Vô Danh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: "Thật ra thì... Tử Vong Hoa Hồng bị huỷ diệt đã rất nhiều năm, đã hoàn toàn trở thành chuyện quá khứ..."
"Theo tôi được biết, Tử Vong Hoa Hồng vô cùng cường đại, khiến cho cả Độc Lập Châu đều lâm vào khủng hoảng. Tổ chức mạnh mẽ như vậy, vì sao lại diệt vong? Lại là ai, khiến cho nó diệt vong?" Diệp Oản Oản hiếu kỳ hỏi.
Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh lắc đầu một cái: "Làm sao anh biết chứ! Anh đây và Tử Vong Hoa Hồng không quen nhau nhá...!!"
"Đúng rồi, Eric là có ý gì?" Diệp Oản Oản nhớ tới danh hiệu mà Tư Bá Ý từng đề cập tới.
"Cụ thể cũng không rõ ràng, nhưng... chắc có nghĩa là Kẻ Báo Thù." Nhiếp Vô Danh nói.
"Báo thù... Báo thù ai cơ?" Diệp Oản Oản hỏi theo bản năng.
Nhưng mà, Nhiếp Vô Danh lại lắc đầu một cái: "Làm sao anh có thể biết nhiều như vậy chứ!! Hay là, em đi hỏi cha và mẹ thử xem? Bọn họ thuộc thế hệ trước, hẳn sẽ biết được rõ hơn nhiều so với anh..."
Nhiếp gia chủ và Nhiếp gia chủ mẫu, Diệp Oản Oản đương nhiên sẽ không có khả năng đi hỏi thăm từ miệng bọn họ. Nhiếp Vô Danh ngây ngô không nắm rõ tình hình, vậy còn dễ tính. Tử Vong Hoa Hồng và nàng cũng không có liên quan gì đến nhau. Cùng lắm, đến lúc đó, nàng đổi tên thế lực mình mới lập là được rồi.
"Đúng rồi..."
Bỗng nhiên, con ngươi Diệp Oản Oản khẽ chuyển, lấy chiếc nhẫn xưa cũ ra, đưa cho Nhiếp Vô Danh: "Giúp tôi xem một chút, chiếc nhẫn này, anh có biết không?"
Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh cầm lấy chiếc nhẫn, quan sát trên dưới. Sau một hồi, chân mày khẽ nhíu lại, nhìn về phía Diệp Oản Oản.
"Thế nào...??" Thấy biểu hiện của Nhiếp Vô Danh không đúng, Diệp Oản Oản vội vàng hỏi.
"Chiếc nhẫn này... Chất liệu rất hiếm, chế tác cực kỳ phức tạp và đặc thù... Giá trị tuyệt đối là một số tiền lớn!" Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn: "Nhìn đường cong này mà xem, chậc chậc... Nhìn chất liệu này mà xem... Em gái à, chiếc nhẫn này là của em sao? Anh có đường dây bán đồ cổ, hay là, chúng ta bán đấu giá nó đi rồi chia, anh 3 - em 7; cùng lắm là anh 2 - em 8..."
Diệp Oản Oản: "..." Quả nhiên, đặt hi vọng vào Nhiếp Vô Danh, là não của nàng có vấn đề rồi!
"Đưa cho tôi!" Diệp Oản Oản nói.
"Ồ..." Nhiếp Vô Danh thành thành thật thật đem chiếc nhẫn trả lại cho Diệp Oản Oản, mặt đầy vẻ tiếc nuối.
"Đúng rồi!" Lúc này, Nhiếp Vô Danh vỗ đù* một cái, chưa từ bỏ ý định, ra giá: "Em gái, thuốc giải Tình Cổ của em... Anh đều đã chuẩn bị cho em rồi... Em có muốn lấy hay không? Thời gian càng ngày càng gấp, cũng không thể đem mạng của mình ra đùa được! Không bằng, em lấy chiếc nhẫn này ra, đổi lấy thuốc giải đi! Đổi thuốc giải còn được tặng thêm miễn phí lọ đựng thuốc, tính tới tính lui em vẫn còn lời!"
Ha ha... Khả năng tính toán của “ngài” thật là tốt!
Diệp Oản Oản lườm hắn ta một cái, "Nói lời không cần thiết! Thuốc giải tôi đã có rồi, hiệu quả tốt, lại dễ dùng hơn nhiều, không cần anh phải phí tâm!"
Diệp Oản Oản đầy vô tình, lạnh lùng tiêu diệt đường làm ăn của Nhiếp Vô Danh.
Sau khi rời khỏi Nhiếp gia trở về, Diệp Oản Oản cũng không vội đến học viện trả nhiệm vụ. Đợi buổi đấu giá từ thiện ba ngày sau kết thúc, lấy được chiếc nhẫn của Kỷ Hoàng rồi đi bàn giao luôn một thể.
Mấy ngày nay, nàng đã xử lý những công vụ dồn cục của Không Sợ Minh thời gian vừa rồi, sau đó lại nghiên cứu bảng phân phối nhiệm vụ mới nhất do học viện Xích Diễm công bố, xem có nhiệm vụ nào khác dễ dễ, có thể tiếp nhận được hay không?
Đảo mắt đã đến ngày đấu giá…
Buổi đấu giá từ thiện được tổ chức mỗi năm một lần này, là một trong những thịnh yến lớn nhất Độc Lập Châu, do Thẩm, Kỷ, Nhiếp, Lăng, tứ đại gia tộc làm chủ. Hàng năm, các thủ lĩnh và người nổi tiếng ở Độc Lập Châu của các giới đều được mời đến tham gia.
Với phương châm “Thích là nhích, từ thiện không biên giới”, cho nên khách mời cũng không phân biệt đen trắng, chính tà, thế lực này thế lực kia.
Cho nên, thậm chí ngay cả tổ chức tiếng xấu vang rền như Không Sợ Minh, cũng đều được tứ đại gia tộc phát thư mời.
Chỉ bất quá, với hình tượng của Không Sợ Minh, đương nhiên không có khả năng sẽ tham dự loại đấu giá từ thiện không phù hợp với định vị của tổ chức rồi!
Không Sợ Minh bọn họ cũng không phải là tổ chức đi chuyên đi phát quần áo cho trẻ em nghèo vượt khó học giỏi đâu!
Dọc theo đường đi, Bắc Đẩu vẫn cứ ngó đi ngó lại thư mời, vừa lẩm bẩm, "Hic, Phong tỷ, chúng ta thật sự sẽ đi đến buổi đấu giá từ thiện gì gì đó sao? Hình tượng của Không Sợ Minh chúng ta sợ là muốn sụp đổ rồi!"
Bình thường, nếu như Không Sợ Minh bọn họ muốn làm việc tốt, cũng sẽ trực tiếp đem tiền nhét vào trong tay người ta. Không muốn nhận cũng phải nhận, ai không nhận sẽ bị đập cho một trận bắt nhận, nào có một ai trong liên minh sẽ tình nguyện đi tham gia loại buổi tiệc từ thiện, chuyên đổi lấy mấy thứ danh hão này chứ!
Diệp Oản Oản lườm hắn một cái, "Bớt nói nhảm! Chiếc nhẫn của Kỷ Hoàng khi nào sẽ được đấu giá, cậu có nghe được chút gì không?"
Bắc Đẩu bĩu môi một cái, "Cái này mà còn cần phải hỏi thăm sao? Nhất định sẽ là vật phẩm áp trục, nằm trong số những thứ được đấu giá sau cùng rồi..."
Trước khi tới, Diệp Oản Oản cũng đã hơi hơi biết được một chút.
Buổi đấu giá từ thiện của Độc Lập Châu này, so ra cũng giống với loại hình tương tự tại Hoa quốc. Về hình thức, cơ bản là giống nhau.
Cơ bản đều do một thương hiệu hoặc cơ quan chức năng có uy tín làm chủ, đứng ra tổ chức, mời người nổi tiếng thuộc các giới đến tham gia.
Quy trình đại khái là mỗi người nổi tiếng đến dự đều sẽ góp một loại vật phẩm, sau đó tất cả các khách quý có mặt tại buổi tiệc sẽ đấu giá, số tiền đấu giá vật phẩm sẽ coi như là tiền quyên góp cho từ thiện.
Những vật phẩm này muôn hình vạn trạng, thứ gì cũng có. Có đồ trang sức châu báu trân quý đắt tiền, cũng có những loại vật phẩm tùy thân của người nổi tiếng, như quần áo, Pu't máy, thậm chí cũng có thể là khăn tay đã từng dùng qua. Những thứ đồ dùng thường ngày này, giá trị chính là ở chỗ chủ nhân của chúng.
Ví dụ như chiếc nhẫn thiếp thân của Kỷ Hoàng, người thừa kế của Kỷ gia Độc Lập Châu, ông hoàng của thế giới ngầm Châu Âu. Có danh xưng "Kỷ Hoàng", nhân khí và uy vọng của Kỷ Tu Nhiễm tại Độc Lập Châu tương đối cao. Chiếc nhẫn này được coi như là một trong những bảo vật áp trục của buổi đấu giá tối nay, nhất định sẽ có không ít người nhìn chằm chằm, là một thứ vô cùng quý hiếm và có sức hấp dẫn.
Chỉ sợ mọi người đều sẽ không ngờ, hôm nay sẽ có một “nữ tướng ςướק” xuất hiện…
Thất Tinh dọc theo đường đi, sắc mặt đều không dễ nhìn. Sau khi nửa đường nhận được một cú điện thoại, sắc mặt lại càng thêm khó coi.
"Lão Thất, mặt cậu làm sao lại khó coi như vậy? Cậu cũng sợ mất thể diện? Hay là chúng ta cùng nhau đeo khăn che mặt lại đi?"
Mí mắt của Thất Tinh không hiểu sao lại co giật không ngừng, trầm giọng nói, "Không thể để cho Minh chủ đi. Tôi vừa nhận được tin, tối nay Tu La Chủ cũng sẽ tới!"
Chỉ một Kỷ Hoàng cũng đã đủ để cho hắn lo lắng đề phòng, giờ lại xuất hiện thêm một vị Tu La Chủ nữa, còn không biết Phong tỷ sẽ quậy cho buổi tiệc thành cái hình dạng gì nữa…
Bắc Đẩu nghe vậy, nhất thời trợn to hai mắt, "Hả, người của A Tu La cũng sẽ tới? Vậy thì tốt quá rồi! Như vậy Không Sợ Minh chúng ta cũng không phải là thế lực đội sổ rồi!"
A Tu La tới chỗ như vậy, khẳng định sự chấn động mà bọn họ đem lại còn lớn hơn cả Không Sợ Minh! Bởi như vậy, hẳn là bên này cũng không đến nỗi bị coi là mất thể diện…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc