Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 935

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Chẳng qua là đáng tiếc, loại địa phương giống như Độc Lập Châu cũng không phải là thích hợp với tất cả mọi người. Nếu không, đem Chư Thần Thời Đại chuyển tới Độc Lập Châu... cũng không phải là một phương án tồi.
"Chào cô gái…"
Sắc trời màu xám tro, thời điểm đi qua một khu vực vắng vẻ, một gã đàn ông vóc người gầy gò, không biết từ chỗ nào chui ra, ngăn Diệp Oản Oản lại.
Khoảng cách từ nơi này đến Chư Thần Thời Đại cũng không xa, cho nên, Diệp Oản Oản mới quyết định đi bộ.
Thấy gã đàn ông gầy gò kia cản đường mình, chân mày Diệp Oản Oản hơi nhướn lên. Người đàn ông này, chính nàng cũng không nhận ra, thậm chí chưa từng thấy qua.
"Có chuyện gì?"
Diệp Oản Oản mở miệng hỏi dò.
"Không cần kinh hoảng, ta cũng không có ác ý!" Gã ta nhìn Diệp Oản Oản, nhẹ giọng nói: "Hôm nay ngăn ngươi lại, chẳng qua chỉ là muốn từ chỗ ngươi, thu hồi lại thứ không thuộc về ngươi."
Thứ không thuộc về mình?
Nghe gã đàn ông gầy gò nói như vậy, Diệp Oản Oản hơi sững sờ. Gặp ςướק sao?
Cái gì gọi là “thứ-không-thuộc-về-ngươi”? Gã đàn ông này căn bản là nàng không quen không biết, hẳn là chưa từng lấy thứ gì của hắn mới đúng!
"Ồ... Ta ngược lại thật muốn nghe một chút, thứ gì không thuộc về ta, và thứ ngươi muốn lấy của ta là thứ gì?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm gã ta, cười lạnh một tiếng.
"Chính là chiếc nhẫn kia trên tay ngươi."
Gã đàn ông gầy gò cũng không vòng vo, đi thẳng vào chủ đề chính, ánh mắt rơi vào trên chiếc nhẫn trước đây không lâu Tư Dạ Hàn giao cho Diệp Oản Oản.
"Cái này..."
Diệp Oản Oản nhìn về phía chiếc nhẫn cổ xưa này, như có điều suy nghĩ.
Lúc Tư Dạ Hàn đem chiếc nhẫn này đưa cho nàng, từng đích thân nói với nàng, chiếc nhẫn này vốn là thuộc về nàng, Tư Dạ Hàn chẳng qua chỉ thay mặt bảo quản mà thôi. Ngay cả chiếc nhẫn như vậy rốt cuộc có tác dụng gì, hoặc là lai lịch gì, ngay cả Tư Dạ Hàn cũng không nắm rõ.
Diệp Oản Oản cũng không nghĩ tới, Tư Dạ Hàn mới vừa đem chiếc nhẫn này giao cho mình không bao lâu, trong nháy mắt nàng đã bị người ta theo dõi.
"Ngươi là ai?" Diệp Oản Oản nhìn về phía gã đàn ông gầy gò, mở miệng hỏi.
"Một điểm này, ngươi không cần thiết phải biết! Chiếc nhẫn này, cũng không thuộc về ngươi, giao ra là được rồi!" Gã đàn ông gầy gò mặt không cảm xúc, ra lệnh cho Diệp Oản Oản.
"Thật là ngại quá..." Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng: "Chiếc nhẫn này đeo ở trên tay của ta, không thuộc về ta, chẳng lẽ còn thuộc về ngươi hay sao?"
Nguyên bản, Diệp Oản Oản cũng không để chiếc nhẫn này ở trong lòng. Nhưng từ tình huống hiện nay mà xem, chiếc nhẫn này, tuyệt đối không chỉ đơn giản là đồ trang sức. Trong này, tất nhiên có bí mật nào đó! Nếu không, ai lại thèm đi ςướק chiếc nhẫn này!!
"Vậy... Ngươi không nguyện ý giao chiếc nhẫn ra?" Trong lúc nói chuyện, gã đàn ông gầy gò chậm rãi đi về phía Diệp Oản Oản: "Đã như vậy, để ta tự tới lấy vậy!"
Vừa nói, gã ta đã đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, đưa tay ra, hướng về phía chiếc nhẫn cổ xưa của nàng, định đoạt lấy.
Thấy vậy, thân hình Diệp Oản Oản khẽ nghiêng nghiêng một cái.
Nhưng mà, tay của gã tay lại di chuyển theo như hình với bóng, cứ như thể tùy tùy tiện tiện, vậy mà đã túm được vai trái của Diệp Oản Oản.
Vào giờ phút này, Diệp Oản Oản mới hiểu ra, người đàn ông trước mắt này, dù có đặt ở tại Độc Lập Châu, cũng thuộc vào loại siêu cường giả đứng hàng đầu.
Dưới trạng thái không uống R*ợ*u, chỉ sợ là một chiêu của người đàn ông này, nàng cũng không thể đỡ nổi.
Nhưng mà... sau khi đi tới Hoa quốc, Diệp Oản Oản cũng không hề kè kè mang theo R*ợ*u bên người, vì chưa bao giờ nghĩ tới, mình sẽ gặp phải nguy cơ gì tại Hoa quốc.
Lúc này, con ngươi Diệp Oản Oản khẽ đảo một cái, nhìn về phía người đàn ông gầy gò: "Ngươi muốn chiếc nhẫn này, cũng không phải là không thể... Chỉ cần ngươi nói cho ta biết, ngươi là ai... Còn nữa, tại sao phải lấy được chiếc nhẫn này, ta có thể hai tay dâng lên."
"Không có liên quan gì tới ngươi!" Gã ta lạnh lùng từ chối.
Gã đàn ông gầy gò trước mặt này, muốn moi ra được tin tức từ trong miệng của hắn, chỉ sợ cũng không dễ dàng.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản nhìn khắp chung quanh. Như tình hình trước mắt mà nói, hẳn là nên trước tiên nghĩ biện pháp thoát khỏi nơi này thì hơn. Coi như hỏi ra lai lịch và hiệu quả của chiếc nhẫn, nếu như bị gã đàn ông này đoạt đi, vậy thì biết làm thế nào…?
"Ta không muốn làm tổn thương ngươi! Hiện tại, chỉ cần ngươi giao chiếc nhẫn ra, liền có thể rời đi, như thế nào?" Gã ta nhìn về phía Diệp Oản Oản, lạnh lùng đưa ra lời đề nghị.
Nghe vậy, Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng: "Đây là chiếc nhẫn của ta, ngươi muốn lấy, cũng phải nhìn một chút xem, ngươi có bản lãnh này hay không?"
Trong mắt người đàn ông hiện ra một vệt hàn ý lạnh như băng: "R*ợ*u mời không uống, chỉ thích uống R*ợ*u phạt!"
Nhiệm vụ của hắn là lấy được chiếc nhẫn từ trên tay nữ nhân này. Tuy nói có nhận được mệnh lệnh là không thể giết cô ta, nhưng cũng không đồng nghĩa là không thể đả thương cô ta!
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục mở miệng nói gì, mấy bóng đen đã chợt lóe lên, trong nháy mắt canh giữ ở bên người Diệp Oản Oản.
"Minh chủ, chúng thuộc hạ tới chậm rồi…"
Mấy vị nam nhân áo đen, hướng về Diệp Oản Oản hành lễ.
Nhìn thấy có người xuất hiện, Diệp Oản Oản khẽ vuốt cằm. Những người này, đều là thành viên tinh anh Không Sợ Minh nàng mang từ Độc Lập Châu tới, toàn bộ đều là cường giả hạng nhất, chuyên phụ trách làm việc trong bóng tối.
"Tiểu tử, ta khuyên ngươi thành thành thật thật nói cho ta biết, ngươi đến tột cùng là ai, tại sao lại phải lấy được chiếc nhẫn này của ta? Nếu như ngươi không nói, hôm nay muốn rời khỏi nơi này cũng không hề dễ dàng đâu!"
Thấy thành viên Không Sợ Minh đi tới, trong lòng Diệp Oản Oản đã cảm thấy chắc ăn hơn, nhìn về phía gã đàn ông gầy gò, lạnh giọng quát.
"Ồ..." Gã đàn ông gầy gò đảo mắt nhìn đám người Không Sợ Minh, chợt lãnh đạm thờ ơ lên tiếng: "Chỉ bằng những người này, chỉ sợ cũng không bảo vệ được ngươi."
"Không coi tụi ta ra gì?"
Nghe gã đàn ông gầy gò nói vậy, mấy vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh nhất thời giận dữ.
Người của Không Sợ Minh bọn họ, từng có khi nào bị xem thường như vậy? Chuyện này với bọn họ, quả thực là một nỗi sỉ nhục cực lớn.
"Lưu cho hắn một cái mạng, đừng đánh ૮ɦếƭ..." Diệp Oản Oản ra lệnh.
Nhưng mà, còn không đợi Diệp Oản Oản nói dứt câu, thân thể của mấy vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh trước mặt, đã bị đánh bay ngang ra ngoài.
Lúc này, gã đàn ông gầy gò thu tay về, lạnh nhạt nhìn Diệp Oản Oản: "Giao chiếc nhẫn ra đây!"
Vào giờ phút này, Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức. Tên này là loại quái vật gì... lại có thể mạnh đến như vậy! Những thành viên tinh anh Không Sợ Minh do Thất Tinh và Bắc Đẩu tuyển chọn tỉ mỉ, chỉ trong vòng mấy giây, đã bị gã ta đánh bay?
"Minh... Minh chủ... Thực lực người này quá mức mạnh mẽ... chúng thuộc hạ không phải là đối thủ... Xin Minh chủ tự mình ra tay!" Một vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh trong đám, sắc mặt hơi hơi tái nhợt, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, cung kính khẩn cầu.
"Tiểu tử... Ngươi nhất định phải ૮ɦếƭ... Ngươi có mắt như mù, ngươi biết vị này là ai không!?"
Ở trong mắt của những thành viên tinh anh Không Sợ Minh này, Diệp Oản Oản là một người không thể bị đánh bại. Chỉ cần Diệp Oản Oản ra tay, gã đàn ông gầy gò kia chắc chắn phải ૮ɦếƭ.
Diệp Oản Oản: "..." Các ngươi con mịa nó đừng xuất hiện ở đây còn hơn...
Nếu như những thành viên tinh anh Không Sợ Minh này không đến, cùng lắm nàng…bỏ chạy là được rồi. Hiện tại thì hay rồi! Đối mặt với gã đàn ông gầy gò, đánh thì đánh thôi, nhưng lại không thể bỏ chạy. Chung quy không thể ở ngay trước mặt đám đàn em của mình mà…bỏ của chạy lấy người, phải không?
"Chờ một chút!"
Diệp Oản Oản hắng giọng một cái, nói: "À... Trong lòng bàn tay ta không giết quỷ vô danh…Trước tiên ngươi hãy xưng tên ra!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc