Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 924

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Nếu như những thứ này đều là lão Đại nói với Thất gia, vậy thì Hứa Dịch đã không còn nghi ngờ gì nữa rồi…
"Thất gia, nếu như quả thật là như cậu nghĩ, lão Đại và Tư Hạ, làm sao còn có thể sống tới ngày hôm nay? Sợ rằng đều đã sớm bị Cửu gia diệt trừ mới đúng..." Hứa Dịch nói.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản quan sát Thập Nhất, không khỏi cười thầm. Cái gã “lão Thất” này, đúng thật là có chút phức tạp.
Khi còn bé, có quan hệ cực tốt cùng với lão Bát và Tư Dạ Hàn, nhưng lại bị lão Đại âm thầm khích bác ly gián. Thậm chí còn nói cho Thập Nhất, Tư Dạ Hàn đi khắp nơi tìm tung tích của hắn, muốn giết hắn để “nhổ cỏ tận gốc”... Trong sự bất đắc dĩ và vội vàng, Thập Nhất đã đi thay đổi diện mạo, hơn nữa còn trà trộn vào Tư gia.
Theo Thập Nhất, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Sau khi hắn phẫu thuật thẩm mỹ xong liền trà trộn vào Tư gia, trở thành một gã Ám Vệ. Như vậy, Tư Dạ Hàn vĩnh viễn cũng sẽ không có khả năng tìm ra được hắn, cũng sẽ tuyệt đối không thể ngờ được, lão Thất lại có thể là Thập Nhất...
Hơn nữa, theo Diệp Oản Oản, thân là lão Thất, Thập Nhất quả thực là hận thấu xương đối với Tư Dạ Hàn. Nếu không, sẽ không để cho Thí Huyết Minh đi ám sát Tư Dạ Hàn. Nhưng, cái gã “lão Thất” này, lại cũng cực kỳ mâu thuẫn! Mặc dù muốn lấy mạng của Tư Dạ Hàn, nhưng trong lòng lại cũng không hy vọng Tư Dạ Hàn ૮ɦếƭ đi. Dù sao, đó vẫn là em trai nhỏ nhất của hắn…
Ban đầu, bọn họ cùng theo Tư Dạ Hàn đi ra nước ngoài, Tư Dạ Hàn đột phát bện***, lâm vào trạng thái hôn mê. Mà Thí Huyết Minh thừa cơ công kích, muốn lấy mạng của Tư Dạ Hàn...
Mà những người đó, chính là do Thập Nhất thuê... Nếu như, Thập Nhất thật sự muốn để cho Tư Dạ Hàn ૮ɦếƭ đi, hoàn toàn có thể đứng ra, vạch trần việc Diệp Oản Oản giả mạo Tử Vong Hoa Hồng... Chỉ bất quá, Thập Nhất lại không làm vậy. Hơn nữa còn hết sức phối hợp, diễn xong màn diễn kia.
"Cho nên, ta hiện tại rốt cuộc nên gọi ngươi là Thất ca, hay vẫn là Thập Nhất đây?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Thập Nhất, mặt không đổi sắc nói.
"A... Chỉ là một cách xưng hô, tùy ý đi!" Thập Nhất cười nói.
"Thập Nhất, nội tâm của ngươi, đúng là thật sự vô cùng mâu thuẫn." Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười: "Một mặt, hận Tư Dạ Hàn thấu xương, muốn rút gân lột da anh ta. Nhưng mà ở một phương diện khác, khi Tư Dạ Hàn gặp phải nguy hiểm, ngươi lại cực kỳ lo lắng, không muốn Tư Dạ Hàn ૮ɦếƭ đi. Thật ra thì, ban đầu ở nước ngoài, khi ta giả mạo Tử Vong Hoa Hồng, nếu như ngươi thật muốn Tư Dạ Hàn ૮ɦếƭ, hoàn toàn có thể vạch trần ta trước mặt bọn Thí Huyết Minh. Nhưng mà ngươi cũng không làm vậy... Ngươi vẫn còn quan tâm đến sự sống ૮ɦếƭ của người em trai Tư Dạ Hàn này! Ta nói vậy, có đúng không?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Quan tâm đến sự sống ૮ɦếƭ của hắn?"
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, Thập Nhất bỗng nhiên cười lạnh: "Sư phụ... Cô cũng có phần nghĩ quá nhiều rồi... Đúng là tôi muốn khiến cho Tư Dạ Hàn ૮ɦếƭ... Nhưng tôi hy vọng hắn ta ૮ɦếƭ đi trong đau khổ. Ban đầu ở nước ngoài, Tư Dạ Hàn trọng thương hôn mê, nếu như hắn ૮ɦếƭ như vậy, há chẳng phải là không có ý nghĩa gì? ૮ɦếƭ như vậy, có gì thú vị chứ?"
"Ồ?" Diệp Oản Oản hơi có chút cổ quái nhìn chằm chằm Thập Nhất: "Nhưng lúc nãy không phải ngươi vừa nói, Tư Dạ Hàn dù sao cũng là em trai ngươi, ngươi không muốn để cho anh ta ૮ɦếƭ đi sao? Làm sao hiện tại lại tự đá vào ௱ô** mình rồi?"
Mấy câu nói của Diệp Oản Oản, khiến cho chân mày Thập Nhất nhăn lại.
Diệp Oản Oản đã sớm nhìn thấu gã “Thất gia” trước mặt này rồi. Nội tâm hắn vô cùng phức tạp, cho dù vẫn còn có tình cảm anh em đối với Tư Dạ Hàn, nhưng trên miệng cũng sẽ không hề thừa nhận. Nhưng chỉ cần nhìn những gì mà hắn làm, liền có thể nhìn thấu được con người của hắn.
"Sư phụ, đừng có tán gẫu nữa! Nói cho tôi biết, Tư Dạ Hàn ở nơi nào?" Thập Nhất nhìn về phía Diệp Oản Oản.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản nhún hai vai một cái: "Xin lỗi, đồ đệ ngoan, sư phụ đây cũng không biết được cậu em trai đáng yêu kia của “con” ở đâu. Nếu như “con” tìm ra được hắn, thì nói cho sư phụ biết, nhé!"
"Lão Thất, anh đang tìm tôi sao?"
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục nói nhảm, một âm thanh vạn phần quen thuộc, bỗng nhiên vang lên.
Một câu nói không mang theo một chút tâm tư cảm xúc gì truyền đến, đám cao tầng Tư gia và Tần Nhược Hi đều sửng sốt.
Một giây kế tiếp, từ ngoài cửa Tư gia, hơn chục vị nam tử được huấn luyện chuyên nghiệp, mặc áo bó sát người tràn vào.
Phía trước nhất, một người đàn ông chậm rãi bước từng bước, ánh mắt lãnh đạm đảo qua toàn trường, trên người là một thân âu phục màu đen, cứ như thể là một vị vua của màn đêm vậy.
Thần sắc có vẻ vĩnh viễn cũng sẽ không có chút rung động nào kia, khiến cho đám người Tư gia cắn răng nghiến lợi…
Hàn quang trong mắt Tần Nhược Hi lóe lên. Người đàn ông này, hắn ta lại trở về rồi...
"Tư Dạ Hàn..."
Hứa Dịch sau khi nhìn thấy Tư Dạ Hàn lộ diện, mặt đầy kích động. Cửu gia mất tích mấy tháng, rốt cuộc một lần nữa trở về lại Tư gia... Hắn biết ngay mà! Không có khả năng Cửu gia sẽ xảy ra chuyện!
...
Trong giờ phút này, một vị Ám Vệ Tư gia, nhanh chóng đi tới bên người đội trưởng đội Ám Vệ, nói gì đó.
Nghe tiếng, sắc mặt đội trưởng Ám Vệ Tư gia khẽ biến, vội vàng đi tới bên cạnh Thập Nhất, thấp giọng nói: "Eric tiên sinh, Tư Dạ Hàn đã phá tan mọi bố trí canh phòng của Tư gia rồi... Phần lớn chiến lực đều đã bị bọn họ bắt làm tù binh..."
Nghe đội trưởng Ám Vệ báo cáo, trong mắt của Thập Nhất hiện ra vẻ băng hàn.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản đứng tại chỗ quan sát Tư Dạ Hàn mấy lần, như có điều suy nghĩ. Trước đó không phải là Tư Dạ Hàn tự nói với mình, anh ta còn có một chút chuyện quan trọng cần xử lý, cần phải rời khỏi Hoa quốc hay sao? Làm sao vào lúc này... Tư Dạ Hàn lại đi tới Tư gia?
Thậm chí không cần suy nghĩ nhiều, nếu như Tư Dạ Hàn là Tu La Chủ mà nói, bốn phía chung quanh Tư gia, nhất định sẽ có vô số tai mắt. Nếu không, lúc mình xảy ra chuyện, Tư Dạ Hàn tuyệt đối không có khả năng sẽ ngay lập tức nhận được tin tức, càng thêm không có khả năng sẽ chạy tới Tư gia ở trong thời gian ngắn như vậy.
"A ha ha ha, ma lem, đã lâu không gặp nha, cô có khỏe không?" Một bên, Lâm Khuyết đi theo bên cạnh Tư Dạ Hàn, đi tới trước mặt Diệp Oản Oản, mở miệng cười nói với nàng.
"Con bà nó, ngươi con mịa nó có biết nói chuyện hay không? Gọi ai là ma lem đấy?" Bắc Đẩu trợn mắt nhìn chằm chằm Lâm Khuyết, lạnh giọng quát lên.
"Ặc..." Thần sắc Lâm Khuyết có chút lúng túng, chỉ có thể cười ha hả, lần nữa nói: "Cửu tẩu... Tôi sai rồi..."
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng nói gì, thanh âm lãnh đạm của Tư Dạ Hàn lại lần nữa vang lên: "Lâm Khuyết... Đưa bọn họ rời khỏi Tư gia."
"Cửu ca, tôi hiểu rồi."
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Tư Dạ Hàn, Lâm Khuyết nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Cửu tẩu, tôi dẫn các người rời đi trước, Chuyện của Tư gia, để cho Cửu ca xử lý đi!"
"Để cho chính Tư Dạ Hàn xử lý?" Lúc này, Diệp Oản Oản nhìn về phía Tư Dạ Hàn: "Tại sao?"
Nghe tiếng, ánh mắt Tư Dạ Hàn rơi vào trên người Diệp Oản Oản. Vẻ lạnh như băng kia biến mất không còn thấy đâu nữa, thay vào đó là một chút ôn nhu không thể nhận ra: "Không có quan hệ gì đến em, em không cần phải lội vào vũng nước ***c này."
"Không có quan hệ gì đến tôi? Làm sao có thể như vậy chứ..." Diệp Oản Oản nhìn Tư Dạ Hàn, khóe miệng khẽ nhếch lên đầy coi thường, nở một nụ cười đầy khó hiểu: "Tôi không phải là vợ của anh sao... Nếu như chúng ta đều đã kết hôn rồi, vậy thì chuyện của anh chính là chuyện của tôi! Giữa anh và tôi, có cái gì mà cần phải phân chia anh hay tôi?"
Trước đó Tư Dạ Hàn tự nói với nàng rằng, chính là bởi vì Tư Dạ Hàn và nàng đã kết hôn, nên mới dẫn đến Cổ tộc Tư Thị của Độc Lập Châu truy sát bọn họ. Dựa theo cách nói của Tư Dạ Hàn, hai người có quan hệ vợ chồng danh chính ngôn thuận, một cách hợp pháp. Nếu đã là vợ chồng, dĩ nhiên là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia!
"Cái…cái quỷ gì vậy?"
Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, Bắc Đẩu mặt đầy sợ hãi nhìn về phía Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn: "Con bà nó... Kết hôn rồi? Chuyện khi nào, làm sao đệ lại không biết?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc