Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 896

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Giờ phút này, Diệp Oản Oản nhìn Phó Minh Hi, quả thật là có chút cạn lời. Cái tên này đến tột cùng là đang diễn trò, hay là thật sự muốn để cho mình trở thành người đại diện của hắn?
"Diệp ca, thế nào, thu nhận tôi đi!" Phó Minh Hi nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, khe khẽ cười một tiếng.
Diệp Oản Oản: "..."
Mọi người tại đây, đầu tiên là nhìn Phó Minh Hi một cái, chợt toàn bộ ánh mắt rơi vào trên người Diệp Oản Oản, thần sắc khó tin.
Phó Minh Hi ở trong giới giải trí, thuộc về loại nghệ sĩ đứng hàng đầu, có tiếng nói trên trường quốc tế, là loại nhân vật đang ăn khách hàng thật giá thật của Tinh Thần Giải Trí…
Bây giờ, ở trước con mắt của mọi người, Phó Minh Hi lại có thể mặt dày mày dạn quấn lấy Diệp Oản Oản, cầu xin Diệp Oản Oản làm người đại diện của hắn... Chuyện này làm sao có thể?
Bây giờ, mọi người tại đây rốt cuộc đã minh bạch, tại sao Phó Minh Hi lại nói Thiệu Hành ςướק người của hắn rồi...
Lập tức, Thiệu Hành nhìn về phía Diệp Oản Oản, thần sắc hơi có chút âm trầm.
Bất quá, không thể không nói, tướng mạo và vóc người của con ả Diệp Oản Oản này, đích xác là thuộc về hàng cực phẩm. Dù có thả ở trong giới giải trí, cũng là dạng hiếm thấy. Có thể hấp dẫn được thứ người như Phó Minh Hi, cũng không kỳ quái.
"Ha ha, Phó ca, nhìn anh nói mà xem." Giờ phút này, trợ lý của Thiệu Hành nhìn về phía Phó Minh Hi: "Phó ca, anh chính là Ảnh Đế đang ăn khách của Tinh Thần Giải Trí! Diệp Oản Oản này có một đống vết đen lớn, trước còn ôm lấy vốn của Chư Thần Thời Đại chạy trốn. Thứ người như vậy, làm sao có thể làm người đại diện của anh được?"
Trợ lý của Thiệu Hành vừa dứt lời, Phó Minh Hi lạnh nhạt lườm ả ta một cái, "Cô là cái thá gì, tôi đang nói chuyện với Diệp ca, cũng có chỗ cho cô chõ mõm vào?"
Phó Minh Hi nói xong, lần nữa nhìn về phía Thiệu Hành: "Thiệu Hành, tôi thật sự rất thất vọng về cậu! Đây là sự kiện như thế nào, ngay cả con chó của mình cũng không biết cột lại, để cho nó đi khắp nơi cắn người vậy hả?"
Phó Minh Hi dứt tiếng, sắc mặt Thiệu Hành càng thêm âm trầm mấy phần. Tiểu trợ lý thì lại cắn răng, nhưng người nam nhân kia là Phó Minh Hi, cô ta cũng không dám nói thêm gì cả.
Dám xỉa xói Thiệu Hành như thế, trong số những người ở đây, chỉ sợ cũng chỉ có Phó Minh Hi mà thôi.
"Ha!" Lúc này, Thiệu Hành nhìn về phía Phó Minh Hi, cười khẽ một tiếng: "Phó ca, không cần phải bởi vì một con đàn bà, mà tổn thương hòa khí giữa huynh đệ chúng ta! Anh nói xem có đúng không?"
"Đúng cái đầu mày!" Phó Minh Hi nói.
Thấy vậy, sắc mặt người đại diện của Phó Minh Hi hoàn toàn trắng bệch. Xong rồi... Lần này xong rồi! Hình tượng của Phó Minh Hi, quả thật là muốn rạn nứt hoàn toàn rồi!!
"Phó Minh Hi, ngươi đừng có thấy được cho thể diện mà không cần! Ta nể mặt ngươi, gọi ngươi bằng anh, kêu ngươi một tiếng Phó ca! Nếu ta không nể mặt ngươi, ngươi ở trước mặt ta, ngay cả một con chó cũng không bằng." Thiệu Hành nhìn chằm chằm Phó Minh Hi, trong mắt lóe lên một mảnh hàn mang.
Nghe Thiệu Hành chửi, mọi người tại đây trố mắt nhìn nhau. Đây cũng thật không phải là Thiệu Hành nói mạnh miệng.
Tinh Thần Giải Trí tổng cộng có ba chi nhánh lớn tại Hoa quốc. Mà ông ngoại Thiệu Hành, chính là người phụ trách một trong số ba chi nhánh của Tinh Thần Giải Trí.
Mà Phó Minh Hi, tuy là nghệ sĩ đang ăn khách của Tinh Thần Giải Trí, nhưng ở trong mắt người ngoài, dường như cũng không có bối cảnh gì đặc biệt.
Toàn bộ Công ty Tinh Thần, cũng chỉ có người phụ trách chi nhánh chỗ Minh Hi làm (Chu Thao) biết được, Phó Minh Hi chính là cháu trai ruột của Đại Boss Công ty Tinh Thần...
"Ngươi con mịa nó..."
Nghe Thiệu Hành chửi mình không bằng một con chó, Phó Minh Hi trợn mắt lườm một cái, làm ra vẻ như liền muốn lao lên đánh hắn.
Thấy vậy, người đại diện của Phó Minh Hi bị hù dọa tới "hoa dung thất sắc", lập tức tiến lên ngăn cản Phó Minh Hi: "Đừng…đừng quậy mà! Hình tượng…! Giữ lại hình tượng của cậu ở trong lòng ngàn vạn thiếu nữ giùm đi mà, chàng trai!"
Việc Phó Minh Hi định đi lên đập Thiệu Hành, cũng không phải là chuyện đùa đâu!
Phó Minh Hi hít sâu một hơi, đè nén lại nỗi kích động muốn đi lên hung hăng đập cho Thiệu Hành một trận.
Thấy vậy, Thiệu Hành nhìn chằm chằm Phó Minh Hi và Diệp Oản Oản, cười lạnh một tiếng. Nơi này, là sân nhà của hắn, ai cũng phải nhìn sắc mặt của hắn. Phó Minh Hi cũng không ngoại lệ!
Bỗng nhiên, cách đó không xa, nơi cửa sổ, truyền tới từng tiếng gõ “cốc cốc cốc”…
Giờ phút này, Bắc Đẩu và Thất Tinh đang lấp ló ngoài cửa sổ. Bắc Đẩu dùng một vẻ mặt đầy ghét bỏ nhìn chằm chằm Phó Minh Hi: "Ta nói này tiểu lão đệ, ngươi thế này là không được rồi. Ngươi tự nhìn lại mình một chút đi! Cái loại bị người khác đạp lên đầu lên cổ mà vẫn co đầu rụt cổ đầy kinh sợ như ngươi, còn muốn sánh vai cùng Phong... à, cùng Diệp ca sao? Ngươi nhanh về nhà tìm ông nội, tắm một cái rồi đắp mền ngủ luôn đi!"
Nghe Bắc Đẩu giễu cợt, Phó Minh Hi nhất thời nổi nóng, trợn mắt nhìn Bắc Đẩu: "Ngươi nói cái gì? Ta kinh sợ?"
"Đúng vậy, ngươi không kinh sợ sao?" Bắc Đẩu bĩu môi: "Cái thứ công tử bột sợ trước sợ sau, ai da... Nhị trưởng lão nếu như biết được có một đứa cháu nội hèn nhát như vậy, đoán chừng sẽ tức giận tung một cước đá bay ván quan tài…sống lại."
Bắc Đẩu vừa dứt tiếng, Diệp Oản Oản và Thất Tinh đều sững sờ. Nhị trưởng lão đá bay ván quan tài?
Thất Tinh nhìn về phía Bắc Đẩu: "Nhị trưởng lão còn chưa có ૮ɦếƭ đâu!"
"Ông nội ngươi mới là người ૮ɦếƭ!" Phó Minh Hi cả giận nói.
Nghe tiếng, Bắc Đẩu vuốt cằm gật gù: "Đúng vậy, ông nội ta ૮ɦếƭ sớm, làm sao ngươi biết?"
"Bắc Đẩu, ta thấy ngươi mới là kẻ hèn đấy, ngươi đừng có nói nhảm!" Phó Minh Hi không nhịn được nói.
"Cắt, ai hèn nhát biết liền! Cái gã Thiệu Hành đó, chửi ngươi còn không bằng một con chó... Ngươi lại có thể không đánh hắn. Hắn dám chửi ta như vậy, lão tử liền một cước đá bể đầu của hắn! Loại hèn nhát như ngươi, còn không bằng tiểu lão đệ Cung Húc đây!"
"Ta không bằng hắn?"
Thần sắc Phó Minh Hi đầy khoa trương chỉ vào Cung Húc.
"Ngươi thật sự không bằng tiểu lão đệ Cung Húc mà! Tiểu lão đệ Cung Húc mặc dù không có bản lãnh gì, nhưng ít nhất hắn cũng giống như một con chó hoang được cắt bỏ dây cương đó nha..." Bắc Đẩu nói.
Cung Húc mặt đầy mộng bức nhìn lấy Bắc Đẩu: "Đa... Đa tạ..."
"*Beep*!"
Bị Bắc Đẩu sỉ nhục một trận như vậy, Phó Minh Hi chưa bao giờ ăn nói thô tục, trong nháy mắt văng tục chửi thề.
"Ngươi cút ngay cho ta!" Lúc này, Phó Minh Hi tung một cước đá văng người đại diện của mình sang một bên, chợt, ở trước con mắt của mọi người, tiếp tục lao tới gã Thiệu Hành còn đang chưa tỉnh hồn lại.
"Phó Minh Hi, đầu óc ngươi có vấn đề?" Thiệu Hành nhìn chằm chằm Phó Minh Hi, lạnh giọng hét lớn.
"Có vấn đề cái con mẹ mày!"
Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Phó Minh Hi trở tay tung một bạt tai, hung hăng vả thẳng vào mặt Thiệu Hành: "Tên của lão tử, ngươi cũng có thể gọi à?"
Phó Minh Hi nói xong, lần nữa trở tay tiếp tục quất hai cái vào mõm chó của Thiệu Hành.
"Ai dà, Phó Minh Hi tiểu lão đệ, ngươi thế này cũng không được! Lực đạo quá kém, Nhị trưởng lão không cho ngươi ăn cơm sao? Ngươi còn không bằng Cung Húc tiểu lão đệ đây." Bắc Đẩu nhìn về phía Phó Minh Hi, thở dài.
Cung Húc: "..."
Thấy Bắc Đẩu không ngừng giễu cợt, Phó Minh Hi trong nháy mắt lâm vào mù quáng. Hắn lúc nào từng mất mặt như vậy, lại còn là ở trước mặt của Minh chủ Bạch Phong?
Chỉ thấy, Phó Minh Hi tung một cước đá vào trên bả vai của Thiệu Hành. Chợt, phi thẳng lên cưỡi lên trên người gã ta. Thiệu Hành liều ૮ɦếƭ phản kháng, ai người đánh nhau loạn xà ngầu thành một đống hỗn độn.
"Bảo vệ đâu... Nhanh đến giúp đỡ!"
Tiểu trợ lý thấy vậy, lập tức tiến lên, hung hăng đẩy Phó Minh Hi.
"Tiểu lão đệ, ngươi thế này cũng quá kém rồi! Bị nữ nhân này chà đạp mặt mũi, ngươi cũng không đánh cô ta?" Bắc Đẩu nói xong, nhìn về phía Cung Húc ở bên cạnh: "Cung Húc lão đệ, đây nếu là cậu, cậu có đánh ả ta hay không?"
Nghe tiếng, Cung Húc hoàn toàn không có bất kỳ suy nghĩ nào, cơ hồ là theo bản năng gật đầu một cái, bật thốt lên: "Đánh chứ...!!"
Nghe câu này, Phó Minh Hi lập tức xoay người lại, tung một bạt tai tát văng ả tiểu trợ lý đang níu kéo xô đẩy mình, văng ra bên ngoài mấy thước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc