Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 882

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Thứ nhất, Diêu Giai Văn căn bản không quan tâm những tấm hình và video kia của cô ta bị nàng tiết lộ ra ngoài.
Thứ hai, Diêu Giai Văn nhận định, Hồng Hưng Hội có niềm tin tuyệt đối có thể xử lý xong chuyện này, có thể dễ như trở bàn tay tiêu diệt nàng, đã sớm cho rằng ăn chắc nàng.
Theo Diệp Oản Oản, những người này, quả thật là có chút ý tứ. Nếu bọn họ muốn chơi, nàng cũng không thành vấn đề. Thích thì chiều!!
"Không biết các hạ đảm nhiệm chức vị gì tại Hồng Hưng Hội?" Diệp Oản Oản cười nói.
"Ha ha, Diệp tiểu thư, chuyện này không có liên quan gì tới ngươi cả! Ta không ngại nói cho Diệp tiểu thư, những chuyện ngươi đã làm, đã không còn cách nào giảng hòa. Cho nên, ta ở chỗ này chân thành khuyên Diệp tiểu thư, trước tiên hãy đem toàn bộ ảnh và phim quay được tại phim trường trả lại cho Diêu Giai Văn.
Sau đó, tổ chức một buổi họp báo, thừa nhận mình chiếm đoạt vốn của Chư Thần Thời Đại chạy trốn. Cũng phải ở ngay trước mặt toàn thế giới, quỳ xuống nhận sai với Diêu Giai Văn. Nếu như Diệp tiểu thư làm theo lời ta nói, người nhà của ngươi, sẽ bình an vô sự...
Nhưng nếu như Diệp tiểu thư khư khư cố chấp, không biết trời cao đất rộng... Người nhà của Diệp tiểu thư, rất có thể sẽ bởi vì Diệp tiểu thư mà gặp tai họa thảm khốc bất ngờ. Diệp tiểu thư, ngươi nói xem đạo lý này, có đúng hay không?"
"A... Sự can đảm của ngươi, thật là không nhỏ!" Khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ nhếch lên: "Ngươi là người đầu tiên dám nói chuyện như vậy với ta! Hồng Hưng Hội phải không...? Các ngươi sẽ vì lời nói này, mà phải trả một cái giá thảm thiết!"
"Diệp tiểu thư, ngươi thật chẳng lẽ là không sợ ૮ɦếƭ, ngay cả tánh mạng người nhà ngươi đều không chú ý..."
Không đợi người của Hồng Hưng Hội nói xong, Diệp Oản Oản lập tức cúp điện thoại.
"Phong tỷ, cái đám chó má Hồng Hưng Hội gì gì đó, lại dám lớn lối như thế, chỉ sợ là chưa từng thấy quan tài bao giờ!" Bắc Đẩu đầy tức giận.
Thời điểm Diệp Oản Oản nghe điện thoại, có bật loa ngoài, cho nên, đám người Bắc Đẩu và Thất Tinh đều nghe được rất rõ ràng.
"Minh chủ, đem chuyện này cũng giao cho tôi đi! Không mất bao lâu, Hồng Hưng Hội sẽ hoàn toàn biến mất, một người cũng không để lại." Tam trưởng lão mặt đầy vẻ âm trầm.
"Ha ha, Tam trưởng lão, ngươi thật là buồn cười!" Bỗng nhiên, Đại trưởng lão hướng về Tam trưởng lão chê bai.
Nghe câu này, lông mày Tam trưởng lão nhăn lại, ánh mắt rơi vào trên người Đại trưởng lão mặc đồ đỏ chót: "Lời này của ngươi là có ý gì?"
"Ngươi cảm thấy là có ý gì? Chẳng làm nên trò trống gì cả! Tam trưởng lão ngươi thật xem chỗ này như là Độc Lập Châu hay sao? Nơi này là Hoa quốc, là một lãnh thổ có luật pháp! Làm chuyện gì, cũng đều phải làm theo pháp luật!" Đại trưởng lão nói.
"Ta chẳng lẽ còn cần ngươi dạy điều này hay sao?" Tam trưởng lão mặt đầy vẻ không vui.
Diệp Oản Oản trầm tư rất lâu, cuối cùng đem chuyện của Hồng Hưng Hội, giao cho Đại trưởng lão giải quyết.
Tam trưởng lão mặc dù bất mãn với Đại trưởng lão, nhưng vừa rồi Diệp Oản Oản đều đã lên tiếng, Tam trưởng lão cũng không tiện nói thêm gì nhiều.
Sau đó, Diệp Oản Oản rời khỏi Kim Đô Bích Hải, dẫn theo Thất Tinh và Bắc Đẩu lái xe về phương hướng Tư gia.
Ước chừng nửa giờ sau, ở dưới sự dẫn đường của Diệp Oản Oản, Thất Tinh đem xe đậu sát ở bên ngoài Tư gia.
Tư gia bây giờ đã sớm bị Tần Nhược Hi nắm trong tay, mà bà nội thì lại bị giam lỏng, tất cả quyền lợi đều bị kiềm chế.
Diệp Oản Oản vốn định liên lạc với Thập Nhất và Cà Lăm Phong Huyền Diệc, nhưng điện thoại của Phong Huyền Diệc ngoài vùng phủ sóng, mà Thập Nhất thì lại không liên lạc được, căn bản là không có cách nào kết nối.
Diệp Oản Oản không tùy tiện đến gần Tư gia. Thời điểm ban đầu ở Hoa quốc, Tần Nhược Hi đã nhiều lần muốn hạ sát thủ đối với mình. Nếu như mình bị phát hiện, nhất định sẽ gây thêm rắc rối không cần thiết.
"Ồ... Nam nhân kia, làm sao đệ lại thấy khá quen...!!"
Bắc Đẩu mới vừa bật đèn xe lên, chợt nhìn về phía xa xa, dụi dụi cặp mắt, mặt đầy thần sắc không thể tin.
"Con bà nó! Nam nhân kia không phải là Tu La Chủ sao?"
Một giây kế tiếp, Bắc Đẩu trong nháy mắt đứng thẳng lên, chỉ nam nhân đằng xa và nói.
Nhắc tới Tu La Chủ, chính cả Diệp Oản Oản cũng cảm thấy kinh ngạc, lập tức nhìn về phía Bắc Đẩu vừa chỉ.
Xa xa, phụ cận Tư gia, một vị nam nhân ăn mặc tây trang màu đen, xuất hiện tại cửa Tư gia, chợt, xoay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng.
Nhưng chính là một cái xoay người này, Diệp Oản Oản cũng đã thấy rõ khuôn mặt của anh ta. Đúng như Bắc Đẩu từng nói, đúng là có tướng mạo giống Tu La Chủ như đúc, nhưng... tóc lại là màu đen.
"Tư Dạ Hàn..."
Trái tim Diệp Oản Oản khẽ nhảy lên, lẩm bẩm trong miệng.
"Không giống Tu La Chủ."
Thất Tinh ngồi ở bên ghế phụ, mặt không cảm xúc mở miệng nói: "Hai người quả là rất giống nhau, nhưng cách ăn mặc và thần thái đều không giống. Hơn nữa, tóc của người đàn ông kia là màu đen."
"Đuổi theo!"
Diệp Oản Oản lập tức hạ lệnh.
"Phong tỷ, yên tâm đi." Bắc Đẩu nổ máy, đạp chân ga, trong nháy mắt đuổi theo người đàn ông kia.
Nhưng mà, mắt thấy đã sắp đuổi kịp anh ta, nhưng anh ta lại xoay người đi vào trong hẻm nhỏ bên cạnh, trong chớp mắt đã biết mất tung mất ảnh.
Diệp Oản Oản lập tức bảo Bắc Đẩu dừng xe lại.
Rất nhanh, mấy người mở cửa xe đuổi theo, nhưng tìm tới tìm lui cả một phút đồng hồ, vẫn không thể thấy được hình bóng của anh ta.
"Con bà nó, ảo thuật sao... Sao lại biến mất rồi vậy hả?"
Bắc Đẩu quan sát chung quanh, bên trong hẻm nhỏ căn bản là không có một bóng người.
Thần sắc Diệp Oản Oản hơi có chút nghi ngờ. Bắc Đẩu và Thất Tinh mới vừa rồi đều nhìn thấy người đàn ông nọ. Cho nên, không thể nào là do nàng hoa mắt.
Mà quần áo người đàn ông kia mặc, căn bản chính là phong cách của Tư Dạ Hàn. So với Tu La Chủ của Độc Lập Châu, có sự khác biệt rất lớn…
Vào giờ phút này, chân mày Diệp Oản Oản nhíu chặt lại.
Rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Nàng mới vừa rồi quả thực đã nhìn thấy Tư Dạ Hàn, chuyện này tuyệt đối sẽ không sai…
Nếu như, Tư Dạ Hàn thật sự vẫn còn đang ở tại Hoa quốc, vậy thì Tu La Chủ ở Độc Lập Châu kia, lại là ai?
"Người đàn ông kia, sẽ không phải chính là Tu La Chủ đấy chứ? Mặc dù mặc quần áo bất đồng, nhưng dáng dấp…" Bắc Đẩu mặt đầy nghi ngờ.
"Không nhất định!" Thất Tinh lạnh nhạt mở miệng.
Nghe Bắc Đẩu nói, Diệp Oản Oản lâm vào trong trầm tư.
Người đàn ông mới vừa rồi kia, có phải là Tu La Chủ hay không, chuyện này cũng khó nói. Hiện tại suy đoán bừa cũng căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì, trước tiên phải tìm ra được “người ta” đã rồi mới có thể kết luận được.
Diệp Oản Oản vốn còn muốn tìm cẩn thận một chút, nhưng vào lúc này, chuông điện thoại di động lại vang lên.
"Minh chủ, Đại trưởng lão làm hư chuyện rồi! Nếu như Minh chủ có thời gian, hay là trước tiên tới xem một chút đi!" Âm thanh của Tam trưởng lão, từ một đầu khác của điện thoại truyền tới.
Nghe Tam trưởng lão nói, Diệp Oản Oản hơi sững sờ.
Đại trưởng lão làm hư chuyện? Chuyện này làm sao có thể?
Chỉ là một cái Hồng Hưng Hội, Đại trưởng lão sẽ làm hư chuyện... Chẳng lẽ, xảy ra điều gì ngoài ý muốn hay sao?
"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Diệp Oản Oản cau mày lên tiếng.
"Minh chủ, trong điện thoại nhất thời cũng khó mà nói rõ ràng, vẫn là nên tới xem một chút đi!" Tam trưởng lão nói.
Trong mơ hồ, Diệp Oản Oản thậm chí còn nghe thấy được từng tiếng kêu rên.
"Tôi biết rồi, ông đem địa chỉ nhắn qua cho Bắc Đẩu, chúng tôi sẽ qua ngay!" Diệp Oản Oản mở miệng nói.
Sau khi cúp điện thoại, không bao lâu, Bắc Đẩu liền nhận được tin nhắn địa chỉ và vị trí chính xác do Tam trưởng lão gởi tới.
Lúc này, Bắc Đẩu đạp chân ga, chạy hướng về vị trí được chỉ định.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc