Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 876

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

"Cái gì? Ngươi không muốn ૮ɦếƭ?" Bắc Đẩu bay lên tung một cước, đá vào trên ௱ô** gã ta: "Ngươi nói không muốn ૮ɦếƭ là không ૮ɦếƭ hả? Ta không có sĩ diện sao?"
Diệp Oản Oản nhìn về phía hắn ta: "Không muốn ૮ɦếƭ cũng dễ thôi, ta thấy hình tượng của ngươi, làm nhân vật nam chính của bộ phim này thực sự vô cùng hợp. Ngươi thấy thế nào?"
"Tôi có thể, tôi đây rất giàu kinh nghiệm nha! Lão đại, xin ngài cứ phân phó!" Gã du côn đồ đen gật đầu liên tục.
Có thể quay loại phim đồi trụy này, còn không lo bị đánh ૮ɦếƭ, nhân vật nữ chính lại còn là Diêu Giai Văn. Mặc dù cũng không được đẹp gì cho cam, nhưng ít nhất cũng không khó nhìn... Tính kiểu nào, mình cũng có lời…
"Vậy…đến lúc đó, có thể che mờ mặt của tôi được hay không?" Gã du côn suy nghĩ một chút, hỏi.
"Ngươi nói sao? Ta nghe không rõ!" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm gã ta, khẽ mỉm cười.
"Ồ, tôi cảm thấy... Không cần đâu! Tôi nguyện ý hiến thân vì nghệ thuật!" Gã du côn nói đầy lẫm liệt.
"Đạo diễn, còn không bắt đầu làm việc?" Diệp Oản Oản nhìn về phía đạo diễn.
"Diệp Bạch, ngươi đây là đang muốn ૮ɦếƭ! Ngươi cho rằng ngươi còn có mạng hay sao? Mang về một hai gã tiểu bạch kiểm biết chút thân thủ, ngươi liền dám đối nghịch với ta, với Hoàng Thiên Giải Trí!! Ngươi sẽ ૮ɦếƭ rất thê thảm! ૮ɦếƭ! Rất! Thảm! Bao gồm cả người nhà của ngươi, đừng mơ có ai được sống!" Diêu Giai Văn nhìn Diệp Oản Oản, cuồng loạn gào thét như một con heo bị thiến.
"Nói nhảm gì đó, *** áo nhanh một chút, đừng lãng phí cuộn phim! Nhanh, ngay và luôn!!!"
Đạo diễn không nhịn được, quát thẳng vào mặt Diêu Giai Văn.
Đắc tội Diêu Giai Văn, nhiều nhất là không thể tiếp tục lăn lộn trong giới được nữa. Nhưng nếu như là đắc tội Diệp Oản Oản, chỉ sợ hôm nay không sống nổi! Cô nàng Diệp Oản Oản này căn bản chính là bị điên rồi...!
Rất nhanh, dưới sự giúp đỡ của “nam chính đồ đen”, quần áo của Diêu Giai Văn và hắn ta đã được cởi hết sạch, cũng bày ra đủ loại tư thế cực kỳ mập mờ.
Thất Tinh nhìn về phía Diệp Oản Oản, mặt không đổi sắc nói: "Diệp ca, vẫn là nên nhắm mắt lại đi!"
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản sững sờ, hơi có chút không hiểu: "Nhắm mắt lại, tại sao?"
Thất Tinh mặt đầy vẻ đứng đắn, trả lời: "Diệp ca, mặc dù chỉ là quay một bộ phim, cũng không phải là làm cái gì đó đao thật thương thật, nhưng Diệp ca dù sao vẫn là một cô gái, nhìn những thứ này cũng không được hay cho lắm…."
Diệp Oản Oản: "..."
"Lão Thất, lời này cậu nói sai rồi! Diệp ca gió to sóng lớn gì chưa từng thấy, không phải chỉ là quay một bộ phim thôi sao, có nhiêu đó thôi thì đã sao?" Bắc Đẩu chẳng thèm ngó tới.
"Đúng... Đúng đúng đúng! Bắc ca nói đúng, Diệp ca ca gió to sóng lớn gì mà chưa từng thấy! Một chút này tính là gì!" Cung Húc hùa theo.
Ở dưới sự tuyệt vọng của Diêu Giai Văn, bộ “***” rốt cục cũng đã được quay xong.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản đi tới bên cạnh Diêu Giai Văn, nhìn Diêu Giai Văn lúc này đang hận không thể ăn ૮ɦếƭ mình, Diệp Oản Oản cười nói: "Làm sao, Diêu tổng, cảm giác tự mình ra trận thế nào?"
"Diệp Bạch... Chuyện này xong rồi! Ngươi chờ xem! Ta sẽ để cho ngươi quỳ ở dưới chân của ta..." Diêu Giai Văn oán độc, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.
"Ồ?"
Nghe tiếng, khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ nhếch lên, nở một nụ cười tà mị đến kinh người: "Diêu tổng ngược lại thật là có cốt khí! Ta bỗng nhiên suy nghĩ một chút, chẳng qua chỉ để cho ngươi quay một bộ phim, có phải là quá tiện nghi cho ngươi rồi hay không? Nếu không... Ngươi và vị nam chính trước đó, làm một đoạn video người thật việc thật, như thế nào?"
Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, thần sắc Diêu Giai Văn nhất thời đại biến.
"A... Diêu Giai Văn, ngươi bất quá chẳng qua là một con chó lúc đầu được ta nhặt về mà thôi! Làm sao, còn chưa nuôi lớn, mà đã dám quay ngược lại cắn người chủ nhân là ta này rồi hả?" Diệp Oản Oản nâng cằm Diêu Giai Văn lên, lạnh giọng cười nói.
Đối với loại bạch nhãn lang này, Diệp Oản Oản đã sớm không còn bất kỳ lòng thương hại nào.
Nếu như, không phải là ban đầu chính mình đem Diêu Giai Văn vốn lâm vào ngõ cụt nhặt trở về, cô ta có thể có được ngày hôm nay?
Không có lòng biết ơn thì cũng thôi đi, thậm chí còn cắn ngược mình một cái!
Lấy sạch vốn của Chư Thần Thời Đại, lại đổ oan cho mình làm…
Thứ người như vậy, dù có chém cả ngàn đao vạn đao, cũng không quá đáng!
Mới vừa rồi, con chó cái Diêu Giai Văn này, không chỉ không có chút lòng hối cải nào, mà còn đem người nhà uy hiếp mình... Ồ, thật là đáng sợ à nha!
Bây giờ, Diệp Oản Oản chẳng qua là gậy ông đập lưng ông, đã tiện nghi cho Diêu Giai Văn rồi.
"Diệp Bạch... Xem như ngươi lợi hại!" Diêu Giai Văn cắn răng nghiến lợi nói.
"Diêu tổng, đừng có gấp, trò chơi này chỉ vừa mới bắt đầu! Nếu như kết thúc quá nhanh, ngược lại không có ý nghĩa gì, không phải sao?" Diệp Oản Oản hướng về phía Diêu Giai Văn, khẽ mỉm cười.
Chợt, Diệp Oản Oản bảo đạo diễn lấy những hình ảnh và video ra, chuyển qua cho mình.
Làm xong những thứ này, Diệp Oản Oản dẫn theo Cung Húc và đám người Thất Tinh Bắc Đẩu, cũng không quay đầu lại, rời khỏi phim trường.
...
Kim Đô Bích Hải
Trong phòng khách biệt thự, Bắc Đẩu và Thất Tinh ăn uống no đủ, Lương Uyển Quân đã trở về phòng ngủ.
Đại trưởng lão và Tam trưởng lão hai người ngồi ở trên ghế sa lon, xem chương trình truyền hình của Hoa quốc, nói chung khá là nhàn nhã.
Chính mình hôm nay làm những chuyện kia, chỉ sợ đám người Diêu Giai Văn cũng không dám tiết lộ ra ngoài. Dù sao, trong tay của nàng, có nhược điểm của đám người Diêu Giai Văn, chính là những tấm hình và video kia.
Mà cho dù là đám người Diêu Giai Văn đem sự tình nói ra ngoài, Hoàng Thiên Giải Trí cùng cái gọi là Hồng Hưng Hội biết được, đối với Diệp Oản Oản mà nói, căn bản cũng không thành vấn đề gì, căn bản là không đáng nhắc tới.
"Đại trưởng lão, Tam trưởng lão!"
Diệp Oản Oản chỉ sau một thoáng trầm tư, mở miệng gọi.
Nghe Diệp Oản Oản gọi mình, Đại trưởng lão và Tam trưởng lão hai người liền vội vàng đi tới, Thất Tinh Bắc Đẩu cũng nhanh chóng lại gần.
"Mấy ngày trước, những chuyện để cho các người làm, làm thế nào rồi? Có thể có tiến triển gì hay không?" Diệp Oản Oản nhìn về phía đám người Đại trưởng lão và Tam trưởng lão, mở miệng hỏi.
"Có!"
Bắc Đẩu liền vội vã mở miệng nói: "Phong tỷ, đệ mấy ngày nay, luôn lanh lẹ như báo đi theo dõi. Kết quả... các người đoán xem, tôi tra ra được cái gì!" Bắc Đẩu quay sang hỏi mọi người đầy kiêu hãnh.
"Ngươi có thể tra được cái gì chứ?" Tam trưởng lão liếc nhìn Bắc Đẩu một cái.
"Tam trưởng lão, ông đúng là thứ người vô vị mà! Tôi thì thế nào, làm sao tôi lại không tra ra được cái gì chứ! Tôi cảm thấy, sự thông minh của tôi, là cao nhất trong mấy người chúng ta. Mặc kệ các người thừa nhận hay không, thì tôi vẫn cho là như vậy!" Bắc Đẩu nói.
"Đừng nói nhảm, tra được cái gì?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Bắc Đẩu nói.
"Đệ tra được, cái gã Hoàng quản gia gì gì đó của Diệp gia, và ả đàn bà Lương Mỹ Huyên có một chân. Hai người kia, thường xuyên đi khách sạn, làm một số chuyện người lớn!" Bắc Đẩu nói.
"Chỉ có vậy thôi sao?" Thất Tinh nhìn về phía Bắc Đẩu.
"Đúng vậy, còn chưa đủ sao?" Bắc Đẩu nói.
"Đúng là chưa đủ! Những gì cậu nói, tôi và Đại trưởng lão, còn có Tam trưởng lão đều biết." Thất Tinh lạnh nhạt mở miệng.
"Video và ảnh chụp đâu?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Thất Tinh, và đám người Đại trưởng lão hỏi.
Nghe Diệp Oản Oản hỏi vậy, mấy người trố mắt nhìn nhau.
"Minh chủ, bọn họ đặt phòng khách sạn, tầng lầu quá cao, không dễ quay phim lắm. Hơn nữa... video hai người làm loại chuyện đó... cũng phải quay sao?" Tam trưởng lão có chút cạn lời.
"Nói cách khác, các người đều không quay được phải không?" Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức.
"Đệ! Đệ quay rồi, đệ có quay lại rồi!" Bắc Đẩu bỗng nhiên quát to một tiếng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc