Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 862

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

"Bất quá, tôi phải nói trước cho cậu biết, nữ thần của cậu đã có bạn trai." Diệp Oản Oản nói.
"Ồ... Đệ chợt nhớ tới, đệ còn có chút chuyện." Bắc Đẩu lập tức trở mặt 180 độ.
"Hoa quốc có rất nhiều em gái xinh đẹp!" Diệp Oản Oản lại bổ sung thêm.
"Ồ... Đệ mới nhớ ra, chuyện của đệ đều đã xử lý xong. Phong tỷ, đệ sẽ đi tìm lão Thất ngay bây giờ." Bắc Đẩu nói xong, không cho Diệp Oản Oản có cơ hội tiếp tục mở miệng, xoay người rời đi.
Trong cùng ngày, Diệp Oản Oản dẫn theo Thất Tinh Bắc Đẩu, còn có Đại trưởng lão và Tam trưởng lão mặt dày mày dạn khăng khăng đòi đi theo Diệp Oản Oản, và một đám tinh anh Không Sợ Minh, rời khỏi Độc Lập Châu, bắt đầu lộ trình đi Hoa quốc.
Từ Độc Lập Châu đi tới Hoa quốc, cần phải đổi chuyến bay vài lần, trung chuyển tại nhiều quốc gia khác nhau, nói chung là phức tạp đến cực hạn.
Chỉ bất quá, dùng tài lực của Không Sợ Minh bao trọn toàn bộ các chuyến bay, nên nói chung cũng khá là nhàn nhã và an tĩnh. Bên trong một chiếc máy bay chở hành khách, cơ hồ toàn bộ đều là người của Không Sợ Minh.
Tất cả mọi người đều chưa từng đi đến Hoa quốc, đối với nơi này, trong lòng cũng hết sức là tò mò, hoàn toàn coi chuyến hành trình này là một lần đi du lịch đầy hấp dẫn.
Đối với thành viên tinh anh của Không Sợ Minh mà nói, chuyến đi Hoa quốc lần này, căn bản chính là phúc lợi mà Minh chủ cấp cho bọn họ!
Mấy ngày sau, Hoa quốc, sân bay.
Ban đầu, Diệp Mộ Phàm và cha xảy ra chuyện, Tư Dạ Hàn lại đột nhiên mất tích, Diệp gia và Tư gia đều coi nàng như đinh trong mắt, như gai trong thịt.
Để tránh liên lụy đến mẹ, trong cảnh thân bất do kỷ, Diệp Oản Oản chỉ có thể tạm thời rời khỏi Hoa quốc, đồng thời đi thăm dò về thân thế của mình.
Hiện tại... Nàng rốt cuộc đã trở về rồi!!
Tại Độc Lập Châu bất quá chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, lần nữa quay trở lại, giống như cách cả một đời, nhưng cũng khiến cho nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc và thân thiết.
Diệp Oản Oản đeo kính đen lên mặt, nhanh chân đi về phía trước.
Lần này nàng lặng lẽ trở về nước, để tránh bị fan nhận ra, nàng đã đeo khẩu trang và kính râm.
Bắc Đấu và Thất Tinh cũng được nàng “chăm sóc nhẹ” một phen, để cho bọn họ đổi một mẫu trang phục được ưa chuộng và hợp thời trang trong nước.
Bắc Đẩu mặc một chiếc áo bóng chày rộng thùng thình màu vàng và xanh da trời, khoác một chiếc áo khoác dạo gần đây khá thịnh hành tại Hoa quốc, phối với một chiếc quần Jeans và giày thể thao màu trắng. Thất Tinh mặc một bộ trang phục nghiêm túc hơn, áo sơ mi màu đen, phối với một chiếc quần có thêu sọc đỏ đầy cao quý.
Hai người đều mặc trang phục hợp thời trang, nhất thời hoàn toàn đổi phong cách, cứ y như là tiểu thịt tươi đẹp mắt. Đi trên đường, thu hút không ít sự chú ý của các thiếu nữ.
Đại trưởng lão mặc một bộ quần áo thường màu đỏ, thoạt nhìn cũng rất là lãnh khốc, cùng với Tam trưởng lão xách rương hành lý, tò mò đánh giá chung quanh.
Vì phòng ngừa làm người khác chú ý, Tam trưởng lão để cho các thành viên tinh anh Không Sợ Minh tự do hoạt động, trước tiên tùy ý tách ra, tìm một chỗ ngồi trước đã.
Bắc Đẩu nhìn trái ngó phải, thấy đâu đâu cũng là điều mới lạ, dọc theo đường đi đều vẫn luôn hỏi Diệp Oản Oản lung tung này kia. Thất Tinh thì lại nhìn không chớp mắt, theo bản năng mà cẩn thận chú ý tình huống chung quanh.
Bên trong phòng khách sân bay, Diệp Oản Oản xoay người nói: "Tôi đi rửa tay, các cậu đến tiệm cà phê bên kia chờ tôi một chút."
Thất Tinh: "Vâng."
Bắc Đẩu: "Đệ cũng đi, đệ cũng đi!"
Sau khi Diệp Oản Oản và Bắc Đẩu đi đến phòng vệ sinh, Thất Tinh cứ như vậy ở tiệm cà phê một mình.
Đang nhắm mắt dưỡng thần, chợt bén nhạy nhận ra được có ánh mắt rơi vào trên người mình, vì vậy Thất Tinh “soạt” một cái mở mắt ra.
Một giây kế tiếp, cậu liền nhìn thấy mấy thiếu nữ ở đối diện, đang cực kỳ dạn dĩ nhìn chằm chằm mình, mơ hồ có thể nghe được tiếng tim đập rộn rã.
Sau khi nhận ra được ánh mắt nhìn của Thất Tinh, các cô nàng này không chỉ không hề tránh, mà thậm chí còn kích động hét ầm lên.
Các thiếu nữ kia sau một phen ríu ra ríu rít, ở dưới ánh mắt dò xét của Thất Tinh, lại cùng nhau đi về phía cậu.
Sau khi phát hiện ánh mắt kỳ quái của các thiếu nữ kia, Thất Tinh nhất thời trở nên cảnh giác.
"Tiểu đệ đệ, cậu là người nước Hoa sao? Hay là người nước Nhật?" Một thiếu nữ trong đám là người đầu tiên mạnh dạn bắt chuyện.
"Tiểu đệ đệ thật là đẹp trai quá đi! Cậu là nghệ sĩ sao?"
"Có thể chụp với cậu một tấm ảnh được không?"
"Tiểu ca ca, kết bạn WeChat cùng em đi!"
"Tiểu ca ca, anh có bạn gái chưa?"
...
Thất Tinh còn chưa kịp tìm tòi nghiên cứu ý đồ của những người này, cũng đã bị hàng loạt câu hỏi “oanh tạc”. Càng làm cho cậu ta kinh ngạc chính là, những thiếu nữ này lại không hề sợ cậu chút nào.
Tại Độc Lập Châu, thanh danh của Thất Tinh cũng có thể coi là làm cho người ta vừa nghe tin đã sợ mất mật, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám trêu ghẹo hắn như vậy.
Chẳng qua, bởi vì nơi này là Hoa quốc, cậu có thể nhìn ra những cô bé này đều dạng trói gà không chặt, cũng không có ác ý, cho nên mới không động thủ.
Hơn nữa bọn họ đều đến để làm nhiệm vụ, cần phải ẩn nấp thân phận, không thể đánh rắn động cỏ.
Nhưng thấy hắn không đáp lời, những thiếu nữ này lại càng chen chúc nhau, mặt tươi cười đầy kích động. Thậm chí có cô nàng còn mê trai đến mức bắt đầu đưa tay ra…sờ rồi!
Trong chốc lát, mặt của cậu ta đã bị các em gái sờ soạng đến mấy lần…
...
Khi Diệp Oản Oản và Bắc Đẩu từ phòng vệ sinh quay trở lại, nhìn thấy được một hình ảnh như vậy đấy!
Thất Tinh bị một đám con gái bao vây ở bên trong, giở trò sàm sỡ, gương mặt tươi non đẹp trai đầy căng thẳng.
"Tôi nhổ vào! Đây là chuyện gì vậy hả trời!" Bắc Đẩu mặt đầy khiếp sợ.
Diệp Oản Oản: "Ặc..."
Diệp Oản Oản liếc nhìn giá trị nhan sắc không tầm thường của Thất Tinh, rất nhanh liền hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Vì phòng ngừa phiền toái, nàng cố ý đeo kính râm và khẩu trang. Không nghĩ tới, cuối cùng nàng lại không gây ra sự chú ý nào, nhưng Thất Tinh lại xảy ra vấn đề.
Nghề nghiệp của nàng tại Hoa quốc là người đại diện, đối với loại tình huống này dĩ nhiên là thấy rất thường xuyên. Nàng tác phong đầy chuyên nghiệp chen vào trong đám người, đem Thất Tinh che ở sau lưng.
Sau khi chắn tầm mắt các thiếu nữ, Diệp Oản Oản mỉm cười nói với bọn họ: "Xin lỗi, xin nhường đường một chút, đệ đệ của tôi không phải là minh tinh, chẳng qua chỉ là người bình thường. Cảm phiền đừng dọa cậu ấy sợ."
Nói xong, nàng nhìn về phía một trong số các cô bé, "Có thể xóa ảnh chụp được không?"
Thiếu nữ mặt đầy tiếc nuối, nhưng thấy chị của người ta đều đã lên tiếng, không thể làm gì khác hơn là nhịn đau, xóa đi mấy tấm hình mình vừa lén chụp.
Vị tỷ tỷ kia mặc dù nói đầy khẳng định, khiến cho người ta không cách nào phản kháng, nhưng ngữ khí lại rất ôn nhu, sẽ không hề gây ra chút phản cảm nào, cho nên cô bé liền theo bản năng mà nghe theo lời Diệp Oản Oản nói.
Diệp Oản Oản thấy thấy thiếu nữ đau lòng không thôi xóa bỏ từng tấm ảnh, cuối cùng còn dư một tấm chỉ có gò má, không nhìn ra tướng mạo, vì vậy mở miệng nói, "Tấm này có thể lưu lại."
Thiếu nữ vốn là còn có chút không vui, nghe xong nhất thời mặt đầy sung sướng, "Có thật không? Cảm ơn, cảm ơn!"
"Không cần khách khí."
Cuối cùng đã đuổi được đám fan hâm mộ nữ kia đi, Diệp Oản Oản thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, Diệp Oản Oản nhìn về phía Thất Tinh đang ngồi thẳng đơ, đầy chân thành dặn dò, "Thất Tinh à, nhớ kỹ, là trai đẹp đi ra ngoài, nhất định phải học cách tự bảo vệ chính mình. Nơi này nữ lưu manh rất nhiều, có biết không?"
Bắc Đẩu nghe nói như vậy, theo bản năng gãi gãi đầu. Phong tỷ à, tỷ xác định lời này do tỷ nói ra không có gì đó sai sai sao?
Thất Tinh lần đầu tiên rơi vào “chiến trận” như thế này, cũng vừa phục hồi lại tinh thần: "Đệ biết rồi."
Một bên, Bắc Đẩu bày ra một bộ dáng đầy thương yêu, mở miệng nói, "Hì, sớm biết sẽ như vậy, tôi đã ở lại đây một mình rồi! Lão Thất, sau này những chuyện nguy hiểm như thế này, cứ để lại cho tôi đối phó đi!"
Diệp Oản Oản cạn lời lườm Bắc Đẩu một cái, "Đừng nói chuyện vớ vẩn nữa, đi thôi!"
"Phong tỷ, tiếp theo chúng ta đi đâu vậy?" Bắc Đẩu H**g phấn hỏi.
Diệp Oản Oản liếc nhìn bầu trời xanh thẳm xa xa, "Tôi muốn trước tiên về nhà một chuyến, các cậu có thể tự do hoạt động."
"Về nhà? Là căn nhà trước kia tại Hoa quốc của tỷ sao?"
"Ừm."
Bởi vì lúc trước chủ nhiệm lớp Lương Lệ Hoa đại náo một trận, nên tình huống của nàng, Không Sợ Minh bên kia cũng đã biết, cho nên nàng cũng không cần giấu giếm.
Nàng đã giải thích với đám Thất Tinh là, khi nàng ở Hoa quốc đã lấy thân phận của Diệp Oản Oản làm việc, bất quá cha mẹ và nhân thân của Diệp Oản Oản cũng không biết được thân phận của nàng.
"Vậy thì Phong tỷ, chúng đệ cùng tỷ trở về là được rồi." Thất Tinh nhìn Diệp Oản Oản, hờ hững mở miệng nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc