Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 826

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

"Phong tỷ, nhận được một tin tức... Không biết có nên nói với tỷ hay không?" Thất Tinh tỏ vẻ trầm tư.
"Nói." Diệp Oản Oản hơi nhíu mày. Cái tên Thất Tinh này cùng với Bắc Đẩu lăn lộn một thời gian dài, làm sao lại cũng trở nên lề mề như thế rồi?
"Có tin tình báo điều tra về thuộc hạ dưới trướng Phong tỷ, người của Không Sợ Minh chúng ta. Mấy vị thành viên nòng cốt này của chúng ta, từ sau khi Phong tỷ rời khỏi Không Sợ Minh, bởi vì chiến sự mà bị bắt làm tù binh. Mấy năm nay, mấy vị trưởng lão vẫn luôn điều phái nhân thủ điều tra, ngày hôm qua truyền đến tin tức mới nhất, bọn họ đang ở tại Hoa quốc." Thất Tinh chậm rãi mở miệng nói.
Nghe báo cáo này, Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ.
Thời điểm ban đầu khi chính mình vừa mới đến Không Sợ Minh không bao lâu, đã từng nghe nói, từ sau khi Không Sợ Minh Chủ Tóc Húi Cua ca rời đi, Không Sợ Minh từng sa vào rất nhiều chiến sự. Mà một số thành viên nòng cốt bị bắt làm tù binh, sau đó liền không còn tin tức gì.
Không thể ngờ được, bây giờ những thành viên nòng cốt này của Không Sợ Minh, lại sẽ xuất hiện ở Hoa quốc.
"Quả thực là một sự sỉ nhục!"
Bắc Đẩu cắn răng nghiến lợi: "Không Sợ Minh chúng ta vinh quang bực nào, thành viên nòng cốt, lại bị người ta bắt làm tù binh..."
Lúc này, Thất Tinh lườm Bắc Đẩu một cái: "Năm đó, nếu như không phải là nhờ những thành viên nòng cốt kia, Không Sợ Minh cũng chưa chắc có thể giữ vững đến khi Phong tỷ trở lại."
Bắc Đẩu lúng túng cười một tiếng, vội vàng nói: "Ý của tôi là, những thứ kia dám đem thành viên nòng cốt của Không Sợ Minh chúng ta bắt làm tù binh, thật sự là quá vô sỉ, đáng bị bầm thây vạn đoạn, phải *** bọn chúng!"
"Biết là thế lực phương nào không?"
Diệp Oản Oản nhìn về phía Thất Tinh hỏi.
"Năm đó Không Sợ Minh thụ địch quá nhiều, thế lực giao chiến cùng với Không Sợ Minh cũng không đếm xuể, cho nên... cho nên không có biện pháp điều tra!" Thất Tinh thuật lại đúng sự thật.
"Hoa quốc..."
Diệp Oản Oản lẩm bẩm trong miệng.
Vừa đúng lúc, chính mình vốn cũng định sớm trở lại Hoa quốc một chút.
Bây giờ, địa vị của Diệp Oản Oản tại Không Sợ Minh, cũng được tính là vô cùng vững chắc, cũng là thời điểm nàng làm ra một chút công trạng rồi.
Nếu không, với danh tiếng của một vị Minh chủ Không Sợ Minh như nàng, mà một chút cống hiến đối với Không Sợ Minh cũng không có, dường như không được hay cho lắm...!! Ít nhất chính mình cũng thấy có chút áy náy.
"Được!"
Diệp Oản Oản vỗ bàn một cái.
Lúc này, Bắc Đẩu sợ hết hồn, kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.
"Chuẩn bị một chút, tập trung tinh anh mạnh nhất Không Sợ Minh cho tôi, theo tôi đi Hoa quốc." Diệp Oản Oản cười lạnh.
"Hả... Đi Hoa quốc?"
Nghe mệnh lệnh này của Diệp Oản Oản, Bắc Đẩu hơi sững sờ.
"Phong tỷ, Hoa quốc cách Không Sợ Minh 10 vạn 8 ngàn dặm! Người ít một chút cũng còn đỡ, nhưng nếu như quá nhiều người, chỉ sợ sẽ xảy ra bất trắc gì. Chủ yếu là chúng ta đối với Hoa quốc cũng không quen thuộc lắm..." Bắc Đẩu vội vàng giải thích.
Diệp Oản Oản: "..." Ngươi không quen, ta quen!
"Điểm này không cần phải lo lắng, tôi tự có chừng mực, chỉ cần dựa theo lệnh của tôi mà làm là được." Diệp Oản Oản mở miệng nói.
Thấy Diệp Oản Oản đã quyết ý, Bắc Đẩu chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng. Dù sao, Phong tỷ đã lên tiếng, hắn còn có thể nói cái gì?
...
Lúc sáng sớm hôm sau, Diệp Oản Oản đi Nhiếp gia thăm Đường Đường, cũng dự định cáo từ cùng với Nhiếp gia chủ mẫu.
Dù sao, sau lần trở lại học viện Xích Diễm này, bước kế tiếp của mình, hẳn là muốn đến Hoa quốc, thuận đường nhận nhiệm vụ tru diệt lính đánh thuê đào ngũ của học viện Xích Diễm. Có lẽ phải đợi một khoảng thời gian, mới có thể quay trở lại.
Trong đại đường Nhiếp gia, Diệp Oản Oản mời Nhiếp gia chủ mẫu một ly trà.
Một bên, "Nhiếp Vô Ưu" lạnh lùng nhìn Diệp Oản Oản, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
"Oản Oản, nghe nói con đã đến học viện Xích Diễm rồi hả?"
Nhiếp gia chủ mẫu nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng hỏi.
"Mẹ, con đã nhập học rất nhiều ngày rồi!" Diệp Oản Oản mỉm cười giải thích.
"Không tệ!" Nhiếp gia chủ mẫu hết sức hài lòng gật đầu một cái, nói: "Vô Ưu, còn có Linh Lung, đều từng học tại học viện Xích Diễm. Học tập tại học viện Xích Diễm, không có liên quan quá lớn tới thân phận hay địa vị. Nếu như ở tại học viện Xích Diễm có vấn đề gì, con cứ báo ra tên của Vô Ưu."
"Vâng ạ..."
Diệp Oản Oản chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Sau khi rời khỏi Nhiếp gia, cũng đã gần tới giữa trưa.
Diệp Oản Oản cũng không dừng lại, dự định trước tiên đi xem một chút, việc xây dựng thế lực Tử Vong Hoa Hồng của mình tiến triển đến đâu rồi?
Tử Vong Hoa Hồng thành lập cũng đã được một thời gian, đều vẫn luôn giao cho Tiểu Loli và Lưu Ảnh bọn họ xử lý, chính mình lại không hề hỏi tới lấy một lần.
Diệp Oản Oản vừa mới bước ra khỏi cửa chính của Nhiếp gia, Nhiếp Vô Danh không biết từ chỗ nào nhảy ra.
"Muội muội..."
Nhiếp Vô Danh nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng gọi.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản dừng bước, xoay người lại.
Nhiếp Vô Danh tựa hồ có chút chật vật, trạng thái tinh thần cũng không được khá lắm.
"Anh làm sao vậy?" Diệp Oản Oản hơi nhíu mày.
Trước đó có nghe nói Nhiếp Vô Danh và người trong nhà xảy ra một chút tranh chấp.
"Không có gì... Chỉ là cùng cha mẹ làm ầm ĩ một trận." Nhiếp Vô Danh thở dài một tiếng, nói.
"Nguyên nhân gì?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Không có nguyên nhân gì... Chỉ là một chút chuyện nhỏ nhặt không đáng kể mà thôi!" Nhiếp Vô Danh trả lời.
Nghe Nhiếp Vô Danh dường như cũng không quá nguyện ý nói rõ ràng chi tiết, Diệp Oản Oản cũng không có cách nào để tiếp tục gặng hỏi đến cùng.
Với tính cách của Nhiếp Vô Danh mà nói, đích xác là như thế. Trừ phi hắn muốn nói, nếu không rất khó để cho hắn nhả ra.
"Anh nói xem... Chờ sau khi cha mẹ trăm tuổi, Nhiếp gia chúng ta này, ai sẽ kế thừa?"
Diệp Oản Oản như có thâm ý khác nhìn về phía Nhiếp Vô Danh, mở miệng hỏi dò.
Đối với loại tính cách này của Nhiếp Vô Danh, có một số việc, tuyệt đối không thể cùng hắn nói rõ. Nhưng uyển chuyển một chút, nói chung cũng không tệ.
Nghe Diệp Oản Oản hỏi như vậy, Nhiếp Vô Danh chống cằm trầm tư.
Chỉ chốc lát sau, mặt đầy vẻ không vui nói: "Muội muội, em thật là một cái miệng ăn mắm ăn muối! Cha mẹ đang êm đẹp, làm sao lại ૮ɦếƭ rồi?"
Diệp Oản Oản: "..."
Có câu nói rất hay, không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ đồng đội giống như Nhiếp Vô Danh, thật sự là như heo.
"Em chỉ hỏi vậy thôi, sao anh lại kích động như vậy?" Diệp Oản Oản lườm Nhiếp Vô Danh một cái, nhưng vẫn chấp nhận việc hắn gọi nàng là em.
"Xác xuất rất lớn, sau khi cha mẹ ૮ɦếƭ, Nhiếp gia... Anh là lão đại, vậy khẳng định là anh kế thừa!" Nhiếp Vô Danh mặt đầy chắc chắc.
"Ừm..." Diệp Oản Oản khẽ vuốt cằm, cười nói: "Vậy nếu như, anh không được kế thừa, sẽ là ai kế thừa?"
"Anh không kế thừa?" Nhiếp Vô Danh sửng sốt một chút: "Làm sao anh lại không kế thừa, anh không kế thừa thì ai kế thừa? Nhiếp gia chúng ta nhiều tiền như vậy, không để lại cho anh thì để lại cho ai?"
"Haizz…" Diệp Oản Oản thở dài, nàng làm sao lại có một người anh ruột như vậy chứ? Cha mẹ đem toàn bộ não đều chia cho mình sao? Dù gì cũng nên chừa lại cho ca ca một chút…
"Anh đừng nói nhảm nữa, nếu như anh không kế thừa, thì ai kế thừa?" Diệp Oản Oản nhíu chặt lông mày.
"Anh không kế thừa, vậy khẳng định là Nhị muội sẽ kế thừa. Nhị muội không kế thừa, vậy sẽ là Nhiếp Linh Lung. Không đúng! Nhiếp Linh Lung và Nhiếp gia không có liên hệ máu mủ, cô ta không kế thừa được, vậy sẽ là Đường Đường kế thừa. Cũng không đúng, Đường Đường còn nhỏ, không cách nào kế thừa... Nói chung không phải là anh thì chính là Nhị muội." Nhiếp Vô Danh phân tích.
"Phân tích không tệ, nhưng nếu như ca ca làm cho cha mẹ tức giận, một ngày nào đó cha mẹ tức quá, đá anh ra khỏi Nhiếp gia, anh có thể sẽ bị thua lỗ lớn! Quyền thừa kế sẽ rơi vào ở trong tay người khác. Anh suy nghĩ một chút, Nhiếp gia nhiều tiền như vậy... chính là từng thỏi, từng thỏi vàng! Vàng thỏi đó nha! Còn tiền giấy nữa…lại còn…" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh, chẹp chẹp lắc đầu liên tục, mặt đầy vẻ đáng tiếc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc