Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 811

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Nàng nhất định phải mau sớm gặp được viện trưởng học viện Xích Diễm, tìm lại trí nhớ của mình...
Nếu không với tình trạng của nàng bây giờ, không chỉ không có cách nào tự vệ, cũng không có cách nào bảo vệ được người nàng muốn bảo vệ.
"Bạch Phong! Ngươi... Ngươi lại dám... giương oai tại Nhiếp gia!" Quản gia trẻ tuổi hung tợn nhìn nàng chằm chằm, trong con ngươi tràn đầy vẻ âm lãnh.
"Bảo bối, có thể mở mắt ra rồi." Diệp Oản Oản ôn nhu dị thường, cúi người nói với Đường Đường bảo bối một câu, ngay sau đó ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống gã đàn ông đang lăn lộn dưới đất kia, khẽ cười một tiếng và nói, "À, cõi đời này, còn không có cái gì mà Bạch Phong ta không dám làm, muốn nhìn thử một chút sao?"
Lại nói, thân phận ác bá của Độc Lập Châu này, dùng thật là thật thoải mái nha! Nàng tựa hồ có chút hiểu được vì sao mình năm đó lại tạo dựng một tổ chức như Không Sợ Minh vậy...
Ký ức có thể thay đổi, nhưng mà một vài thứ trong xương tủy, cũng không cách nào thay đổi...
"Ngươi..." Đối phương đoán chừng là vì ngại danh tiếng của Không Sợ Minh, nghĩ đến tác phong làm việc của Không Sợ Minh, nơi đáy mắt thoáng qua một tia kiêng kỵ, cuối cùng một chữ cũng đều không dám nói.
Diệp Oản Oản vốn còn có chút ít lo lắng, cho rằng mình quá *** rồi, sẽ bị Đường Đường ghét.
Kết quả, Đường Đường ngước đầu nhỏ lên, con mắt lóe sáng lấp lánh mà nhìn nàng, "Mẹ thật là lợi hại!"
Ánh mắt của Diệp Oản Oản mềm nhũn, đáy mắt tràn đầy thương xót.
Mẹ không hề lợi hại chút nào... Mẹ đã sinh con ra, vậy mà…
…thậm chí ngay cả sự tồn tại của con, mẹ cũng không biết...
"Đường Đường, hôm nay mẹ dẫn con đi ra ngoài chơi, có được hay không?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Đường Đường mở miệng hỏi.
Quản gia trẻ tuổi kia bò dậy, lập tức nổi giận nói, "Bạch Phong, Vô Ưu tiểu thư ra lệnh, không cho phép bất luận kẻ nào mang tiểu thiếu gia rời khỏi Nhiếp phủ. Ngươi công khai bắt cóc tiểu thiếu gia của chúng ta, biết hậu quả như thế nào sao?"
Quản gia dứt tiếng, một đám hộ vệ nhất thời ngăn nàng lại.
Bắt cóc?
Nàng là nghĩa nữ của Nhiếp phu nhân. Nhiếp phu nhân đã nói qua, nàng có thể tùy ý ra vào. Hơn nữa, nếu như bọn họ lo lắng cho sự an toàn của Đường Đường, có một vị Không Sợ Minh Chủ như nàng dẫn đi, không an toàn hơn bọn họ hay sao?
Những người này, chẳng qua chỉ là bị Nhiếp Linh Lung và "Nhiếp Vô Ưu" sai sử, thuần túy muốn kiếm chuyện mà thôi.
Cho nên, nàng cũng không có ý định cùng bọn chúng giảng đạo lý.
Diệp Oản Oản nắm lấy bàn tay nhỏ của Đường Đường, khóe miệng hơi hơi dương lên, ánh mắt thờ ơ đảo qua toàn bộ đám người ở đây, "Xem ra, các vị rất muốn xem thử Không Sợ Minh Thất Sát Lệnh của chúng ta cho biết mùi?"
Nghe được ba chữ "Thất Sát Lệnh", sống lưng tất cả hộ vệ ở đây đều theo bản năng rét run lên, như vừa nghĩ tới chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ...
Trong vòng bảy ngày, huỷ diệt cả nhà, đến nay chưa bao giờ có ngoại lệ.
Mặc dù không làm tròn nhiệm vụ sẽ bị gia chủ trách phạt, nhưng... nhưng nếu như chọc tới Không Sợ Minh... Đây chính sẽ phải bị diệt cả nhà!!
Huống chi Bạch Phong là người nào, với thực lực võ thuật của nàng, bọn họ coi như là có đông gấp hai lần nữa, cũng không phải là đối thủ của nàng. Mới vừa rồi nàng chỉ phong khinh vân đạm liền bẻ gãy cổ tay của quản gia...
Lại nói, trong lòng những hộ vệ này cũng hiểu rất rõ ràng, tiểu thiếu gia đi theo nàng sẽ không có nguy hiểm gì, chẳng qua là do Nhị tiểu thư ra lệnh, nghiêm cấm tiểu thiếu gia rời khỏi nhà mà thôi.
Cân nhắc một hồi, mọi người trố mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng dừng lại bước chân.
Trước một đám ánh mắt sợ hãi, Diệp Oản Oản trực tiếp dắt Đường Đường, thản nhiên rời khỏi Nhiếp gia.
Cậu bé nắm thật chặt tay mẹ, rất sợ nàng buông ra...
Sau lưng, quản gia ôm lấy cổ tay, sắc mặt đầy âm trầm, "Nhanh!! Lập tức thông báo cho Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư trở về! Nói cho phu nhân và gia chủ, là Bạch Phong của Không Sợ Minh ép buộc tiểu thiếu gia!"
Diệp Oản Oản dắt Đường Đường đi ra khỏi cửa.
Cậu bé đột nhiên rũ đầu xuống, dừng bước.
"Đường Đường, sao vậy?" Diệp Oản Oản nghiêng người hỏi.
"Mẹ... hay là Đường Đường trở về đi thôi?" Cậu bé thấp giọng hỏi.
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, hỏi, "Tại sao? Đường Đường không muốn ở chung một chỗ cùng với mẹ sao?"
Cậu bé lập tức kích động ngẩng đầu, "Dĩ nhiên không phải! Đường Đường muốn cùng với mẹ ở chung một chỗ! Luôn luôn muốn cùng với mẹ ở chung một chỗ. Nhưng mà… nhưng mà ông nội bà nội sẽ tức giận, con không muốn làm liên lụy mẹ..."
Nhóc biết, ông nội bà nội coi như sẽ không làm gì nhóc, nhưng nhất định sẽ làm liên lụy đến mẹ.
Thấy cậu bé thân thiết như vậy, trong lòng Diệp Oản Oản tràn đầy cảm động, ôn nhu mở miệng nói, "Bảo bối yên tâm, sẽ không đâu! Có mẹ ở đây, mẹ bảo đảm, ông nội bà nội sẽ không tức giận. Mẹ cũng sẽ không có chuyện, cho nên, yên tâm đi cùng mẹ, được không?"
A, cho dù có chuyện, cũng sẽ chỉ là người khác có chuyện...
"Vâng ạ!" Cậu bé dùng sức gật đầu một cái, đáy mắt tràn đầy sự tín nhiệm và ỷ lại.
"Mẹ..."
"Sao?"
"Mẹ có thể gọi Đường Đường một tiếng bảo bối nữa được không?" Cậu bé chần chờ, mở miệng hỏi thăm.
Diệp Oản Oản cười khẽ, "Đương nhiên là có thể! Đường Đường vĩnh viễn là bảo bối của mẹ!"
Con mắt cậu bé lập tức sáng lấp lánh, mở miệng nói: "Mẹ cũng là bảo bối của Đường Đường!"
Diệp Oản Oản đón lấy con ngươi sáng long lanh như ánh sao đêm của cậu nhóc, không nhịn được ôm lấy ***. Ông trời ơi... Tâm can bảo bối của ta ơi!! Làm sao lại đáng yêu như thế... Đáng yêu đến vậy!!
Một tiểu nãi oa đáng yêu như thế này, lại là do nàng sinh, là chính nàng sinh đó nha!!
Từ lúc lần đầu tiên nhìn thấy Đường Đường, nàng cũng đã hâm mộ đến nhanh hộc máu, nghĩ thầm cha mẹ của bé rốt cuộc là có gien như thế nào, mới có thể sinh ra được Bảo Bảo đáng yêu như thế, xinh đẹp như thế…
Làm sao cũng không nghĩ tới... Đường Đường lại có thể sẽ là do nàng sinh ra!
Đây quả thực là quá... Thần!! Kỳ!!
Không biết nàng làm sao mà lại có Đường Đường...
Nàng lại có thể một chút ký ức này mà cũng không có!
Ký ức trân quý đến như vậy...
Ban đầu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại có thể khiến cho nàng bỏ lại Đường Đường một thân một mình…
Cha của Đường Đường, cũng không biết rốt cuộc là ai?
Ánh mắt Diệp Oản Oản đầy ôn nhu nhìn cậu bé: "Bảo bối, lại gọi một tiếng mẹ có được hay không?"
Cậu bé dĩ nhiên là vui vẻ đáp ứng, vô cùng phối hợp mà nhõng nhẽo kêu một tiếng, "Mẹ ~ ~"
"Ngoan ngoãn..."
Diệp Oản Oản sờ sờ đầu của cậu nhóc, cố đè nén tâm tình kịch liệt trong lòng xuống, mở miệng nói, "Đúng rồi, Đường Đường, trước đó có nghe cậu của con nói, còn mấy ngày nữa chính là sinh nhật của mẹ con, có đúng hay không?"
Trước đó, nàng từ chỗ con hàng Nhiếp Vô Danh kia mà biết được, sinh nhật Nhiếp Vô Ưu là ngày 23 tháng 11.
Nói cách khác, sinh nhật chân chính của nàng, là ngày 23 tháng 11.
Nghe Diệp Oản Oản nhắc tới cái người "mẹ" đó, đáy mắt cậu bé ảm đạm đi mấy phần, gật đầu nói, "Đúng thế!"
Con ngươi Diệp Oản Oản chuyển động, sờ cằm một cái, mở miệng nói, "A, như vậy đi! Bảo bối, hôm nay mẹ dẫn con đến tiệm bánh gato chơi, con có thể tự tay làm cho mẹ con một cái bánh ngọt. Coi như là... cho mẹ con một niềm vui bất ngờ trong ngày sinh nhật!"
Con ngươi Đường Đường rũ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa hồ có chút giãy giụa, "Mẹ sẽ đi cùng với Đường Đường sao?"
Diệp Oản Oản cười nói, "Mẹ dĩ nhiên sẽ đi cùng với Đường Đường rồi! Cả ngày hôm nay mẹ đều sẽ phụng bồi Đường Đường!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé nhất thời trong veo, "Đường Đường muốn đi!"
Chỉ cần có thể cùng mẹ ở cùng nhau lâu hơn một chút, làm cái gì cũng đều được...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc