Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 746

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

"Ha ha, Bạch Phong, thế nào? Trước khi ta ૮ɦếƭ, lại muốn tìm cách đặc biệt nhục nhã ta một phen sao?" Lăng Hoắc nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, lạnh giọng cười nói.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản không khỏi lắc đầu một cái. Não của gã đàn ông này bị chó gặm rồi sao, đến loại thời điểm này mà còn không biết nói vài lời ca tụng!! Dù cho mình có muốn thả hắn ta, cũng đều không tìm ra được một lý do nào cả…
Tại sao phải muốn ૮ɦếƭ như thế, sống không tốt sao?
Hiện tại những vị cao tầng bên cạnh nàng nào, người nào là đèn đã cạn dầu?
"Bạch Phong, muốn giết cứ giết, ta thấy, cũng không cần nói nhảm!" Thấy Diệp Oản Oản không mở miệng, Lăng Hoắc lại nói.
Diệp Oản Oản: "..." Ngươi con mịa nó phối hợp một chút, tìm một nấc thang nào đó cho hai bên cùng leo xuống đi.
Chỉ bất quá, nhìn tình hình mà nói, muốn để cho người đàn ông này nhượng bộ, tựa hồ là không mấy thực tế rồi đi…
"Ha ha!!" Bỗng nhiên, Diệp Oản Oản đảo tròng mắt một vòng, nhìn chằm chằm gã đầu đinh, hơi mỉm cười nói: "Lăng Hoắc, ngươi mặc dù ba lần bốn lượt mạo phạm Không Sợ Minh, nhưng ta thấy ngươi cũng là một gã nam tử hán, giết đi rồi, có phần hơi quá mức đáng tiếc! Ngươi hôm nay, nếu như là chịu thề độc, ngày sau giữ gìn khuôn phép cho đàng hoàng, ta có lẽ có thể xem xét thả cho ngươi một con đường sống."
Nghe Diệp Oản Oản nói xong lời ấy, toàn bộ mọi người, kể cả Tam trưởng lão Lý Tư và Đại trưởng lão trong đó, đều sửng sốt một chút.
Bọn họ không nghe lầm đấy chứ? Minh chủ muốn thả Lăng Hoắc?
Cái gã Lăng Hoắc này căn bản chính là một con chó điên!
Nếu như bây giờ không đem cái con chó điên này trừ đi, ngày sau hắn nhất định sẽ kéo nguyên một bầy quay trở lại!
Tuy nói, có Minh chủ ở đây, ngược lại cũng không cần lo lắng, nhưng nếu như bị một con chó điên ghi thù, cũng khiến cho người ta cảm thấy không mấy thoải mái.
"Minh chủ, người này nhiều lần mạo phạm ngài... Hẳn là nên đánh ૮ɦếƭ tại chỗ!" Tam trưởng lão Lý Tư nhìn về phía Lăng Hoắc bị giam ở trong ***g giam, hàn quang trong mắt lóe lên.
"Ha ha..." Bỗng nhiên, Lăng Hoắc lãnh đạm thờ ơ cười một tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Diệp Oản Oản: "Bạch Phong, giữa ngươi và ta, hai bên đều vô cùng hiểu rõ nhau, cần gì phải ở trước mặt ta giả mù sa mưa? Muốn giết, không bằng giết ngay và luôn cho nó thống khoái, như thế nào?"
"Hừ!" Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Lăng Hoắc, hừ lạnh một tiếng: "Lăng Hoắc, bây giờ ngươi thân là tù nhân của Không Sợ Minh, sinh tử đã được quyết định từ lâu. Ở trước mặt Minh chủ, còn dám phách lối như vậy?"
"Nếu như không có Bạch Phong, các ngươi lại là cái thứ gì?" Lăng Hoắc đảo mắt lườm đám người Đại trưởng lão, cười lạnh nói.
Nghe tiếng, thần sắc chúng cao tầng trầm xuống, hận không thể đem Lăng Hoắc phanh thây lăng trì.
Những gì gã Lăng Hoắc này nói, quả thực là sự thật. Hôm nay đám cao tầng Không Sợ Minh bọn họ, cơ hồ đều bị Lăng Hoắc “ngược” toàn bộ. Nếu như không phải là Minh chủ kịp thời xuất hiện, hậu quả khó mà lường được.
"Lăng Hoắc, được làm vua thua làm giặc! Những lời này, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua?" Tam trưởng lão Lý Tư nhìn chằm chằm Lăng Hoắc, cười lạnh một tiếng: "Thứ giả thiết mà ngươi nói, cũng không có khả năng tồn tại. Không có Minh chủ, chúng ta quả thực không phải là đối thủ của ngươi! Nhưng tiếc là... Không Sợ Minh chúng ta, làm sao có thể không có Minh chủ?"
Lăng Hoắc cười lạnh một tiếng, cũng không mở miệng đáp lại.
Diệp Oản Oản nghi ngờ trong lòng, chuyện này có liên quan gì tới mình chứ?
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày. Chẳng lẽ, chính mình sau khi uống say quắc cần câu xong... đã làm chuyện gì?
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục suy nghĩ thêm, Tam trưởng lão Lý Tư hướng về nàng cung kính nói: "Minh chủ, hay là đem cả đám Lăng Hoắc xử tử toàn bộ. Nếu như là thả bọn chúng đi, cũng như thả hổ về rừng..."
Đạo lý này mặc dù Diệp Oản Oản cũng hiểu, nhưng mà việc ác này, nàng không muốn ôm!
Không cần biết cái đám Thiết Đầu Bang kia là thế lực như thế nào, nhưng mà người ta dầu gì cũng là một thế lực lớn, cái gã Lăng Hoắc này tựa hồ còn là đại nhân vật của Thiết Đầu Bang. Nếu như mình tiêu diệt hắn ta, vậy rồi sao? Các bang chúng của Thiết Đầu Bang, còn chẳng phải là sẽ tìm nàng để trả thù sao…??
---về
Dĩ nhiên, nếu như thả cái gã Lăng Hoắc này, có lẽ đúng như Tam trưởng lão nói, chính là thả hổ về rừng. Nhưng nàng cũng không phải là Minh chủ Không Sợ Minh, đến lúc đó chờ thế lực Tử Vong Hoa Hồng của mình phát triển ổn định xong, nàng nhất định sẽ rời khỏi Không Sợ Minh, không tiếp tục làm “hứng bom đại hiệp” cho Không Sợ Minh nữa.
"Minh chủ, ý của ngài là…?" Một vị cao tầng Không Sợ Minh, nhìn về phía Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng quyết định chủ ý, ngữ khí đầy khẳng định, nói: "Thả hắn, còn có người của hắn ra!"
Nghe được mệnh lệnh của Diệp Oản Oản, chúng cao tầng Không Sợ Minh, bao gồm cả đám người Bắc Đẩu và Thất Tinh, thần sắc đều vô cùng kinh ngạc. Cái đám này thật vất vả mới bắt lại được, thật muốn thả?
Giờ phút này, chính cả Lăng Hoắc ở trong ***g giam cũng hơi nhíu mày lại, nhìn về phía Diệp Oản Oản, sau khi quan sát mấy giây, lúc này mới hơi có chút nghi ngờ mở miệng hỏi: "Bạch Phong... Ngươi thật sự muốn thả ta?"
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Lăng Hoắc, cười lạnh một tiếng, nói: "Lăng Hoắc, ta hôm nay có thể thả ngươi, còn có thủ hạ của ngươi. Chỉ bất quá, ta khuyên ngươi ngày sau vẫn là chớ có trêu chọc vào Không Sợ Minh! Ngươi nếu như thật có thực lực trêu chọc Không Sợ Minh, hôm nay cũng sẽ không bị nhốt ở chỗ này, ngươi nói xem!"
Nghe Diệp Oản Oản nói lời ấy, Lăng Hoắc cũng không nói thêm gì cả.
Đúng như Diệp Oản Oản nói, trận chiến ngày hôm nay, Lăng Hoắc đã hiểu được rõ ràng, với thực lực hiện tại của hắn mà nói, căn bản không phải là đối thủ của Không Sợ Minh Chủ.
Dĩ nhiên, những thứ này cũng không phải là trọng điểm. Khiến cho Lăng Hoắc không cách nào hiểu được chính là, cái tên Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong này, tại sao lại thả cho mình một con đường sống??
"Bạch Phong, coi như là ngươi hôm nay thả ta, ta cũng sẽ không cảm kích ngươi!" Trong ***g giam, gã đầu đinh nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, mở miệng nói.
Diệp Oản Oản: "..."
Không cần ngươi cảm kích, ngươi con mịa nó đừng ngày ngày nhìn ta chằm chằm không buông như vậy, ta liền đa tạ cả nhà ngươi rồi...
"Minh chủ, xin ngài nghĩ lại!" Lý Tư vội vã mở miệng.
"Thả đi!" Diệp Oản Oản phất phất tay nói.
Thấy Diệp Oản Oản đã quyết, Tam trưởng lão vốn còn muốn nói gì, cuối cùng cũng hạ lệnh để cho thành viên coi ngục của Không Sợ Minh đem tù binh thả ra.
Sau khi Lăng Hoắc được thả, hắn nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Bạch Phong, ngươi mới vừa nói, trừ ta ra, còn sẽ thả người của ta."
"Đương nhiên." Diệp Oản Oản phất phất tay, để cho Lý Tư đem tất cả các thành viên Thiết Đầu Bang toàn bộ đều thả ra.
Chỉ chốc lát sau, đám người Thiết Đầu Bang được thả ra khỏi phòng giam, từng tên một cúi đầu đứng ở sau lưng gã đầu đinh, không dám thở mạnh lấy một cái.
"Bạch Phong! Ngươi thật sự thả chúng ta... Không hối hận?" Lăng Hoắc nhìn về phía Diệp Oản Oản.
"Ngươi nếu như không hài lòng, có thể tiếp tục quay trở lại phòng giam." Diệp Oản Oản chỉ chỉ vào nhà tù bên cạnh.
"Ha ha!! Được, Bạch Phong... Hôm nay, ta cùng các huynh đệ của ta, cảm ơn ngươi. Bất quá, món nợ của vết sẹo này, cũng chưa kết thúc đâu! Núi không chuyển nước chuyển, chúng ta sau này gặp lại." Lăng Hoắc nói.
"Còn nói nhảm nhiều như vậy, không mau cút ngay đi!!" Đại trưởng lão tức giận quát một tiếng.
Lăng Hoắc lơ đễnh, phất phất tay, mang theo các thành viên Thiết Đầu Bang xoay người rời đi.
Chờ sau khi Lăng Hoắc hoàn toàn rời khỏi trụ sở chính Không Sợ Minh, Đại trưởng lão lúc này mới hướng về Diệp Oản Oản nói: "Minh chủ, cái gã Lăng Hoắc này cũng không phải là đèn đã cạn dầu. Hôm nay không nhổ cỏ tận gốc, chỉ sợ ngày sau sẽ quay lại gây rắc rối..."
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản liếc mắt lườm Đại trưởng lão một cái: "Có tôi ở đây, ông gấp cái gì?"
Đại trưởng lão cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng hiểu được đạo lý này. Bây giờ, Minh chủ trở về, tại sao hắn phải sợ Lăng Hoắc?
Lăng Hoắc không tới trả thù thì coi như xong đi, nếu như còn dám tới, lần sau nhất định để cho hắn chỉ có đi chứ không có về!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc