Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 732

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Giờ phút này, sắc mặt của Bắc Đẩu và Thất Tinh đều không tốt, Viên gia cùng A Tu La khí thế hung hẵn, biểu cảm của Tu La Chủ lại như là sắp sửa đại khai sát giới. Nhìn bộ dạng như vậy, lần này sợ rằng sẽ không từ bỏ ý đồ...
Hết lần này tới lần khác, ngay tại thời điểm quan trọng này Phong tỷ lại xảy ra chuyện. Mà trụ sở chính Không Sợ Minh bên kia, đám trưởng lão cũng luôn luôn nhìn lom lom. Nếu như A Tu La thật sự nhúng tay vào, lần này sợ rằng sẽ dữ nhiều lành ít...
Không khí nơi đây càng lúc càng căng thẳng, dường như chạm một cái liền sẽ nổ tung.
Đúng lúc này, hậu viên đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân truyền tới.
"Giao phó? Không biết, Tu La Chủ đại nhân, là muốn giao phó cái gì?" Tiếp theo đó là một âm thanh đầy lười biếng, Diệp Oản Oản chẳng biết từ lúc nào đã đi tới phòng khách, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Bắc Đẩu vừa nhìn thấy Diệp Oản Oản xuất hiện, nhất thời kinh hãi đến biến sắc: "Phong tỷ! Sao tỷ lại tới đây!?"
Diệp Oản Oản hai con ngươi híp lại, "Thế nào, tôi không thể tới?"
"Ặc... Không phải…!!" Bắc Đẩu không dám nói tiếp nữa, vội vàng kéo ghế cho nàng.
Diệp Oản Oản vừa mới xuất hiện, ánh mắt của chàng trai ở trên ghế đối diện lập tức đảo về phía nàng.
"Chuyện này, xin Bạch Minh chủ cho ta một lý do!" Tư Dạ Hàn vừa nói chuyện, vừa ung dung thản nhiên quan sát cô gái của mình từ trên xuống dưới.
Diệp Oản Oản thật ra hoàn toàn là gắng gượng mà tới, chẳng qua chỉ cố gắng che giấu, người ngoài không nhìn ra sự khác thường của nàng. Nhưng trên trán của nàng, có một tầng mồ hôi mịn và sắc mặt hơi trắng bệch, vẫn như cũ có thể thấy được thời khắc này trạng thái sức khỏe của nàng khác với bình thường.
Diệp Oản Oản cười như thể sự tê ngứa kịch liệt và đau đớn trên người cũng không hề tồn tại, sắc mặt thờ ơ, thuận miệng nói: "Muốn đánh lộn... Còn cần phải có lý do sao?"
Đối với với tình huống bây giờ, trước đó nàng đã sớm kịp chuẩn bị.
Coi như là người của A Tu La thật sự tìm tới cửa, trong chuyện này, Viên gia quả thật là không chiếm lý. Huống chi lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, Không Sợ Minh bọn họ cũng không phải là tùy tiện ai liền có thể động.
Với tâm tính của Tu La Chủ, không thể chỉ vì một Viên gia nho nhỏ mà cùng Không Sợ Minh vạch mặt. Cái gì nhẹ cái gì nặng, anh ta hẳn là sẽ rất rõ ràng.
Từ chuyện lần trước cũng có thể thấy được, Tu La Chủ người này, xử sự phi thường kín kẽ, có thể nói là giọt nước không lọt.
Cho nên đối với chuyện này, nàng cũng không mấy lo lắng.
Chẳng qua là, Tu La Chủ lần này lại có thể sẽ đích thân xuất hiện, ngược lại là nằm ngoài dự liệu của nàng.
Chẳng qua chỉ là trùng hợp sao?
Nghe được câu này của Diệp Oản Oản, biểu cảm của tất cả mọi người: "..."
Trưởng lão Viên gia giận đến dựng râu trợn mắt, "Tu La Chủ đại nhân, ngài thấy rồi đó! Cô ta rõ ràng chính là ác ý khiêu khích! Không đem ngài coi ra gì!"
Cô gái cũng không hề ngồi xuống chiếc ghế Bắc Đẩu kéo ra kia, mà lại trực tiếp đặt ௱ôЛƓ ở bên cạnh chiếc ghế của Tư Dạ Hàn ngồi xuống, một cái tay thờ ơ chống đầu, đồng thời ánh mắt không hề chớp mắt mà rơi vào trên người nam nhân, nhìn thật kỹ anh ta.
Hai người chỉ cách nhau một khoảng cách rất nhỏ, có thể mơ hồ cảm nhận được hơi ấm từ thân thể nhau truyền sang…
Diệp Oản Oản nghe được lời của trưởng lão Viên gia, hơi nhíu mày, "Không đem Tu La Chủ coi ra gì? Làm sao ngươi biết chứ? Trong mắt của ta, có thể tất cả đều là Tu La Chủ đại nhân đấy..."
Vô luận như thế nào, anh chàng Tu La Chủ này tới ngược lại thật là đúng lúc...
Người đàn ông bên cạnh nàng nghe nói như vậy, nhìn vào con ngươi của thiếu nữ đang phản chiếu lại thân ảnh của chính mình, ánh mắt to tròn mà lộng lẫy, ánh mắt thâm thúy mà nhỏ bé đẹp đến mê dại, ánh mắt dường như không hề có một chút nào né tránh.
Mà bên cạnh Tu La Chủ, anh chàng Lâm Khuyết đang ngụy trang tiểu hộ vệ không nhịn được ho khan một trận. Tiếp xúc được ánh mắt cảnh cáo của Tư Dạ Hàn mới vội vàng ổn định lại tâm thần.
Nhận ra được cô gái đang tiếp cận mình, Tư Dạ Hàn ung dung thản nhiên đem bàn tay đang đặt trên bàn hạ xuống, thả ở trên tay vịn của cái ghế.
Mà Diệp Oản Oản lại rõ ràng không hề có ý thu tay, tiếp tục nói, "Tu La Chủ đại nhân, ngài nói có đúng không?"
Một bên, Thất Tinh hạ thấp giọng nhắc nhở, "Phong tỷ, không thể..."
Bắc Đẩu thấy Minh chủ nhà mình lại có thể ở đây trêu đùa Tu La Chủ, cũng sợ đến toát mồ hôi, vội vàng nhắc nhở, "Phong tỷ đừng manh động nha..."
Nếu là ở thời điểm kiểu này mạo phạm Tu La Chủ, có thể không đỡ nổi đâu!
Diệp Oản Oản không nói gì mà chỉ liếc mắt nhìn hai người, ngay sau đó hờ hững mở miệng nói, "Nhiều người như vậy, nói chuyện cũng không tiện. Tu La Chủ đại nhân, không bằng chúng ta đơn độc trò chuyện một chút?"
Thất Tinh và Bắc Đẩu hai người nghe xong, nhất thời nhảy dựng cả lên.
Mịa nó! Lại còn đơn độc trò chuyện một chút?
Loại thời điểm này, để cho bọn họ đơn độc ở chung một chỗ được sao?
Một bên, trưởng lão Viên gia cả giận nói, "Yêu nữ, ngươi lại muốn bày ra trò quỷ gì!"
Diệp Oản Oản khẽ cười một tiếng, đang định mở miệng, trong cơ thể lại đột nhiên toát lên một trận đau đớn kịch liệt, dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, lớp ngụy trang của Diệp Oản Oản chợt tan vỡ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Cũng còn may chẳng qua chỉ là mấy giây, A Tu La và đám người Viên gia bên kia cũng không hề phát hiện.
Đúng lúc này, bên trong phòng khách truyền tới thanh âm trầm thấp của người đàn ông: "Tất cả lui ra!"
Khương Viêm nghe vậy đầy nóng nảy: "Chủ thượng, không thể... Vạn nhất cô ta gây bất lợi cho ngài…"
Lâm Khuyết dịch dung thành thị vệ, lúc này mở miệng nói: "Khương Viêm, càn rỡ! Ngay cả mệnh lệnh của chủ thượng cậu cũng dám cãi lại sao? Cậu đang hoài nghi năng lực của Tu La Chủ sao? Cảm thấy chủ thượng không tốt sao? Còn không lui xuống!"
Lâm Khuyết vừa nói xong, vừa âm thầm than hỏng bét trong lòng. Hic, hắn biết ngay là sẽ như vậy mà!
Mới vừa rồi nha đầu kia chẳng qua chỉ biểu hiện không thoải mái một chút, Cửu ca ngay lập tức sẽ liền không hề để tâm tới nguyên tắc nguyên tẹo gì nữa cả!!
Cuối cùng, Khương Viêm không còn cách nào, chỉ có thể cắn răng lui ra. Trưởng lão Viên gia cũng nối đuôi rời đi.
Tu La Chủ là người nào, hắn cũng không tin nữ nhân này còn có thể trêu ghẹo đùa bỡn.
Đám người A Tu La bên kia rất nhanh lĩnh mệnh lui ra.
Thấy Thất Tinh cùng Bắc Đẩu còn đứng ở nơi đó, Diệp Oản Oản lườm hai người một cái, ung dung mở miệng, "Còn ngớ ra đó làm cái gì? Cảm giác mình không đủ sáng?"
Thất Tinh: "..."
Bắc Đẩu: "..."
Bóng đèn bị ghét bỏ vì làm kỳ đà cản mũi, oa oa oa...
Con ngươi Bắc Đẩu chuyển động, không biết nghĩ tới điều gì, tiến tới bên tai Diệp Oản Oản, "Phong tỷ, tỷ có thể tới đây một chút không? Đệ có lời muốn nói với tỷ!"
Diệp Oản Oản đi theo Bắc Đẩu sang một bên, Bắc Đẩu hạ thấp giọng ghé miệng vào tai nàng nói, "Phong tỷ, có cần đệ giúp tỷ một tay hay không!? Đệ có một ý kiến hay!"
Diệp Oản Oản nhìn hắn một cái, "Cậu muốn giúp thế nào?"
Bắc Đẩu đầy ám muội nói, "Như vầy... Đệ phái người bỏ c*** mê ở trong nước trà của Tu La Chủ. Như vậy hắn ta còn không phải là liền để cho tỷ muốn làm gì thì làm sao? Phong tỷ, đệ có phải là rất cơ trí hay không?"
Diệp Oản Oản thản nhiên mà đảo mắt nhìn hắn một cái, hai con ngươi nheo lại đầy nguy hiểm, "Cậu cho rằng... Một gã đàn ông mà tôi muốn ngủ cùng, còn cần phải bỏ thuốc cho hắn ta, thật sao?"
Bắc Đẩu nhất thời sợ đến lau mồ hôi, "Không phải, không phải, không phải...!! Đệ không phải là có ý này. Phong tỷ của đệ chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn. Nếu như là vừa ý một người đàn ông nào, nào cần ai giúp gì, đều có thể thu vào tay…"
Bắc Đẩu cũng không nói ra rằng, nhưng người tỷ hết lần này tới lần khác coi trọng, chính là Tu La Chủ đấy!
Tu La Chủ chính là loại đại ma vương hung tàn chí cực, làm sao có thể đặt vào trong phạm trù của đàn ông bình thường.
Cuối cùng, Thất Tinh cùng Bắc Đẩu cũng không có cách nào, chỉ có thể đều bị Diệp Oản Oản đuổi ra ngoài.
Hiện tại thời gian cấp bách.
Coi như là mạo hiểm, cũng chỉ có thể để cho Phong tỷ thử một lần.
"Phong tỷ thật là quá đáng, thấy trai đẹp liền quên mất huynh đệ! Lại có thể đuổi tôi ra ngoài!"
Thất Tinh ê đầu, hướng về Bắc Đẩu nhìn một cái, chuyện này là trọng điểm sao?
"Thu Thủy bên kia không biết có tìm ra được biện pháp hay không?" Thất Tinh trầm ngâm.
"Cô ta có thể nghĩ được biện pháp gì chứ?" Bắc Đẩu vừa nói vừa lặng lẽ rón rén chạy tới cửa, lén lén lút lút, không biết đang làm gì.
Thất Tinh đi tới, cau mày hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Bắc Đẩu vừa khóa của lại vừa lên tiếng nói: "Hí hí, tôi đem cửa hàn kín lại! Bảo đảm Phong tỷ nhất định có thể thuận lợi làm xong chuyện!"
Thất Tinh: "..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc