Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 713

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Diệp Oản Oản theo bản năng hướng về Kỷ Tu Nhiễm ở bên cạnh nhìn lại, chỉ thấy Kỷ Tu Nhiễm nghe nói như vậy, ý cười nơi đáy mắt dường như rõ ràng lãnh đạm đi mấy phần.
Coi!! Như!! Ngươi!! Ác!!
Diệp Oản Oản hung hăng hướng về phía người đàn ông đối diện trừng mắt một cái, ngay sau đó vội vàng giải thích cùng với Kỷ Tu Nhiễm: "Cái đó... là hợp tác kinh tế! Lưu lại số điện thoại đơn thuần là vì hợp tác kinh tế! Tôi cái gì cũng không làm! Cái gì cũng chưa hề làm đối với anh ta!"
Làm bậy rồi, cái này không giải thích cũng còn đỡ, vừa giải thích xong sao lại cứ có cảm giác đã sai càng thêm sai.
Vấn đề là, nàng thật sự là cái gì cũng không làm cơ mà, đơn thuần chỉ là vì dò xét mà thôi, vì sao nàng lại phải chột dạ như vậy?
"Hợp tác kinh tế?" Tư Dạ Hàn nhìn thấy bộ dáng khẩn trương giải thích này của cô gái, trong con ngươi thoáng qua vẻ mỉa mai đầy nguy hiểm, sự lạnh giá thấu xương ùn ùn kéo đến. Có một con quái vật nào đó, dường như muốn từ trong ***g giam nổ tung thoát ra ngoài…
Diệp Oản Oản thấy vẻ mặt của Tu La Chủ có vẻ bất thiện, nhất thời cảm thấy tràn đầy nguy cơ.
Xong rồi, xong rồi!! Thân phận của nàng bây giờ là Tóc Húi Cua ca, là vị hôn thê của Kỷ Tu Nhiễm đó! Nếu như nam nhân này nói cái không nên nói, để cho Kỷ Hoàng biết nàng nhân lúc không có ai chạy đi "cấu kết" với Tu La Chủ, nàng bên mặt trận này liền muốn bể tè le tét lét rồi!!
Diệp Oản Oản có cảm giác kiếp sống đóng vai Tóc Húi Cua ca của nàng đang gặp phải một nguy cơ trước giờ chưa từng có!
Chuyện này thật là... Trộm gà không được còn ném mất nắm gạo!!
Diệp Oản Oản gấp đến độ xoay mòng mòng, cuối cùng bị bức đến kết luận là không có biện pháp nào, chỉ có thể bán thảm, mặt đầy đáng thương mà hướng về người đàn ông đối diện mình với một ánh mắt đầy cầu xin.
Đại ca à! Em sai rồi! Cầu xin anh đừng vạch trần em! Hu hu…
Vào giờ phút này, tâm tình kiềm nén mãnh liệt nơi *** của chàng trai hầu như đã sắp nổ tung, nhưng mà sau khi nhìn thấy gương mặt nhỏ đáng thương đầy cầu khẩn của cô gái xong, con dã thú đang gào thét trong ***g giam trong nháy mắt như dịu lại…
Ngón tay để ở bên người chàng trai như siết chặt lại mấy phần, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở trên mặt của cô gái, liếc mắt nhìn nàng một cái.
"Vậy liền không tiễn!" Cuối cùng, sau khi nói xong một câu này, chàng trai liền trực tiếp xoay người, hướng về phía chỗ sâu trong trang viên rời khỏi.
Nhìn lấy bóng lưng rời đi của nam nhân, Diệp Oản Oản lúc này mới chợt thở phào nhẹ nhõm...
Rõ ràng là vì muốn buộc anh ta lộ ra sơ hở, làm sao cuối cùng lại thành cuối cùng nàng suýt chút nữa đã bị chôn sống…
Quá ngược rồi!!
Bất quá cũng còn may, tránh thoát được một kiếp.
Ặc... Mặc dù mới vừa rồi lời nói kia của Tu La Chủ thoạt nghe tựa hồ như không có vấn đề gì, nhiều nhất có khả năng chỉ là muốn cho nàng một chút khó chịu, nhưng lại ngược lại khiến cho Diệp Oản Oản càng thêm cảm thấy cổ quái.
Thấy ánh mắt của Diệp Oản Oản vẫn nhìn chằm chằm về phương hướng người đàn ông kia rời đi, Kỷ Tu Nhiễm như có điều gì suy nghĩ, hướng về nàng nhìn một cái, "Tiểu Phong, đi thôi!"
"Ồ, vâng..." Diệp Oản Oản vội vàng gật đầu, thực sự muốn sớm quay trở về một chút. Nàng phải tranh thủ tìm cách lăn lộn vào Tư thị cổ tộc.
...
Sau lưng cách đó không xa, chàng trai mắt thấy cô gái leo lên xe của Kỷ Tu Nhiễm, nhìn thấy chiếc xe kia rất nhanh liền biến mất ở trong tầm mắt, sắc mặt là nét âm trầm xưa nay chưa từng có.
Sau một hồi gió thổi mây bay, phong ba bão tố trôi qua, Lâm Khuyết từ phía sau bụi cây xem trộm toàn bộ quá trình ló cái đầu ra, khiếp đảm mở miệng nói, "Ho khan, cái đó... Cửu... Cửu ca... Anh không sao chứ?"
Trong nháy mắt ngay khi Lâm Khuyết vừa dứt tiếng, khóe miệng chàng trai đột nhiên tràn ra một vệt máu tươi, càng làm thêm nổi bật sắc mặt âm trầm lạnh lẽo đến kinh người…
"Cửu ca!!!"
Lâm Khuyết quả thật là sợ đến hồn phi phách tán, chuyện này... chuyện này... chuyện này là tức đến hộc máu thật sao?
Được rồi! Xem ra đây là... Thực sự không có khả năng là không sao…
Giờ phút này, trong trang viên, Lâm Khuyết đứng ở bên cạnh Tư Dạ Hàn, nhìn ánh mắt làm cho người ta phát rét của anh, không nhịn được rùng mình một cái.
Cũng khó trách, Cửu ca nhà mình tận mắt nhìn bảo bối của anh ta leo lên xe của một người đàn ông khác...
"Cửu ca, còn không bằng anh nên dứt khoát một chút, liền như vậy thừa nhận thân phận của mình..." Lâm Khuyết có chút không nhìn nổi, hướng về phía Tư Dạ Hàn, lầu bầu mở miệng nói.
Tư Dạ Hàn sau khi yên lặng một lát, mở miệng nói: "Thừa nhận thân phận, nàng sẽ không rời khỏi Độc Lập Châu."
Diệp Oản Oản ở lại Độc Lập Châu, nguy hiểm biết bao nhiêu! Huống hồ mới vừa rồi, anh đã xác nhận được, Oản Oản cũng không hề khôi phục lại ký ức. Ở dưới loại tình huống như thế này, tình cảnh của nàng sẽ càng thêm nguy hiểm.
"Cửu ca... Vậy trước kia anh còn nói với Diệp Oản Oản việc “Tư Dạ Hàn” ở tại cổ tộc Tư thị...Đây là có ý gì?" Lâm Khuyết có chút không cách nào hiểu được tại sao Tư Dạ Hàn lại tự tiết lộ thông tin của mình.
"Nói cho nàng biết đến Tư thị cổ tộc, là vì muốn cho nàng không tiếp tục hoài nghi tôi." Tư Dạ Hàn nói.
Huống chi nàng tra ra được thân phận này của anh vốn chính là chuyện sớm hay muộn, thậm chí rất có thể tầng thân phận tại cổ tộc Tư thị, nàng đã sớm tra ra được.
Anh báo cho Diệp Oản Oản biết, Tư thị cổ tộc có người có tướng mạo giống như anh, tên gọi là Tư Dạ Hàn. Diệp Oản Oản tất nhiên sẽ cho rằng, “Tư Dạ Hàn” tại Tư thị cổ tộc, mới thực sự là anh.
Hơn nữa, Tư thị cổ tộc và Tư Dạ Hàn, thật sự có tồn tại, cho dù Diệp Oản Oản điều tra, cũng không thành vấn đề.
Lâm Khuyết nghe vậy, như có điều suy nghĩ nói: "Cửu ca, mục đích của anh là... Để cho Diệp Oản Oản cho rằng “Tư Dạ Hàn” của Tư thị cổ tộc mới thật sự là anh…
Đến lúc đó, Cửu ca chỉ cần yêu cầu cho Tư tộc, thông báo một tiếng, nếu như có ai đó điều tra về Tư Dạ Hàn, anh liền để cho người của Tư tộc nói, Tư Dạ Hàn đã đi đến Hoa quốc...
Diệp Oản Oản sau khi biết được tin tức này, tất nhiên sẽ tin là thật, thật sự cho rằng anh đã trở về Hoa quốc. Đến lúc đó, nàng liền sẽ rời khỏi Độc Lập Châu, trở lại Hoa quốc..."
Lâm Khuyết hướng về Tư Dạ Hàn giơ ngón tay cái lên: "Cửu ca, cao tay! Thật sự là cao tay nha! Thậm chí ngay cả cao tầng Tư tộc, cũng không biết được Tu La Chủ chính là Tư Dạ Hàn. Như vậy, màn diễn này, kín như áo trời, không tìm được bất kỳ lỗ hổng nào."
Hic, Cửu ca cũng thật là nhọc lòng rồi...
Đối với lời Lâm Khuyết nói, Tư Dạ Hàn cũng không hề đáp lại. Chẳng qua là anh không hy vọng Diệp Oản Oản ở lại một nơi thị phi như Độc Lập Châu này. Hơn nữa, anh mới vừa trở lại Độc Lập Châu, gây dựng lại A Tu La mà thôi. Ở giai đoạn hiện tại mà nói, anh còn không có đầy đủ thực lực để có thể đảm bảo cho nàng bình an vô sự. Ngay cả chính bản thân anh, cũng đang ở trong hoàn cảnh có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Nhưng Hoa quốc thì lại khác! Hoa quốc là một quốc gia cực kỳ mạnh mẽ, thế lực của Độc Lập Châu, xa xa không cách nào dài tay đến tận Hoa quốc, tương đối an toàn hơn rất nhiều.
"Cửu ca... Anh nói xem tại sao Diệp Oản Oản lại trở thành Không Sợ Minh Chủ? Chuyện này cũng thật là quỷ dị!!" Lâm Khuyết nhíu chặt chân mày, không cách nào hiểu được.
Đối với chuyện này, đừng nói là Lâm Khuyết, ngay cả chính Tư Dạ Hàn cũng có chút không cách nào hiểu được.
Tư Dạ Hàn biết được, Diệp Oản Oản trước đó nhiều năm, đích xác là thành viên thuộc thế lực Không Sợ Minh. Nhưng ngờ đâu hôm nay lại lắc mình một cái, trở thành Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong...
Hơn nữa, Diệp Oản Oản căn bản là chưa hề khôi phục lại ký ức...
Tư Dạ Hàn như có điều gì suy nghĩ.
Năm đó, thời điểm Diệp Oản Oản gặp được anh, cũng chưa từng tiết lộ thân phận của mình, cho nên, anh theo bản năng cho rằng, Diệp Oản Oản là một thành viên phổ thông của Không Sợ Minh.
Kết hợp với thời gian Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong mất tích để suy đoán…
“Cũng có thể là, Diệp Oản Oản nguyên bản chính là Minh chủ Không Sợ Minh, Bạch Phong?”
Năm đó, Diệp Oản Oản cho rằng anh là tiểu đầu mục A Tu La, mà anh cũng cho rằng Diệp Oản Oản là tiểu đầu mục Không Sợ Minh.
Nói cách khác, hai vị thủ lĩnh của A Tu La và Không Sợ Minh, lần lượt đem đối phương xem thành tiểu nhân vật không có danh tiếng gì…
Nghe xong suy đoán của Tư Dạ Hàn, Lâm Khuyết mặt đầy kinh ngạc, khó tin nói: "Con bà nó!! Cửu ca, quá cẩu huyết rồi đi..."
………
Oản Oản: Anh không cần ghé qua đón tôi! Tôi đã là “tiểu bảo bối” của rất nhiều người rồi, hừ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc