Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 700

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Giờ phút này, trụ sở chính Không Sợ Minh, bên trong phòng làm việc, Diệp Oản Oản ngồi ở trên ghế, quan sát ba người trước mặt, thần sắc hơi có chút nghi ngờ.
Ba người này, từ cách ăn mặc, cũng không giống như người của Không Sợ Minh, còn có đứa nhỏ này là chuyện gì xảy ra?
Diệp Oản Oản cũng không nôn nóng mở miệng, mà lại chờ mấy người này nói tiếp.
Rất nhanh, gã đàn ông tóc quăn đi lên trước, hất mái tóc dài một cái, khóe miệng treo lên một nụ cười mê người: "Phong tỷ, mạo muội quấy rầy, chúng tôi là đội lính đánh thuê Tru Tinh."
"Đội lính đánh thuê Tru Tinh..." Nghe được lời nói này, Diệp Oản Oản thần sắc kinh ngạc.
Sau khi đi tới Độc Lập Châu, đối với một vài thế lực lính đánh thuê chuyên cung cấp sát thủ của Độc Lập Châu, Diệp Oản Oản đương nhiên cũng có nghe qua.
Đội lính đánh thuê Tru Tinh, tại Độc Lập Châu, thậm chí còn là cả khu vực Châu Âu, đều thuộc về đoàn đội lính đánh thuê cấp truyền kỳ. Nghe nói, những nhiệm vụ mà đội lính đánh thuê Tru Tinh tiếp nhận, cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ để sẩy, tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ là 100%...
"Các cậu là đội lính đánh thuê dưới tay Nhiếp Vô Danh?" Diệp Oản Oản như có điều gì suy nghĩ.
"Vâng, đội lính đánh thuê Tru Tinh chúng tôi, thuộc đoàn đội lính đánh thuê cấp 2, thủ hạ của ngài Nhiếp Vô Danh." Nam tử tóc dài gật đầu nói.
Cái gọi là đoàn đội lính đánh thuê cấp 2, chính là đoàn đội lính đánh thuê thuộc nấc thang thứ 2 trong số đông đảo các thủ hạ trong tay Nhiếp Vô Danh, vẫn chưa đạt tới trình độ đứng đầu.
Đội lính đánh thuê Tru Tinh, không chỉ vẻn vẹn thuộc về Nhiếp Vô Danh, nhưng dưới trướng Nhiếp Vô Danh, chỉ có thể đứng vào loại hạng hai, đây không khỏi cũng quá khoa trương rồi đi…
Diệp Oản Oản thần sắc khó hiểu, chẳng lẽ mình thật sự đánh giá thấp Nhiếp Vô Danh rồi sao?
"Phong tỷ, Nhiếp gia đã nói rồi, lần này để cho chúng tôi qua đây phụ tá cô." Nam tử tóc quăn tiếp tục cười nói.
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, nam tử tóc quăn lại nói: "Nếu như cô đã xác định thuê chúng tôi mà nói, vậy trước tiên đóng một ít tiền đặt cọc đi! Nếu không, khi Nhiếp gia đòi tiền chúng tôi, chúng tôi cũng không tiện giao phó."
Nghe được lời nói này, sắc mặt Diệp Oản Oản nhất thời đen lại, quả nhiên, cái con hàng Nhiếp Vô Danh trong mắt chỉ có tiền là tiền mà!
"Nhiếp gia còn nói, nếu như Phong tỷ cô tạm thời không có tiền thừa, vậy thì viết giấy nợ cũng được." Nam tử tóc quăn nói.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản gật đầu một cái, ngay trước mặt ba người, viết một tờ giấy nợ…
"Đứa nhỏ này là chuyện gì xảy ra? Cũng thuộc đội lính đánh thuê Tru Tinh?" Diệp Oản Oản quan sát thiếu niên trước mặt ước chừng khoảng 11 – 12 tuổi, thần sắc cổ quái.
Cậu bé ăn mặc một bộ đồ thường khá đáng yêu, đỉnh đầu đội một chiếc mũ thiếu nhi, mặt có vẻ ngây thơ vô hại, nhìn kiểu nào cũng không giống như là lính đánh thuê.
Nhưng mà, người đàn ông đeo kính vàng trong số ba người, lấy ngón trỏ nâng mắt kính của mình lên, lãnh đạm thờ ơ giải thích: "Cậu ta tên là Phù Sinh, không phải là trẻ con, thân thể có vấn đề, nên chưa trưởng thành mà thôi."
Nghe vậy, Diệp Oản Oản như có điều gì suy nghĩ. Loại tình huống này ngày trước nàng ở tại Hoa quốc cũng chưa từng nghe nói qua. Một vài người trưởng thành đến 20 - 30 tuổi, thoạt nhìn giống như trẻ con, ngày hôm nay lại là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Rất tốt." Một lát sau, Diệp Oản Oản nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng cười nói: "Nhiếp Vô Danh hẳn cũng đã từng nói qua với các vị, ở tại hội nghị A Tu La gây chuyện, các cậu có can đảm này hay không?"
Nam tử tóc quăn đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, thần sắc tự tin mở miệng cười nói: "Phong tỷ, chúng tôi là đoàn đội lính đánh thuê, đừng nói là A Tu La, bất luận kẻ nào, bất kỳ thế lực nào, không có chuyện mà lính đánh thuê không dám làm. Dĩ nhiên, thù lao như thế nào..."
Nói tới chỗ này, nam tử tóc quăn nhìn con số trong giấy nợ trong tay, bất đắc dĩ thở dài. Thù lao cô gái này chi ra, quả thực chưa ra hình dáng gì...
Sau khi thương nghị một phen cùng đội lính đánh thuê Tru Tinh, Diệp Oản Oản để cho mấy người rời đi trước chuẩn bị, mà chính mình sau đó cũng rời khỏi Không Sợ Minh, lái xe chạy về phía căn nhà của mình.
Ước chừng nửa giờ sau, Diệp Oản Oản dừng xe ở cửa nhà của Dịch Thủy Hàn.
Diệp Oản Oản nhìn cánh cửa chống trộm dày cui trước mặt, đưa tay gõ một cái.
Nhưng mà, bên trong lại yên lặng như tờ.
"Dịch đại hiệp..." Diệp Oản Oản cũng chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gõ cửa.
Ước chừng sau khi gõ thêm vài phút đồng hồ, cửa chống trộm "Két" một tiếng, được mở ra từ bên trong.
Đôi mắt buồn ngủ của Dịch Thủy Hàn còn đang díp lại, lim dim đứng ở trước cửa, mặc bộ quần áo ngủ hoạt hình, cặp mắt có chút ửng đỏ, giống bị người ta quấy rầy giấc mộng đẹp.
"Nói!"
Dịch Thủy Hàn đứng ở trước cửa, trong mắt hiện ra một vệt lệ khí.
"Dịch đại hiệp, tôi tới cung cấp cho anh dịch vụ hậu mãi, kiểm tra xem thử cửa của anh có gặp vấn đề gì hay không?" Diệp Oản Oản cười nói.
Nghe được lời này của Diệp Oản Oản, Dịch Thủy Hàn trầm tư ước chừng mấy giây, cuối cùng thân thể hơi nghiêng sang một bên, để cho Diệp Oản Oản tiến vào trong phòng.
Diệp Oản Oản thở phào nhẹ nhõm đi vào trong nhà, làm bộ làm tịch bắt đầu quan sát cánh cửa chống trộm mới được lắp.
"Chất lượng cũng được, nhưng giá cả lại quá đắt!" Dịch Thủy Hàn nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng nói.
"Giả cả đắt?" Diệp Oản Oản hơi sững sờ, chính mình cũng không bảo Bắc Đẩu thu tiền của Dịch Thủy Hàn, giá tiền đắt là có ý tứ gì?
"Dịch đại hiệp, anh... trả tiền?" Diệp Oản Oản hướng về Dịch Thủy Hàn hỏi.
Lúc này, Dịch Thủy Hàn liếc Diệp Oản Oản một cái: "Công nhân sửa cửa của cô, nói cửa chống trộm là bản limited đặc biệt làm theo yêu cầu, giá trị 200 ngàn; giảm cho tôi còn 100 ngàn tệ …"
* 100 ngàn CNY tương đương khoảng 340 triệu đồng.
Dịch Thủy Hàn vừa dứt tiếng, Diệp Oản Oản sững sờ tại chỗ, mặt đầy mộng bức...
Cửa chống trộm này mua trực tiếp tại cửa hàng, cũng không tới vài ngàn tệ... Bắc Đẩu trở tay lại đòi Dịch Thủy Hàn trả 100 ngàn tệ.
Mấu chốt nhất là, Bắc Đẩu còn chưa bao giờ đề cập với nàng chuyện thanh toán tiền bạc…
"Dịch đại hiệp, vậy... anh trả tiền sao?" Diệp Oản Oản lúng túng cười một tiếng.
"Tôi cũng không phải là thổ phỉ cường đạo." Dịch Thủy Hàn thản nhiên liếc mắt nhìn Diệp Oản Oản, chợt xoay người đi vào bên trong nhà.
Xem bộ dáng là đã trả rồi…
Giờ phút này, Diệp Oản Oản hận không thể lập tức trở lại Không Sợ Minh, đem gã Bắc Đẩu này lột da ăn sống…
Thế này cũng quá đen tối đi!
Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản đi vào trong phòng khách, phát hiện Dịch Thủy Hàn mang một miếng chụp mắt màu đen, nằm ở trên ghế sa lon.
"Dịch đại hiệp...Hic, trước đó có nghe nói một ít chuyện, không biết có nên nói hay không? Nếu như nói ra, có cảm giác không quá tôn trọng đối với anh; nhưng nếu không nói, cảm giác lại không phải bạn thân..." Diệp Oản Oản mặt đầy vẻ khó xử.
Dịch Thủy Hàn đôi môi khẽ mở: "Có gì cứ nói!"
"Dịch đại hiệp... Anh và gã Tu La Chủ đó, là huynh đệ sao?" Diệp Oản Oản mặt đầy bát quái mà mở miệng hỏi.
"Tôi không có huynh đệ." Dịch Thủy Hàn thờ ơ mở miệng.
Nghe được lời nói này, Diệp Oản Oản lúc này mới yên lòng. Thứ người giống như Dịch Thủy Hàn này, cơ hồ không biết nói láo. Đã nói không phải là huynh đệ, vậy khẳng định không phải là huynh đệ.
Lần này, Diệp Oản Oản tới đây, thật ra là hy vọng nhờ được Dịch Thủy Hàn trợ giúp. Nếu như, Dịch Thủy Hàn có thể giúp nàng đi đối phó với Tu La Chủ, vậy thật coi như là mọi việc đại cát.
"Khục khục, tôi đây liền nói thẳng. Tôi gần đây nghe, Tu La Chủ đối với Dịch đại hiệp anh vô cùng thiếu tôn trọng. Nói cái gì mà, người mạnh nhất Độc Lập Châu là Tu La Chủ hắn, nào phải là Dịch Thủy Hàn..." Diệp Oản Oản nhìn Dịch Thủy Hàn, nói như đúng rồi.
Nhưng mà, Dịch Thủy Hàn nằm trên ghế sa lon, lại cũng không hề nhúc nhích, tựa hồ đối với lời Diệp Oản Oản nói, không thèm để ý chút nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay