Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 696

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Cái gì?
Giả mạo?
Theo lời Thần Hư đạo nhân vừa phát ra, mọi người tại đây trố mắt nhìn nhau.
Bọn họ đã từng nghe nói qua, Tử Vong Hoa Hồng cũng không tồn tại. Chỉ bất quá, khi đó cũng không quan tâm lắm, chỉ xem như là một chuyện tiếu lâm.
Thật ra thì, sau khi gia nhập Tử Vong Hoa Hồng, trong lòng phần lớn cường giả ở đây đều hơi có chút nghi ngờ, nhưng cũng không dám nói rõ, đem việc này hỏi cho rõ ràng.
Cho tới bây giờ, cường giả một trong tứ đại thế gia, Nhiếp gia đến đây phá đám, cũng chính miệng nói ra Tử Vong Hoa Hồng cũng không tồn tại!
"Chẳng lẽ... Tử Vong Hoa Hồng thật sự không tồn tại, chúng ta bị gạt?" Một vị nam tử mang mặt nạ hồ ly màu bạc, lẩm bẩm trong miệng.
"Suy nghĩ kỹ một chút, danh tiếng Tử Vong Hoa Hồng mặc dù cực lớn, nhưng đều giới hạn tại trong lời đồn. Chúng ta ai cũng đều chưa từng thấy thế lực Tử Vong Hoa Hồng hành động, hơn nữa, thủ lĩnh Hắc Quả Phụ của Tử Vong Hoa Hồng tại sao lại còn trẻ tuổi như vậy?"
Tưởng Thành nhíu chặt chân mày! Nhưng mà, Tử Vong Hoa Hồng rõ ràng thật sự tồn tại! Các huynh đệ bọn họ, từng ở trong hầm giam 6 tầng, may mắn gặp qua…
Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
"Chẳng lẽ... Chúng ta... thật sự bị lừa?" Một nữ nhân trong đám tướng mạo không tầm thường, hơi có chút nghi ngờ nhìn về phía Thần Hư đạo nhân.
"Ha ha, đó là tất nhiên! Cõi đời này, làm sao có Tử Vong Hoa Hồng!! Các ngươi những người đáng thương này, bị gạt rồi!"
Thần Hư đạo nhân cười lạnh nói.
Vào lúc này trong lòng Diệp Oản Oản có chút suy nhược, tầm mắt phía trước bị mọi người ngăn trở, nàng cũng không thấy rõ người đến là ai, rốt cuộc là có chuyện gì?
Chỉ bất quá, cái Tử Vong Hoa Hồng này, bản quyền cũng không phải là của bọn họ, sao bọn họ lại rảnh háng, tại sao phải chạy tới đây vạch trần nàng?
Mắt thấy sự tình có chút không trấn áp được, Diệp Oản Oản chỉ có thể thẳng tắp sống lưng, lạnh giọng mở miệng nói: "Người nào ở chỗ này càn rỡ!?"
Lời Diệp Oản Oản vừa vang lên, Thần Hư đạo nhân và Nhiếp Vô Danh hai người hơi sững sờ. Thanh âm này... làm sao nghe có chút quen tai?
Sau khi Diệp Oản Oản mở miệng, rất nhanh, mọi người vây ở phía trước, thối lui về hai bên.
Sau khi Nhiếp Vô Danh cùng Thần Hư đạo nhân nhìn thấy nữ tử trước mặt, hai người đều vô cùng kinh ngạc. Chính Diệp Oản Oản cũng sững sờ ngay tại chỗ.
"Cậu xem... Tướng mạo cô gái kia và Hữu Danh lão bản, có phải là có chút tương tự hay không?" Nhiếp Vô Danh sờ cằm một cái, hướng về Thần Hư đạo nhân mở miệng hỏi.
Nghe Nhiếp Vô Danh nói như vậy, khóe miệng Thần Hư đạo nhân khe khẽ động đậy. Đội trưởng bị mù sao?
"Đội trưởng..." Thần Hư đạo nhân nhìn về phía Nhiếp Vô Danh: "Thật sự là rất giống! Cực kỳ giống như là chị em sinh đôi!"
Thần Hư đạo nhân nói xong, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản chậc chậc nói: "Ngươi chính là nữ nhân giả mạo Hắc Quả Phụ của Tử Vong Hoa Hồng?
Ngươi và một vị bằng hữu của chúng ta tại Hoa quốc, dáng dấp ngược lại quả là giống nhau y hệt!"
Diệp Oản Oản nhìn thấy Nhiếp Vô Danh cùng Thần Hư đạo nhân, nguyên bản còn có chút kích động, nhưng mà, theo lời của Thần Hư đạo nhân vừa dứt tiếng, sắc mặt của Diệp Oản Oản thoáng cái đen sạm lại.
Hai người này, có phải là đầu óc có vấn đề rồi hay không?
Mặt đối mặt cũng còn có thể không nhận ra sao? Mới mấy tháng không gặp thôi…
"Tiểu nữ, lá gan ngươi thật lớn nha! Ngay cả Tử Vong Hoa Hồng đều dám giả mạo!! Ngươi lại đây nói với ta, là ai đưa cho ngươi can đảm này!?" Thần Hư đạo nhân nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, lạnh giọng cười nói.
Cách đó không xa, bên trong đám người, mấy người Tiểu Loli và Khương lão nhìn thấy một màn này, mặt đầy mộng bức! Vậy... Hai người kia không phải là cao thủ ban đầu ở Myanmar cứu bọn họ sao?
Tại sao lại đột nhiên chạy tới gây chuyện, còn nói bọn họ giả mạo Tử Vong Hoa Hồng?
Giờ phút này, Diệp Oản Oản chậm rãi từ trên chủ tọa đứng dậy, phân biệt nhìn lướt qua Nhiếp Vô Danh cùng Thần Hư đạo nhân, cười lạnh nói: "Ha ha, hai người các ngươi, sau khi trở lại Độc Lập Châu, vây cánh cứng rắn, có muốn tôi đem các người biến thành thiên sứ gãy cánh?"
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, thần sắc chúng cường giả ở đây lại càng thêm nghi ngờ. Vốn cho là, bọn họ có lẽ thật sự bị mắc lừa, nhưng nếu như... Diệp Oản Oản không phải là Hắc Quả Phụ, thì làm sao lại dám đe dọa hai vị người của Nhiếp gia như vậy?
"Ngươi..." Thần Hư đạo nhân nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, thần sắc có chút cổ quái, như là muốn nói gì.
"Ngươi là ai?" Nhiếp Vô Danh lạnh lùng nói.
Diệp Oản Oản lườm Nhiếp Vô Danh một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, mở miệng nói, "Nhiếp Vô Danh, anh bây giờ thật uy phong à nha! Không còn là anh lúc năm lần bảy lượt cầu xin tôi giúp anh chăm Đường Đường khi xưa nữa…"
Chúng cường giả ở đây ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại càng thêm bối rối. Đây rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra?
"Con bà nó... Không thể nào!!" Thần Hư đạo nhân biến sắc: "Khoảng cách từ Độc Lập Châu đến Hoa quốc 10 vạn 8 ngàn dặm. Không có khả năng! Huống chi, không có giấy thông hành căn bản là không tới được Độc Lập Châu. Đây là có chuyện gì xảy ra??"
Nhiếp Vô Danh mặt đầy mộng bức nhìn về phía Thần Hư đạo nhân: "Cậu đang nói gì? Cô gái này, rốt cuộc là ai? Chăm Đường Đường là có ý gì?"
Còn không đợi Thần Hư đạo nhân mở miệng, Nhiếp Vô Danh lại nhất thời kinh ngạc: "Chửi thề một tiếng! Không thể nào đi... Hữu Danh lão bản?"
"Đúng vậy, đội trưởng! Khó trách hai người lại giống nhau y hệt như sinh đôi, thì ra chỉ là một người..." Thần Hư đạo nhân gật đầu liên tục.
"Cái tên ngu đần nhà ngươi, Hữu Danh lão bản ngươi cũng đều không nhận ra? Còn nói hai người là sinh đôi? Ngươi không có não sao? Ngươi mù sao?" Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm Thần Hư đạo nhân quát lên đầy xa lánh.
Thần Hư đạo nhân nghẹn ngào nhìn đội trưởng nhà mình. Lời này nếu như là người khác nói, vậy hắn cũng đành chịu, nhưng đội trưởng nhà hắn... có mặt mũi nào lại nói với hắn lời như vậy…
Chính anh ta cũng có nhận ra đâu, còn nói hai người có chút tương tự, còn hắn ít gì cũng nói được là sinh đôi, so với đội trưởng nhà hắn còn đỡ hơn một chút...
"Các người cùng tôi qua đây!"
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh cùng Thần Hư đạo nhân, chợt, tùy ý xoay người đi vào trong nội đường.
Nghe vậy, Nhiếp Vô Danh cùng Thần Hư đạo nhân trố mắt nhìn nhau, cuối cùng, cũng theo chân Diệp Oản Oản đi vào nội đường, chỉ để lại mấy người trong đại sảnh trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác nhìn nhau.
...
Nội đường, Nhiếp Vô Danh mặt đầy kinh ngạc nhìn Diệp Oản Oản, có chút kích động mở miệng nói: "Hữu Danh muội muội, thật sự là cô sao? Làm sao cô lại tới Độc Lập Châu? Chẳng lẽ là bởi vì tới gặp chúng tôi? Không đúng... Cô làm cách nào đi tới Độc Lập Châu? Cô có giấy thông hành sao?"
Đối mặt với Nhiếp Vô Danh đang lải nhải không ngừng, hỏi lia hỏi lịa, Diệp Oản Oản trực tiếp lườm một cái, chuyện này là trọng điểm sao?
"Đến tìm người. Trước đó không phải đã nói với các anh rồi à? Vốn là muốn cùng các người đi Độc Lập Châu; nhưng gọi điện cho các anh thì không được, nhắn tin cũng không trả lời." Diệp Oản Oản giải thích.
Nghe được lời nói này, Nhiếp Vô Danh gật đầu một cái, như có điều gì suy nghĩ nói: "Lên máy bay, điện thoại không cho phép mở máy. Sau khi đến Độc Lập Châu, sim điện thoại và điện thoại di động trước đó cũng không dùng được, cho nên đã ném đi. Bất quá, Hữu Danh muội muội, lá gan này của cô cũng không khỏi quá lớn một chút, lại dám xông vào Độc Lập Châu? Cô không có giấy thông hành phải không?"
"Không có..." Diệp Oản Oản rất thành thực lắc đầu.
"Hữu Danh muội muội, cô quả thực không sợ ૮ɦếƭ? Cái Độc Lập Châu này từ trước đến giờ luôn bài xích người ngoại lai, người ngoại lai tiến vào Độc Lập Châu đều không có kết quả gì tốt." Nhiếp Vô Danh nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc