Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 694

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Sau khi nhận được lời mời của Tu La Chủ, Diệp Oản Oản sắc mặt âm tình bất định, nhưng trong lòng thì tự có suy nghĩ.
Tu La Chủ mời rất nhiều thủ lĩnh các thế lực tham gia buổi hội nghị này, không cần suy nghĩ nhiều, Võ Đạo Liên Minh Công Hội nhất định cũng sẽ biết chuyện này.
Chuyện này đối với Võ Đạo Liên Minh Công Hội mà nói, có lẽ là thời cơ tốt nhất để Không Sợ Minh đánh lén A Tu La. Nếu như mình không đi, không nói đến Tu La Chủ có thể gây khó dễ hay không, chỉ riêng một cửa ải kia của Võ Đạo Liên Minh Công Hội, cũng sẽ gây cho mình đủ phiền toái rồi…
Từ trước mắt mà nói, Tử Vong Hoa Hồng do Diệp Oản Oản sáng lập vẫn còn chưa chân chính thành hình. Tử Vong Hoa Hồng chiêu quân mãi mã tự nhiên cũng được tiến hành trong bóng tối, hiệu quả cũng không mấy rõ rệt.
Giai đoạn hiện tại đối với nàng, Võ Đạo Liên Minh Công Hội cũng được, A Tu La cũng được, cái nào cũng không dễ đắc tội...
"Phong tỷ, nếu như lần này chúng ta thật sự được mời, cũng không có gì tốt! Đám người của Võ Đạo Liên Minh Công Hội, tất nhiên sẽ yêu cầu Không Sợ Minh chúng ta động thủ vào lúc này..." Bắc Đẩu tiếp cận tới bên người Diệp Oản Oản, thấp giọng mở miệng nói.
Nghe được lời này của Bắc Đẩu, Diệp Oản Oản khẽ vuốt cằm. Một điểm này, trong lòng nàng đương nhiên hiểu được rõ ràng.
Diệp Oản Oản trước đó đã có dự định, có lẽ liền thừa dịp vào lúc này, chính mình chạy ra khỏi Không Sợ Minh là xong! Chỉ cần mình rời đi, hết thảy đều không cần tiếp tục nghĩ nhiều nữa.
Nhưng mà, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, nàng cuối cùng vẫn chọn bỏ đi cái ý niệm này.
Cho dù mình có thể chạy ra khỏi Không Sợ Minh, về bản chất cũng không có ý nghĩa gì! Đến lúc đó, chính mình không chỉ bị Võ Đạo Liên Minh Công Hội đuổi giết, mà cũng tương đương bại lộ việc mình không phải là Không Sợ Minh Chủ, tất nhiên cũng sẽ bị Không Sợ Minh truy nã, hậu quả khó mà lường được.
"Thất Tinh, cậu có ý kiến gì không?" Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản hướng về Thất Tinh hỏi.
Thất Tinh bây giờ, hầu như đã tin tưởng thân phận của Diệp Oản Oản. Tuy nói trong lòng có khả năng có thể vẫn còn có chút ít nghi ngờ, nhưng biểu hiện của Diệp Oản Oản, cũng không khiến cho Thất Tinh có lòng phòng bị quá nặng.
Còn không đợi Thất Tinh mở miệng, Bắc Đẩu lại liếc qua liếc lại, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Phong tỷ... Tỷ hỏi cái tảng đá này làm gì, tỷ hỏi đệ đi! Đệ cái gì cũng biết!"
Chỉ bất quá, không đợi Bắc Đẩu tiếp tục lải nhải không thôi, đã bị một ánh mắt không vui của Diệp Oản Oản làm cho ngậm miệng lại.
"Phong tỷ." Thất Tinh nhìn về phía Diệp Oản Oản, tiếp tục mở miệng: "Chuyện này, không cách nào trốn tránh được. Đọc truyện này nhanh nhất tại T R U Y E N F U L L. V N Võ Đạo Liên Minh Công Hội, không có một thế lực nào có thể đắc tội nổi. Huống chi, chúng ta đã thu tiền cùng chỗ tốt của Võ Đạo Liên Minh Công Hội thì nhất định phải dựa theo quy củ để làm việc..."
Bắc Đẩu nghe xong nhất thời phản bác, "Rắm, ý của cậu là, chúng ta nhất định phải đi đánh lén A Tu La rồi hả?"
Bắc Đẩu cười lạnh một tiếng: "Hiện nay, Không Sợ Minh chúng ta, tình hình như thế nào, lẽ nào trong lòng cậu không rõ ràng sao? Phong tỷ căn bản là vẫn chưa nắm lại được thực quyền, cậu bảo những lão già kia đi đánh lén A Tu La, nghĩ xem bọn họ có hành động hay không?"
Nghe vậy, Thất Tinh liếc mắt lườm Bắc Đẩu, dường như không có bất kỳ hứng thú nào phản ứng lại với cậu ta, tiếp tục nói: "Phong tỷ, chúng ta không cần đánh lén A Tu La, chỉ cần tỏ thái độ cho Võ Đạo Liên Minh Công Hội nhìn là được...
Chúng ta có thể tiếp nhận lời mời lần này của Tu La Chủ, sau đó cự tuyệt việc nộp lên cống phẩm mỗi tháng. Tốt nhất là có thể đem phe của Tu La Chủ náo loạn một hồi! Như vậy, cho dù chúng ta không lập tức động thủ đối với A Tu La, Võ Đạo Liên Minh Công Hội cũng sẽ không tiện nói thêm cái gì!"
Nghe xong ý tưởng của Thất Tinh, Diệp Oản Oản khẽ vuốt cằm. Điều Thất Tinh nói, cũng chính là suy nghĩ trong lòng nàng.
Chỉ cần nàng đem chuyện ngoài mặt làm vừa đủ, Võ Đạo Liên Minh Công Hội cũng không có cách bắt bẻ nàng.
"Cắt!" Bắc Đẩu nhanh nhảu mở miệng: "Phong tỷ, thật ra thì đệ cũng nghĩ như vậy, chỉ bất quá là không kịp nói mà thôi."
Diệp Oản Oản nhìn về phía Bắc Đẩu, mặt không đổi sắc mà mở miệng: "Tôi biết, cậu giỏi nhất rồi!"
Nghe vậy, Bắc Đẩu gật đầu liên tục: "Phong tỷ, tỷ quả nhiên là biết nhìn người!"
Diệp Oản Oản giờ phút này không có tâm tư chơi đùa cùng với Bắc Đẩu, trong lòng âm thầm thở dài. Cái Không Sợ Minh này, quả nhiên là một bãi nước ***c! Có lẽ, chỉ có chờ sau khi Tử Vong Hoa Hồng của chính mình đủ lớn mạnh, mình mới có đầy đủ vốn liếng để từ trong vũng bùn này bò ra ngoài.
...
Trụ sở chính của Tử Vong Hoa Hồng được đặt ở trong một trang viên, mà trang viên chính là do Khương lão vừa dụ vừa dọa, lấy thân phận thành viên của Không Sợ Minh uy hiếp, dùng nửa giá mua lại.
Trước mắt, các cường giả được chiêu mộ, toàn bộ được an bài ở bên trong trang viên.
Giờ phút này, phụ cận trang viên là một mảnh lạnh tanh.
Không bao lâu, một nam tử trẻ tuổi ăn mặc như bộ dáng đạo nhân, trên mặt mang theo một nụ cười như có như không, đi tới trước cửa trang viên.
"Vô Lượng Thiên Tôn *... Có ai ở nhà không?" Đạo nhân hướng vào bên trong trang viên hô lên.
* Theo mình hiểu là một câu niệm của đạo gia, giống như Amen hay A Di Đà Phật vậy.
"Có ai ở nhà không, nhanh ra một chút đi!" Ước chừng kêu mấy chục giây vẫn như cũ không người trả lời, thần sắc đạo nhân dần dần bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Người nào?" Chỉ chốc lát sau, một ông lão mặc áo đen từ bên trong trang viên đi ra.
Lão giả này tên là Tưởng Thành, là một trong những nhóm nhân thủ mà Tử Vong Hoa Hồng thu nhận đầu tiên, thuộc về cao thủ hàng nhất lưu.
"Vô Lượng Thiên Tôn… Tôi chính là muốn hỏi một chút, nơi này là trụ sở chính của Tử Vong Hoa Hồng sao?" Đạo nhân ý cười đầy mặt.
Nghe vậy, Tưởng Thành hơi sững sờ, chân mày chợt nhíu lại: "Làm sao cậu biết?"
"Bạn giới thiệu..." Đạo nhân mở miệng.
"Ồ?" Tưởng Thành như có điều gì suy nghĩ.
Gần đây Tử Vong Hoa Hồng quả thực thu nhận không ít cường giả, nếu như là bạn bè giới thiệu, ngược cũng là bình thường.
"Tiểu huynh đệ, muốn gia nhập Tử Vong Hoa Hồng cũng không đơn giản như vậy... Phải xem xem thân thủ của ngươi, có tư cách vào Tử Vong Hoa Hồng của ta hay không?" Tưởng Thành nói.
Nghe Tưởng Thành nói, đạo nhân như có điều gì suy nghĩ, cuối cùng gật đầu một cái: "Không có việc gì, không có việc gì... Tôi liền tùy tiện hỏi một chút, xác nhận nơi này là trụ sở chính của Tử Vong Hoa Hồng là được."
Đạo nhân dứt lời, xoay người liền muốn rời đi.
Nhưng mà, sắc mặt của Tưởng Thành lại bỗng nhiên trầm xuống.
Biểu hiện của đạo nhân này, vạn phần quái dị, nào phải là do bạn giới thiệu mà tới, căn bản chính là muốn xác định vị trí Tổng bộ của Tử Vong Hoa Hồng bọn họ!
Mặc dù không biết vị đạo nhân trước mặt này xuất phát từ mục đích như thế nào, nhưng Tưởng Thành nếu không tra rõ, làm sao có thể thả hắn ta rời đi?
"Đồ khốn, dám đến hỏi dò tin tức của Tử Vong Hoa Hồng bọn ta!"
Tưởng Thành thốt lên đầy giận dữ, thân hình trong nháy mắt biến mất tại chỗ, chỉ trong thời gian một nhịp hô hấp, đã đi tới bên cạnh đạo nhân.
Trong chốc lát, Tưởng Thành bắt lấy cánh tay của anh ta: "Hôm nay ngươi như không nói rõ ràng, chỉ sợ... không thể sống rời đi!!"
"Vô Lượng Thiên Tôn, lão nhân gia, hỏa khí không nên lớn như vậy, sẽ làm tổn thương thân thể." Trong lúc nói chuyện, thân thể đạo nhân khẽ động.
Nhưng mà, trong mắt Tưởng Thành lại chợt hiện lên vẻ kinh ngạc, đạo nhân này, thực lực sâu không lường được! Chỉ dùng thân thể, đã đem mình đánh văng ra…
Tưởng Thành vốn là muốn gọi người, chỉ bất quá, tốc độ của đạo nhân cực nhanh, trong nháy mắt đã mất tăm mất tích.
...
Vân Thành, khu vực họ Nhiếp – Nhiếp khu.
Tứ đại thế gia Độc Lập Châu, mỗi nhà chiếm cứ một khu vực chủ đạo. Như khu vực Nhiếp gia chiếm cứ, được gọi là Nhiếp khu. Khu vực cũng được gọi theo họ của các thế gia.
Phủ Nhiếp gia.
Thần Hư đạo nhân sau khi tiến vào phủ đệ, chạy thẳng tới chính đường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc