Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 668

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Kỷ Tu Nhiễm để cho người đi đến Hoa quốc, đem nhóm 5 người lính đánh thuê mang tới Độc Lập Châu, chuyện này đã đủ để chứng minh, Kỷ Tu Nhiễm đã biết thân phận của nàng. Lại liên tưởng tới hôm đó Kỷ Tu Nhiễm tự giới thiệu mình với nàng…
Bây giờ, Diệp Oản Oản đã có thể khẳng định, Kỷ Tu Nhiễm tất nhiên đã biết nàng cũng không phải là Không Sợ Minh Chủ Tóc Húi Cua ca.
Nhưng khiến cho Diệp Oản Oản không nghĩ ra được là, nếu như Kỷ Tu Nhiễm thật sự biết thân phận của nàng, vì sao lại không vạch trần nàng?
"Hắn ta làm sao cũng theo tới rồi?" Giờ phút này, Diệp Oản Oản nhìn về phía Lưu Ảnh.
"Không biết..." Khương lão lắc đầu một cái, bọn họ đối với Lưu Ảnh, cũng không hề quen thuộc như vậy. Về phần Lưu Ảnh là như thế nào bị mang tới Độc Lập Châu, trong lòng bọn họ cũng không rõ ràng.
"Đã lâu không gặp..." Lúc này, Lưu Ảnh nhìn về phía Diệp Oản Oản, trên mặt hiện ra một nụ cười đầy khổ sở.
Ban đầu, sau khi Tư Minh Lễ và Tần Nhược Hi khống chế được Tư gia, Lưu Ảnh cho là Tần Nhược Hi phản bội Tư Dạ Hàn, vì vậy đêm khuya lẻn vào trong phòng Tần Nhược Hi, vốn là muốn ám sát Tần Nhược Hi. Chỉ tiếc, ngày đó bản thân Tần Nhược Hi cũng không có ở tại Tư gia, mà chính mình thì lại bị Đoạn Phi nhận lệnh của Kỷ Hoàng bắt đi, dẫn tới đây.
Nghe Lưu Ảnh giải thích, Diệp Oản Oản như có điều gì đó suy nghĩ.
Nếu đã nói như vậy, ban đầu cái gã Đoạn Phi đó dự định bắt Tần Nhược Hi mang tới Độc Lập Châu. Chẳng qua là Tần Nhược Hi lại không ở trong phòng, trùng hợp gặp được Lưu Ảnh đang đi ám sát Tần Nhược Hi. Cuối cùng, đánh bậy đánh bạ lại đem Lưu Ảnh mang trở về.
Diệp Oản Oản từ đầu đến cuối không cách nào hiểu được, Kỷ Tu Nhiễm rốt cuộc là có ý gì, vì sao lại đem những người có liên quan đến mình đều dẫn tới Độc Lập Châu? Anh ta rốt cuộc muốn làm cái gì?
"Khương lão, ông trước tiên dẫn bọn họ đi ra cửa chờ trước, tôi có việc muốn nói với Lưu Ảnh." Diệp Oản Oản nhìn về phía Khương lão.
Nghe vậy, Khương lão gật đầu một cái, dẫn theo đám người Tiểu Loli lui ra ngoài.
Giờ phút này, bên trong phòng làm việc chỉ còn lại Diệp Oản Oản và Lưu Ảnh hai người.
"Tư Dạ Hàn, có tin tức không?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Lưu Ảnh nói.
Nghe tiếng, Lưu Ảnh lắc đầu một cái: "Cửu gia mất tích không bao lâu, Tư gia bị Tần Nhược Hi và Tư Minh Lễ khống chế, tôi đành rời khỏi Tư gia tránh cơn phong ba. Chẳng qua là, Cửu gia đối với tôi có ân tình, Tần Nhược Hi như thế, tôi chỉ muốn giết ả ta!! Cũng coi như là lần trả ơn cuối cùng của tôi dành cho Cửu gia, dành cho Tư gia! Sau đó, Tư gia có chuyện gì, cũng không liên quan đến tôi!"
Sự trung thành của Lưu Ảnh đối với Tư Dạ Hàn và Tư gia, một điểm này, Diệp Oản Oản cũng không phản bác. Chỉ bất quá, người này thực sự là có chút ngu trung mà thôi.
"Oản Oản tiểu thư, chuyện trước kia... Hết sức xin lỗi!!" Lưu Ảnh nhìn về phía Diệp Oản Oản, tự giễu cười một tiếng: "Tôi vẫn cho rằng, cô lưu lại ở bên cạnh Cửu gia là có mưu đồ. Không nghĩ tới, thực sự là tôi quá ngu, người có mưu đồ, không phải là Oản Oản tiểu thư, mà là Tần Nhược Hi!"
Đối với Diệp Oản Oản, trong lòng Lưu Ảnh từ đầu đến cuối đều có một chút áy náy. Từ sau khi Tần Nhược Hi cầm quyền Tư gia, anh ta không chỉ nhận thức được rõ bộ mặt thật của Tần Nhược Hi, lại càng hiểu được sự ngu xuẩn của chính mình.
"Những chuyện ngày trước tạm thời không đề cập tới, cậu mới vừa rồi..." Diệp Oản Oản nhìn Lưu Ảnh, thần sắc hơi nghi hoặc một chút.
Lưu Ảnh cười nhạt: "Cô muốn nói đến việc cô giả mạo Không Sợ Minh Chủ sao?"
Diệp Oản Oản: "..."
"Tôi từ trong miệng Khương lão biết được, cô tự xưng là thủ lĩnh của Tử Vong Hoa Hồng, Hắc Quả Phụ. Nhưng Tử Vong Hoa Hồng, nhiều năm cũng không xuất hiện, thủ lĩnh, chỉ sợ cũng không phải là Oản Oản tiểu thư chỉ mới ở độ tuổi này. Tôi liền suy nghĩ, có thể là Oản Oản tiểu thư giả mạo...
Mãi đến khi ở tại Không Sợ Minh gặp lại Oản Oản tiểu thư, mà mấy người kia gọi Oản Oản tiểu thư là Minh chủ, tôi lại nghĩ, có thể là Oản Oản tiểu thư lần này lại giả mạo Minh chủ Không Sợ Minh…
“Mà gã Thất Tinh kia, hiển nhiên là đối với thân phận của Oản Oản tiểu thư cũng không mấy tín nhiệm, tôi tự nhiên biết phải nói như thế nào.” Lưu Ảnh giải thích.
Diệp Oản Oản nghe xong gật đầu một cái. Lại nói, anh chàng Lưu Ảnh này lúc còn ở Tư gia mặc dù là ngu trung, thường xuyên không phân được đúng sai phải trái, nhưng trừ đi một điểm này, Lưu Ảnh kỳ thực cũng là một người thông minh.
Lần này, nếu như không có Lưu Ảnh, nàng và nhóm 5 người lính đánh thuê kia, chỉ sợ đã gặp phiền phức lớn rồi!
"Oản Oản tiểu thư, cô bây giờ là Không Sợ Minh Chủ, xin cho tôi một cơ hội! Tôi không muốn trở về Hoa quốc nữa!" Lưu Ảnh bỗng nhiên nửa quỳ ở bên người Diệp Oản Oản.
Nghe vậy, Diệp Oản Oản lâm vào trầm tư.
Nếu như giữ lại Lưu Ảnh, nàng cũng không mấy lo lắng Lưu Ảnh sẽ đem thân phận của mình tiết lộ ra ngoài.
Với lý giải của nàng về Lưu Ảnh, nếu như Lưu Ảnh đã tuyên thệ thành tâm ra sức, liền nhất định sẽ không phản bội. Nếu như Lưu Ảnh muốn hại nàng, trước đó căn bản cũng không cần phải thay nàng giải vây.
Nếu như là đem Lưu Ảnh lưu lại, phụ trách tại Độc Lập Châu tìm kiếm Tư Dạ Hàn, ngược lại cũng không hẳn là một sự lựa chọn tốt.
Trầm tư chốc lát, Diệp Oản Oản rốt cuộc cũng quyết định xong, vuốt cằm nói: "Cậu trước tiên dẫn theo đám người Khương lão tìm một chỗ nghỉ ngơi. Chuyện này, tôi sẽ có sắp xếp. Nhớ kỹ, không nên để cho đám người Khương lão nhắc lại việc Tử Vong Hoa Hồng, càng không nên để cho bọn họ gọi tôi là chủ nhân."
"Đa tạ Oản Oản tiểu thư! Tôi hiểu được phải làm gì." Lưu Ảnh nhìn về phía Diệp Oản Oản, trong mắt hiện ra một tia cảm kích.
Chợt, Lưu Ảnh đứng dậy rời đi.
...
Mà sau khi Lưu Ảnh rời đi, báo đen Beerus lại chậm rãi đi vào phòng làm việc, an tĩnh ngồi ở bên cạnh Diệp Oản Oản. Một đôi con ngươi giống như màu chuông đồng, bất ngờ nhìn về phía Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản đối với Beerus, giờ phút này đã không còn bất kỳ sợ hãi gì.
Đứng dậy đứng ở bên cạnh Beerus, nàng dùng tay gãi gãi cằm Beerus.
Beerus vô cùng hưởng thụ đem đầu dựa vào trên cánh tay của Diệp Oản Oản. Cánh tay của Diệp Oản Oản nhất thời chìm xuống. Ho khan, không thể không nói, cái đầu này cũng không nhẹ nha...
"Minh chủ!"
Vào thời khắc này, một vị lão giả nào đó vội vàng xông vào phòng làm việc.
"Gràoooo…!!!!"
Một đôi con ngươi làm người ta hoảng sợ của Beerus, trong nháy mắt nhìn về phía lão già, trong miệng phát ra một tiếng gầm.
"Tiểu Hắc ngoan nào!" Diệp Oản Oản vội vàng trấn an Beerus.
Beerus nhất thời híp mắt lại. Có Diệp Oản Oản trấn an, hiển nhiên là vô cùng hưởng thụ.
Lão già lúc này mới nhìn về phía Diệp Oản Oản mở miệng: "Minh chủ, Kỷ Hoàng tìm tới cửa, chỉ mặt gọi tên muốn tìm ngài, muốn cho anh ta đi vào sao?"
Tại Không Sợ Minh, biết Không Sợ Minh Chủ là vị hôn thê của Kỷ Hoàng, cũng chỉ có mỗi mình Thu Thủy mà thôi, người bên cạnh cũng không nắm rõ được tình hình.
Lão giả này thấy Kỷ Hoàng tới đây, sẽ cảnh giác phòng bị cũng là chuyện bình thường.
"Không cần kinh hoảng, dẫn Kỷ Hoàng qua đây." Diệp Oản Oản cau mày nói. Vừa vặn, nàng cũng đang muốn hỏi Kỷ Tu Nhiễm một chút, vì sao phải đem nhóm 5 người lính đánh thuê bọn họ dẫn tới Độc Lập Châu.
Nếu Minh chủ cũng đều đã nói như vậy, lão giả đương nhiên sẽ không tiếp tục nhiều lời, xoay người rời đi.
Chỉ chốc lát sau, Kỷ Tu Nhiễm khóe môi còn mang theo nụ cười lạnh nhạt, xuất hiện ở trước mặt của Diệp Oản Oản.
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, nàng bỗng nhìn thấy, ở sau lưng Kỷ Hoàng, lại là một con Đại Bạch Hổ thân hình to lớn.
Chuyện này!! Con Đại Bạch Hổ này, Diệp Oản Oản tự nhiên cũng không xa lạ gì, không phải là Đại Bạch của nàng hay sao?
Đại Bạch trực tiếp đi tới trước người Diệp Oản Oản, đôi mắt nó quan sát Diệp Oản Oản trong chốc lát, như có chút ít tâm tình phức tạp ở bên trong.
Beerus đứng dậy, nhìn thấy Đại Bạch ngồi ở bên cạnh Diệp Oản Oản, trong mắt hiện ra hung quang khó hiểu.
"Con Bạch Hổ này, hẳn cũng là thú cưng của cô?" Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Diệp Oản Oản, nhẹ giọng cười nói.
"Anh cũng biết..." Diệp Oản Oản nhất thời cau mày nói.
Diệp Oản Oản suy nghĩ, Kỷ Tu Nhiễm nhất định là đã đem hết thảy về nàng điều tra rõ ràng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc