Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 649

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Kỳ quái, Phong tỷ tại sao lại không đánh?
Bất quá, Bắc Đẩu suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có đạo lý, gật đầu một cái, mở miệng nói: "Vậy thì sau này hẹn lại, gần đây Không Sợ Minh quả thực có rất nhiều chuyện cần Phong tỷ tới xử lý. Ngoại giới trước mắt chưa nói, chỉ riêng nội bộ Không Sợ Minh chúng ta, mới là việc cần thiết trước mắt."
Nghe Bắc Đẩu nói như vậy, con ngươi Diệp Oản Oản hơi đổi. Nàng đối với chuyện nội bộ Không Sợ Minh, căn bản là không biết gì cả. Hôm nay mới vừa dễ dàng thông qua Bắc Đẩu, mới hiểu rõ hơn được một chút.
"Phong tỷ, tỷ rời đi nhiều năm như vậy, đám lão già kia, sớm đã xem tỷ như người ૮ɦếƭ. Hôm nay đám lão già kia biết tỷ trở lại, thậm chí ngay cả một tên cũng đều không dám qua gặp tỷ, căn bản là không đem tỷ để ở trong mắt!" Bắc Đẩu hừ lạnh một tiếng.
Diệp Oản Oản trước đó đã nghe nói, Không Sợ Minh hiện tại, chia làm hai phe, đám lão già kia trong miệng Bắc Đẩu, hẳn là một phe phân hóa khác của Không Sợ Minh.
"Bọn họ không chỉ không tới gặp Phong tỷ, còn luôn miệng nói Phong tỷ nhất định là giả mạo! Muốn tra xét đến khi nước chảy đá mòn, đem tỷ diệt trừ!" Bắc Đẩu thấy Diệp Oản Oản yên lặng không nói, tự mình tiếp tục mở miệng.
Thật ra những lời này, Diệp Oản Oản lại là có nỗi khổ khó nói. Thật bi thảm, nàng đích xác là giả mạo đó nha...
"Ngày mai đem những người này, làm thành một phần tài liệu chi tiết giao cho ta." Diệp Oản Oản nhàn nhạt mở miệng.
"Phong tỷ, đệ đều đã làm xong, chỉ chờ những lời này của tỷ. Bất quá, tỷ vừa trở về, coi như muốn chỉnh đốn nội bộ, tốt nhất vẫn nên tiến hành theo trình tự! Nếu như bây giờ cùng đám lão già kia vạch mặt, đối với Không Sợ Minh tuyệt đối không tính là chuyện tốt. Đấu lại hay không là một chuyện, bên ngoài còn có rất nhiều thế lực, đều đối với chúng ta mắt nhìn chăm chăm." Bắc Đẩu giải thích.
Nào cần Bắc Đẩu nhắc nhở, nàng cũng lại không ngốc, làm sao có thể sẽ cùng đám lão già kia khai chiến?
Việc cần thiết trước mắt, vẫn là trước tiên cần phải làm cho cả Không Sợ Minh tin phục thân phận Tóc Húi Cua ca của mình. Nếu không, chỉ sợ nàng sẽ ૮ɦếƭ rất thê thảm.
"Phong tỷ, sắc trời đã tối, có cần đệ tiễn tỷ trở về nhà hay không?" Bắc Đẩu đứng dậy, nhìn về phía Diệp Oản Oản nói.
"Được, đệ tiễn ta về đi!"
Diệp Oản Oản gật đầu, nàng chờ những lời này của Bắc Đẩu.
Chính mình nào biết Tóc Húi Cua ca cư ngụ ở chỗ nào? Cũng không thể ở chỗ này qua đêm đi! Nếu để cho đám người Thất Tinh biết được chính mình cả ngày không trở về nhà, chỉ sợ nghi ngờ đối với nàng sẽ nặng hơn.
...
Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản lên xe của Bắc Đẩu.
Ước chừng nửa giờ sau, Bắc Đẩu dẫn theo Diệp Oản Oản đi tới một vùng ngoại ô cực kỳ vắng vẻ.
Trong một trang viên được cắt tỉa gọn gàng là một căn biệt thự xa hoa, vô cùng dễ thấy.
"Phong tỷ, khi đó tỷ nghĩ thế nào, lại muốn mua căn biệt thự này?" Bắc Đẩu dừng xe, nhìn chằm chằm vào biệt thự phía trước, có chút sợ hãi.
"Ta cảm thấy rất tốt!" Diệp Oản Oản cũng không biết hàm nghĩa câu hỏi này của Bắc Đẩu, chỉ có thể nói như vậy.
"Phong tỷ, đây chính là căn nhà có ma trứ danh, bên trong còn từng xảy ra một vụ án *** bỏ thùng xốp. Nghe đồn thường xuyên có ma quỷ lộng hành. Cũng chỉ có mình tỷ dám mua xuống để ở thôi, thật không hổ là Phong tỷ của ta, ngưu phê!" Bắc Đẩu xoay người lại, hướng về phía Diệp Oản Oản giơ ngón tay cái lên.
Nghe lời này của Bắc Đẩu, Diệp Oản Oản hoàn toàn sững sờ tại chỗ, trên mặt nhẹ như mây gió, nhưng trong lòng thì đem tổ tông 18 đời của Tóc Húi Cua ca đều chửi một lần.
Con mịa nó, cái tên Tóc Húi Cua ca này, là não có vấn đề, hay là bị thần kinh vậy…
Mua một căn nhà có ma để ở?
Lại còn phát sinh một vụ án *** bỏ thùng xốp?
Nơi này con mịa nó, là chỗ của người ở được?
Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, đứng ở trước cửa biệt thự, Diệp Oản Oản chỉ cảm thấy một luồng âm vụ thổi qua, từ cổ đến gót chân, lạnh hoàn toàn.
Nàng thề, chính mình một khắc cũng đều không muốn đi vào, cũng không muốn ở cái địa phương quỷ quái này dừng lại dù chỉ là một giây đồng hồ...
Bắc Đẩu lấy ra chìa khóa, mở cửa ra: "Phong tỷ, nhiều năm như vậy, muốn mời người bên ngoài tới quét dọn, căn bản không mời được. Dù cho người ta bao nhiêu tiền cũng không ai dám đến, cuối cùng cũng không có cách nào, đệ đành cưỡng chế để cho huynh đệ trong liên minh qua để quét dọn. Mỗi một lần mọi người đều vì sợ, nên tụm lại thành nhóm 3 – 5 người tới quét dọn... Tỷ nói xem tỷ mua căn nhà có ma này để làm cái gì, ngay cả một người giúp việc cũng không mời được..."
Diệp Oản Oản: "Ta cảm thấy, tốt vô cùng..." Tốt cái con mịa nó!
"Phong tỷ, chìa khóa cho tỷ! Đệ còn có việc, đệ phải đi trước... Ngày mai, đệ tới đón tỷ đi đến trụ sở liên minh..." Nói xong, Bắc Đẩu xoay người định rời khỏi.
Thấy vậy, Diệp Oản Oản tay mắt lanh lẹ, một cái liền đè lại vai trái của Bắc Đẩu.
Bắc Đẩu hơi nghi hoặc một chút xoay người lại, không biết Diệp Oản Oản muốn làm cái gì.
"Ta còn có chút chuyện muốn cùng đệ thương lượng, cùng ta đi vào!" Diệp Oản Oản nhàn nhạt nói.
"Đệ có việc bận rồi! Ngày mai…ngày mai trở về liên minh cùng thương lượng!" Bắc Đẩu lắc đầu liên tục, dường như cũng không nguyện ý tiến vào chỗ bị ma ám này.
"Không được, ngay bây giờ!" Diệp Oản Oản trợn mắt lườm một cái.
Bắc Đẩu: "..."
Bất đắc dĩ, Bắc Đẩu bị Diệp Oản Oản trực tiếp lôi vào căn nhà ma.
...
Không thể không nói, căn biệt thự này thật sự không nhỏ, bên ngoài trừ trang viên ra, còn có bể bơi, một vườn hoa nhỏ, mọi thứ đều đầy đủ.
Bên trong biệt thự có mười mấy căn phòng, ít ra cũng phải 700 – 800 mét vuông, có vẻ vô cùng trống trải; lại thêm vụ án *** bỏ thùng xốp ở đây, lại làm cho căn biệt thự tăng thêm một phần khí tức quỷ dị làm cho người ta không rét mà run.
Mới vừa vào giữa phòng, Diệp Oản Oản liền nổi cả da gà lên.
Bắc Đẩu mở đèn, căn phòng tăm tối nhất thời sáng lên.
"Phong tỷ, còn có chuyện gì sao? Không có chuyện, đệ thật sự phải đi..." Bắc Đẩu nuốt nước miếng, đứng ở trong căn mà ma ám lớn như vậy, đánh giá chung quanh.
"Thời gian cũng không còn sớm, ta thấy đệ nên tìm một phòng nào đó tùy ý nghỉ lại, ngày mai lại đi đi! " Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ.
Nhưng mà, nghe được lời ấy của Diệp Oản Oản, sắc mặt Bắc Đẩu nhất thời biến đổi: "Không được! Không được!! Phong tỷ, đệ... đệ nhớ ra rồi! Mẹ đệ mới vừa rồi bị xe ***ng, mẹ đang ở bệnh viện, đệ phải đi bệnh viện!!"
Nói xong, không cho Diệp Oản Oản cơ hội mở miệng, Bắc Đẩu trốn chui trốn nhủi xông ra ngoài, như một làn khói biến mất không còn tăm hơi.
Giờ phút này, khóe miệng Diệp Oản Oản hơi rúm lại, cái gã Bắc Đẩu này... lớn đầu như vậy mà còn sợ một ngôi nhà bị ma ám à?
Hồi lâu sau, Diệp Oản Oản tự lên dây cót tinh thần, như thăm quan, cất bước đi dạo trong biệt thự.
Bên trong biệt thự treo nhiều bức tranh làm cho người ta rợn cả tóc gáy. Thậm chí, Diệp Oản Oản còn phát hiện ra đầu lâu mãnh thú, bị coi như tác phẩm nghệ thuật trưng bày tại khắp các ngõ ngách.
Bây giờ, trong lòng Diệp Oản Oản đã có thể khẳng định, gã Tóc Húi Cua ca đó, chính là một tên biến thái... Tên điên!
Rất nhanh, Diệp Oản Oản tìm được phòng ngủ của Tóc Húi Cua ca.
Cũng còn may, bên trong phòng ngủ, cũng không có vật ly kỳ cổ quái gì, tương đối đơn giản.
Chỉ bất quá, trong phòng ngủ, Diệp Oản Oản lại tìm được một tấm hình.
Trong tấm ảnh, là một vị mặc nam nhân ăn mặc âu phục đắt tiền, có phong thái vô cùng xuất thần, bộ dáng cũng hết sức đẹp mắt.
Đại khái là bởi vì tướng mạo của nam nhân này quả thật rất mê người, Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm, nhìn đi nhìn lại khoảng chừng mấy lần.
Chẳng qua là, thời khắc sống còn, nàng cũng không có lòng dạ nào để đi ngắm trai đẹp, đành buông tấm ảnh xuống, nằm co ro ở trên giường, chỉ cầu cho một đêm này thật mau trôi qua, nghênh đón ánh sáng ban ngày.
Nhà có ma, thật con mịa nó không phải là một nơi mà người sống nên ở…
Diệp Oản Oản chỉ cảm giác thần kinh mình sắp suy nhược rồi...
Ngoài biệt thự, một gã đàn ông cả người mặc tây trang màu đen, nhìn thấy trong căn nhà ma có ánh đèn sáng lên, sau đó bấm điện thoại.
"Kỷ Hoàng, cũng không hề nhìn lầm." Người đàn ông mở miệng.
"Trước đó ngẫu nhiên đi ngang qua, thấy Bắc Đẩu Không Sợ Minh hộ tống một cô gái tới đây. Sau đó Bắc Đẩu rời đi, cô gái kia chính mình ở trong nhà, không phải là thứ hàng giả của N*** gia." Người đàn ông dường như đang giải thích điều gì đó.
"Được rồi, tôi hiểu rồi!" Rất nhanh, nam nhân cúp điện thoại, lái xe rời đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc