Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 645

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Nghe vậy, trong lòng Diệp Oản Oản thầm đưa một ngón tay cái lên cho vị thành viên Không Sợ Minh này. Tiểu tử này, vẫn rất có tiền đồ...
"Bất quá, Minh chủ mất tích đã lâu, đều nói con gái lớn sẽ lột xác, quả thật đúng là không nhận ra được, thật giống như về mặt khí chất, có một số điểm khác biệt..." Một vị thành viên Không Sợ Minh khác, thần sắc có chút nghi ngờ.
Lúc này, ở trong lòng Diệp Oản Oản đã đem tổ tông 18 đời của gã thành viên Không Sợ Minh này đều chửi một lần. Giống như tên tiểu tử này, chả có chút tiền đồ nào!
Lúc này lão già lại xít tới nịnh hót, "Tóm lại, Minh chủ ngài trở lại là tốt rồi! Cung nghênh Minh chủ trở về!"
Một bên, Thất Tinh nghe vậy, từ chối cho ý kiến, chẳng qua là nhìn dáng dấp rõ ràng không hề tin tưởng hoàn toàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, khiến cho Diệp Oản Oản quả thật cảm thấy như có gai ở sau lưng.
Khi tiếng nói của lão già rơi xuống, các thành viên khác cũng rối rít phụ họa.
"Cung nghênh Minh chủ trở về!"
"Cung nghênh Minh chủ trở về!"
Âm thanh kia vang dội cả con đường.
Vào giờ phút này, những người của Chu gia cùng những người vây xem ở chung quanh, đã hoàn toàn đờ đẫn ngay tại chỗ.
Không Sợ Minh minh chủ mặc dù là vô cùng thần bí, không có ai thấy qua diện mạo thật sự của nàng, nhưng danh tiếng kia, quả thật như sấm bên tai! Ở trên Độc Lập Châu, từ những lão nhân sắp xuống lỗ, cho tới những đứa trẻ mới học nói, có người nói không biết danh tiếng của Tóc Húi Cua ca…
"Tóc Húi Cua ca mất tích nhiều năm như vậy... Hôm nay... Trở lại?"
"Hừ, vậy còn có thể nhầm được sao? Ngay cả thành viên của Không Sợ Minh đều đã nhận, nhất định là Tóc Húi Cua ca, không sai!"
"Trời ơi!! Tóc Húi Cua ca….lại xinh đẹp như vậy à? Ta vẫn cho rằng Tóc Húi Cua ca là một gã mập tai to xấu xí..."
"Ha ha, đẹp thì có tác dụng chó gì? Chỉ là một lớp túi da mà thôi, bên trong túi da đó, lại là một bộ lòng dạ rắn rết thì có!"
"Ngươi muốn tìm ૮ɦếƭ à, nhỏ tiếng một chút, ngàn vạn lần chớ để bị nghe thấy!! Nếu không, ngươi chờ bị Không Sợ Minh cắt rơi đầu đi!"
Từng người một của Chu gia trố mắt nhìn nhau, từ trong con ngươi, đều có thể nhìn ra thần sắc khó tin.
Nhất là Chu gia gia chủ, Chu phu nhân, Chu Vu ba người, hoàn toàn thất thần.
Đánh ૮ɦếƭ bọn họ cũng không cách nào nghĩ đến, nữ nhân coi như là sống chung cũng không tệ với bọn họ, lại có thể sẽ là cái thứ ăn thịt người trong truyền thuyết, Minh chủ Không Sợ Minh…
"Cô... Không phải cô nói chính mình cũng không phải là người của Độc Lập Châu, đi tới Độc Lập Châu, là để tìm kiếm bằng hữu sao?" Chu Vu khó tin, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, tâm trạng bất phục.
Vô luận Chu Vu nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, cô gái mình cứu được từ trong tay đội giám sát của Võ Đạo Liên Minh Công Hội, lại sẽ là Minh chủ Không Sợ Minh.
Một bên, Chu gia gia chủ trầm giọng mở miệng, "Vị Minh chủ đại nhân này tâm tính quỷ quyệt, chưa bao giờ xuất bài theo lẽ thường. Tâm tư của nàng, không phải loại người như chúng ta có thể suy đoán!"
Tỷ tỷ...
Giờ phút này, Thất Tinh nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản đánh giá, trong mắt không ngừng lóe ra vẻ nghi ngờ.
Cô gái trước mặt này, thật sự là Bạch Phong tỷ tỷ sao? [ Converter: Không hiểu lắm, chắc tác ghi nhầm (?) ]
Mặc dù chiêu thức võ thuật giống nhau, nhưng luôn cảm thấy có chút gì đó không đúng, dung mạo cũng chỉ hơi tương tự một chút.
Vô luận là thật giả, người này, đều phải mang về.
Là thực thì tốt nhất, nếu như là giả...
"Nếu tỷ tỷ đã trở về rồi, vậy hãy đi về trước, thông báo cho mọi người!" Chỉ chốc lát sau, Thất Tinh khôi phục vẻ lãnh đạm thờ ơ, lên tiếng nói.
Nghe được lời ấy của Thất Tinh, trong lòng Diệp Oản Oản trầm xuống, gã Thất Tinh Không Sợ Minh này, dường như căn bản là không hề hoàn toàn tin tưởng chính mình...
"Đúng đúng đúng, Minh chủ trở về, đây là hỉ sự to lớn, nhất định phải nhanh chóng thông báo cho mọi người! Minh chủ, chúng ta đi về trước, đi về trước!" Lão già mặt đầy kích động.
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, lão già lại nói: "Vậy... Minh chủ, cái Chu gia này, phải nên xử trí như thế nào đây?"
Trước đây, Không Sợ Minh vốn dự định tiêu diệt Chu gia, ở chỗ này thành lập địa bàn chi nhánh của Không Sợ Minh.
Chỉ bất quá, lão già cũng không ngốc. Vào lúc này, Minh chủ bỗng nhiên xuất hiện, tựa hồ làm chỗ dựa cho Chu gia, hoặc là Minh chủ và Chu gia có chút quan hệ.
"Xử trí?" Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng: "Ngươi nói sao?"
Lão già nhất thời sợ hãi đến run rẩy, liền vội vàng nhìn về phía mọi người Chu gia, chắp tay nói: "Các vị, đều là người mình, hôm nay đây là lũ lụt dâng tới miếu Long Vương, hy vọng các vị cũng đừng quá để ý, hiểu lầm mà thôi… Nếu các người sớm nói các người là bằng hữu của Minh chủ, làm sao còn có việc này xảy ra."
Chu gia gia chủ cùng cả đám thật là có miệng nhưng khó trả lời, bọn họ làm sao biết, Diệp Oản Oản lại sẽ là Minh chủ Không Sợ Minh...
"Tỷ tỷ, cùng chúng ta trở về đi thôi." Ánh mắt Thất Tinh rơi vào trên người Diệp Oản Oản, mở miệng nói.
Chu gia xử trí như thế nào, có diệt hay lưu lại, cũng không còn quan trọng. Bây giờ, việc cần thiết trước mắt, là tra rõ cô gái trước mặt này, đến cùng có đúng là Minh chủ Không Sợ Minh hay không?
Giờ phút này, trong lòng Diệp Oản Oản hơi có chút nôn nao, nhưng trên mặt vẫn phải ra vẻ phong khinh vân đạm.
Lần này nếu như mình thật sự theo đám người Thất Tinh trở về Không Sợ Minh, há chẳng phải là dê vào miệng cọp...?
Với phong cách làm việc của Không Sợ Minh, nếu để cho bọn họ biết được chính mình giả mạo Tóc Húi Cua ca, hậu quả khó mà lường được.
Bây giờ Diệp Oản Oản, đã không còn tâm tư để quản những người này tại sao lại đem chính mình cho là Minh chủ Không Sợ Minh, nàng chỉ muốn mau chóng thoát thân rời đi.
"Thất Tinh, ta còn có chút một ít chuyện cần xử lý, chờ ta làm xong chuyện của chính mình, tự nhiên sẽ trở về!" Diệp Oản Oản lên tiếng nói.
Nhưng mà, Thất Tinh cũng không có ý tứ để xổng Diệp Oản Oản, quan sát Diệp Oản Oản mấy lần, tiếp tục mở miệng: "Tỷ tỷ, thiên đại sự, cũng phải đợi sau này hãy nói. Trước mắt, Không Sợ Minh có chuyện trọng yếu hơn cần tỷ tới xử lý."
Thất Tinh nói xong, không cho Diệp Oản Oản bất kỳ cơ hội phản bác nào, đã xoay người đi ra ngoài.
"Minh chủ, chúng ta đi thôi! Tất cả mọi người nhiều năm như vậy, đều đang đợi Minh chủ trở lại. Bây giờ, thế cục bên trong Không Sợ Minh chúng ta cũng không ổn, đã sớm chia ra làm hai phe. Minh chủ thật sự nếu không trở về, Không Sợ Minh cuối cùng chỉ sợ cũng sẽ tan rã..." Lão già thở dài một tiếng trong miệng.
Lão già này bất đắc dĩ, nhưng Diệp Oản Oản còn bất đắc dĩ hơn so với hắn.
Không Sợ Minh chia rẽ, có quan hệ gì với nàng…?
Chỉ bất quá, chính mình bây giờ, cũng là tình thế cưỡi hổ khó xuống. Gã Thất Tinh kia vốn là đang hoài nghi thân phận của nàng, nếu như chính mình cố ý không cùng bọn họ trở về, tất nhiên sẽ bị Thất Tinh nhìn ra bản thân mình đang chột dạ. Tới lúc đó, lại càng khó xử lý.
Cuối cùng, Diệp Oản Oản lại cũng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp, theo Thất Tinh cùng đám người Không Sợ Minh rời đi.
"Chu gia chủ, Chu phu nhân, đa tạ mấy ngày nay hậu đãi." Trước khi chuẩn bị rời đi, Diệp Oản Oản hướng về Chu gia gia chủ cùng phu nhân thấp giọng nói cám ơn.
Đối với Chu gia, Diệp Oản Oản cảm kích tự đáy lòng. Những ngày qua sau khi đi tới Độc Lập Châu, nếu như không có Chu gia, sợ rằng nàng đã sớm bị đội giám sát bắt lấy, khó giữ được mạng nhỏ này.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản lên xe, cùng Thất Tinh song song ngồi ở đằng sau.
Dọc theo con đường này, Thất Tinh thần sắc lạnh lùng, ngậm miệng không nói.
Diệp Oản Oản nhìn thấy biểu hiện của Thất Tinh, bỗng có một cảm giác có điềm xấu hiện lên ở trong lòng.
Thất Tinh căn bản không hề coi nàng là là Không Sợ Minh minh chủ, nếu không, hẳn không thể nào lại có thái độ như vậy...
Chuyến đi này, thật đúng là dê vào miệng cọp, sinh tử chưa biết được...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc