Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 635

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Theo những gì Diệp Oản Oản hiểu được về Độc Lập Châu từ trong miệng Mục tiên sinh, không giống với những nơi khác, đây là một thế giới gần như mộng ảo. Dĩ nhiên, đối với phần lớn người thường mà nói, cũng ngang hàng với Tu La Địa Ngục.
Thiên đường hay là Địa ngục, hoàn toàn quyết định bởi việc bạn có thân phận gì ở đây.
Thật ra thì, đối với Diệp Oản Oản mà nói, nếu như không phải vì tìm kiếm Tư Dạ Hàn, nàng thật đúng là không muốn đi đến một địa phương thần bí khó lường, đầy nguy hiểm như vậy.
Sau khi quyết định chủ ý đi Độc Lập Châu, nguyên bản nàng vốn muốn tìm đám người Nhi*p Vô Danh giúp đỡ.
Chẳng qua là, điện thoại của mấy người kia tất cả đều đã mất tín hiệu. Trừ Nhi*p Vô Danh, điện thoại của Nhất Chi Hoa cùng Thần Hư đạo nhân cũng là như vậy, bao gồm cả WeChat dường như cũng không sử dụng nữa. Diệp Oản Oản nhắn nhiều tin nhắn, nhưng cũng không có một ai đáp lại.
Diệp Oản Oản hơi có chút bất đắc dĩ, đám người Nhi*p Vô Danh cùng Nhất Chi Hoa trở về cũng không đúng lúc chút nào! Hơi hơi chậm lại một chút có lẽ liền có thể dẫn theo chính mình.
Nếu như không có cách nào cùng đồng hành với đám người Nhi*p Vô Danh và Nhất Chi Hoa, đối với nàng mà nói, đi đến Độc Lập Châu cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Đầu tiên, về đường đi đến Độc Lập Châu, nàng hoàn toàn không biết. Độc Lập Châu cũng không phải là một quốc gia công khai, người bình thường muốn tự mình đi đến Độc Lập Châu, khó như lên trời, càng không biết là mình nên ngồi trên chuyến bay nào.
Mà trừ chuyện đó ra, Diệp Oản Oản từng nghe nói, thời điểm ở tại Độc Lập Châu, nhất định phải có giấy thông hành. Nếu không, một khi bị đội tra xét của Võ Đạo Liên Minh phát hiện không có giấy thông hành, hậu quả khó mà lường được...
Đương nhiên, theo tình thế hiện nay mà nói, nàng cũng không có bất kỳ biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể mạo hiểm đi đến Độc Lập Châu. Thời gian kéo càng lâu, đối với mình cũng được, hay là Diệp Thiệu Đình và Diệp Mộ Phàm cũng được, đều rất bất lợi.
Tư Minh Lễ và Tần Nhược Hi bên kia, một khi hoàn toàn khống chế Tư gia, với thù hận với chính mình, nhất định sẽ tính toán rõ ràng. Cùng bọn họ cứng đối cứng không có chỗ nào tốt.
Sau khi suy tư một lúc lâu, cuối cùng, Diệp Oản Oản gọi điện thoại cho Mục tiên sinh.
"Diệp tiểu thư... Cô muốn biết đường đi đến Độc Lập Châu để làm gì?" Đầu kia điện thoại di động, thanh âm Mục Tùy Phong vô cùng kinh ngạc.
"Xin lỗi, chuyện này hiện tại tôi không thể nói, hy vọng ngài nhất định phải giúp tôi một tay."
Thật ra thì đường đi đến Độc Lập Châu cũng không phải là một bí mật gì lớn, người có lòng muốn biết cũng không phải là không có biện pháp, chỉ là không có bao nhiêu người ngoài dám xông vào.
Nói cho Diệp Oản Oản biết đường đi Độc Lập Châu, đối với Mục Tùy Phong mà nói cũng không phải là việc gì lớn.
Cuối cùng, ở dưới sự thỉnh cầu của Diệp Oản Oản, Mục Tùy Phong vẫn đem một loạt đường đi phức tạp, báo cho Diệp Oản Oản biết. Hơn nữa nhiều lần dặn dò Diệp Oản Oản, ngàn vạn lần không nên bởi vì hiếu kỳ nhất thời mà đi đến Độc Lập Châu du ngoạn.
Sau khi cúp điện thoại xong, Diệp Oản Oản nhìn bản đồ đường đi được ghi lại trong quyển sổ, trong lúc nhất thời đầu to như cái đấu. Trừ phải đổi vài chuyến bay, còn phải ngồi thuyền, từ Hoa quốc đến Độc Lập Châu, ít ra phải mất mấy ngày...
Chỉ bất quá, nghĩ tới Nhi*p Vô Danh, còn có một số người quen của mình cũng ở tại Độc Lập Châu, nhất là nghĩ đến Đường Đường, đối với địa phương xa lạ này, dường như cũng không quá đáng sợ như thế…
Huống chi, Tư Dạ Hàn bây giờ cũng nhất định đang ở tại một cái xó xỉnh nào đó của Độc Lập Châu…
Thời gian mấy ngày kế tiếp, Diệp Oản Oản thu thập sửa sang lại một phen, cũng bồi mẹ Lương Uyển Quân một đoạn thời gian.
Để tránh cho mẹ lo lắng, nàng nói cho Lương Uyển Quân, chính mình cần phải đi công tác một đoạn thời gian, bảo nàng bảo trọng thân thể, không cần lo lắng chuyện của Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu Đình, chính mình sẽ có năng lực xử lý xong.
Sau khi giải quyết hết thảy, Diệp Oản Oản dứt khoát kiên quyết rời khỏi Hồng Hoa Tiểu Lâu, đi đến sân bay.
Trên đường đi đến sân bay, Diệp Oản Oản đang nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, đột nhiên phát hiện không đúng, không khỏi hơi hơi nhíu chân mày lên: "Bác tài, đây không phải là đường đi đến sân bay sao?"
Không bao lâu, xe taxi quẹo vào một cánh rừng, tài xế thần sắc sâu kín mở miệng cười nói: "Không phải là đường đi đến sân bay, là đường đi vào địa ngục."
Theo tiếng nói của tài xế phát ra, hàn quang trong mắt Diệp Oản Oản chợt lóe lên.
Không cho tài xế có thời gian kịp làm bất kỳ động tác gì, Diệp Oản Oản trong nháy mắt mở cửa xe, từ trên xe nhảy xuống.
Cùng lúc đó, cốp sau xe taxi bỗng nhiên bị một cước từ bên trong đá văng, từ bên trong, đi ra hai gã nam nhân mặc đồ đen.
Tốc độ của hai gã hắc y nhân, có vẻ như nhanh đến cực hạn, bất quá chỉ trong chốc lát, liền đem Diệp Oản Oản ngăn lại.
Không bao lâu, tài xế chậm rãi mở cửa xe, đi tới trước người Diệp Oản Oản.
Nhìn bộ dáng của tài xế vô cùng lạ mặt, bao gồm hai gã hắc y nhân trước mặt, Diệp Oản Oản cũng chưa từng thấy bao giờ.
"Tư Minh Lễ phái tới?" Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, thử thăm dò mở miệng.
Nghe vậy, tài xế lại cười lạnh một tiếng: "Tư Minh Lễ? Không quen biết, xem ra, cừu gia của ngươi không ít nha."
"Các ngươi là người phương nào?" Diệp Oản Oản thu liễm tâm trạng lại.
"Sứ giả địa ngục, người đoạt mạng ngươi." Tài xế cười lạnh một tiếng, chợt hướng về hai gã hắc y nhân trước mặt nháy mắt một cái.
Lúc này, hai gã hắc y nhân gật đầu, sóng vai đi về phía Diệp Oản Oản.
"Bạch!"
Một trong hai gã nam nhân này, mới vừa tới bên người Diệp Oản Oản, liền tung một chưởng đánh về phía Diệp Oản Oản.
Chưởng chưa đến, mà chưởng phong đã đến trước mặt.
Hắc y nhân tốc độ nhanh đến cực hạn, giơ tay lên tung ra một chưởng, lực trầm thế mãnh, người bình thường căn bản khó mà ngăn cản, cho dù Diệp Oản Oản cũng theo bản năng thối lui về phía sau, không dám liều mạng.
Một tiếng vang trầm thấp nổ ra trong khoảng không trước mặt Diệp Oản Oản, có thể thấy được lực đạo một chưởng này của hắc y nhân.
Giờ phút này, ánh mắt của Diệp Oản Oản, một khắc cũng không dời đi khỏi người gã hắc y nhân này.
Ba người, bao gồm cả tài xế, thực lực đều là sâu không lường được, so với những gã lính đánh thuê nàng gặp trước đây, mạnh hơn không biết gấp bao nhiêu lần...
Ba người này, Diệp Oản Oản nhìn có vẻ vô cùng lạ mặt, chưa từng thấy qua, cho nên không có khả năng là do ân oán trước đó…
Với loại tầng thứ như Tư Minh Lễ và Tần Nhược Hi mà nói, cho dù là nắm trong tay Tư gia, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể chỉ huy được ba người này. Hơn nữa, biểu hiện trước đó của gã tài xế này, dường như cũng không nhận ra Tư Minh Lễ...
Nếu không phải là sát thủ do Tư Minh Lễ và Tần Nhược Hi phái tới, vậy thì là ai...?
Diệp Oản Oản bỗng nhiên liên tưởng tới, trước đó chính mình từng gặp phải sát thủ, hắc thủ sau màn cũng đồng dạng không phải là phe của Tư Minh Lễ. Vậy ba người trước mặt mình, cùng với đám sát thủ trước kia đuổi Gi*t mình, có phải là cùng một nhóm người hay không?
Không đợi Diệp Oản Oản suy nghĩ nhiều, hắc y nhân lại lần nữa ra tay. Tốc độ lần này, so với trước đó, càng thêm kinh người.
Cơ hồ theo bản năng, Diệp Oản Oản xoay người bỏ trốn. Thân thủ của hắc y nhân quá mạnh mẽ, với khả năng võ thuật hiện nay của mình mà nói, lấy cứng đối cứng, căn bản không có bất kỳ khả năng giành thắng lợi, chỉ có thể bị treo lên đánh.
Nhưng mà, Diệp Oản Oản còn chưa chạy được mấy bước, một bóng người khác từ khúc quanh đi ra, bị Diệp Oản Oản đâm sầm vào.
"Phong Huyền Diệc?"
Diệp Oản Oản sau khi khựng lại, hơi có chút kinh ngạc nhìn về phía người trước mặt. Không phải là Phong Huyền Diệc, còn có thể là ai?
Giờ phút này, Phong Huyền Diệc đầu tiên là nhìn Diệp Oản Oản một cái, chợt, ánh mắt lãnh đạm hướng về ba người sau lưng Diệp Oản Oản đảo qua.
"Đã lâu không gặp!" Phong Huyền Diệc thu hồi ánh mắt từ trên người ba người, nhìn về phía Diệp Oản Oản, thấp giọng cười nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc