Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 598

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Ông nội bên kia còn cần giải thích một chút.
Diệp Oản Oản và Diệp Mộ Phàm cùng nhau đi tới trước mặt lão gia tử.
Diệp Oản Oản nhu thuận không thôi mà đứng ở trước mặt lão gia tử nhận sai, "Ông nội, thật xin lỗi, mới vừa rồi lại phải diễn với nội, không lập tức nói rõ sự tình con là Diệp Bạch... Ông nội sẽ không tức giận chứ?"
Diệp Hồng Duy mặc dù xụ mặt, nhưng trong giọng nói lại không có chút ý trách cứ nào, "Đám khỉ con này, ngay cả ông nội cũng đều đi lừa."
Một bên, Diệp Y Y cùng Diệp Thiệu An không nói một lời đứng ở nơi đó, sắc mặt đen trầm, ngay cả giả tạo cũng đều không giả tạo nổi.
Diệp Mộ Phàm vừa thưởng thức cái mặt đen của hai cha con ả ta, vừa mở miệng, "Ha ha ông nội, nội đừng chớ để ý, ban đầu con cũng không nhận ra đâu!"
"Oản Oản đúng là lớn rồi..." Diệp Hồng Duy thở dài, ngay sau đó nhìn cháu trai cháu gái trước mặt, ánh mắt dần dần trở nên cương quyết, thần sắc nghiêm túc mở miệng nói, "Hai tụi con lần này, đều làm rất khá! Ông nội đều thấy ở trong mắt."
Diệp Y Y và Diệp Thiệu An nghe đến đó, nhất thời có loại dự cảm xấu.
Tiếp đó, sau khi dừng lại một lát, liền nghe được lão gia tử tiếp tục mở miệng nói: "Mộ Phàm, Oản Oản, hai tụi con thứ hai tới công ty một chuyến đi, ông nội có chuyện muốn nói với các con. Còn Thiệu An, con đi thông báo một chút đi, thứ hai họp Hội Đồng Quản Trị."
Diệp Hồng Duy nói bóng gió, hiển nhiên là muốn làm tròn lời hứa, muốn tuyên bố với toàn bộ công ty, Diệp Oản Oản cùng Diệp Mộ Phàm trở về.
Ánh mắt của Diệp Mộ Phàm nhất thời phát sáng thêm vài phần, "Vâng, ông nội!"
Diệp Oản Oản: "Vâng!"
Diệp Thiệu An và Diệp Y Y liếc nhau một cái, sắc mặt đen như đáy nồi, giận đến suýt chút nữa hộc máu.
Diệp Y Y ngược lại bày ra một tư thái hào phóng tán dương Diệp Oản Oản, nhưng Ng'n t cũng đã gắt gao bấm vào sâu trong thịt lòng bàn tay.
Diệp Mộ Phàm, Diệp Oản Oản, lại có thể thật sự để cho hai tên phế vật này làm đến bước này...
Nàng nhọc nhằn khổ sở mới lấy được hết thảy mọi thứ: Diệp gia, Hoàng Thiên Giải Trí, thân phận đại tiểu thư quang minh chính đại, chẳng lẽ toàn bộ đều phải bị đoạt đi mất!
Làm sao có thể!
...
Dạ tiệc Kim Lan rốt cuộc kết thúc, tân khách lần lượt rời đi.
Bãi đậu xe, Cung Húc thoi thóp treo ở trên người Lạc Thần. Bởi vì tối nay Diệp Oản Oản cùng Diệp Mộ Phàm vẫn đang luôn bận bịu xã giao, cho nên không thể quan tâm tới Cung Húc bên này.
Cho nên khổ cho Lạc Thần cùng Đường Tinh Hỏa, vẫn luôn phải chịu đựng Cung Húc quăng bom.
"Chuyện này là không thể nào... Chuyện này làm sao có thể chứ!! Diệp ca ca tại sao có thể là con gái... Diệp ca ca tại sao có thể là..." Cung Húc đang tiếp tục gào, đột nhiên mắt không hề nháy một cái mà nhìn chằm chằm phía trước, bất động, "Mứt hoa nhỏ..."
Cô gái đang đi về phương hướng của bọn họ, mặc một cái váy dạ hội nhỏ màu đen, kẹp tóc pha lê trên đỉnh đầu lấp lánh, chậm rãi đi tới. Trong nháy mắt này, mứt hoa nhỏ và Diệp Bạch, hai người dường như dung hợp lại làm một thể.
Tà váy của thiếu nữ khẽ đung đưa, mãi cho đến đi tới trước mặt hắn mới dừng lại.
Diệp Oản Oản cười một tiếng, "Làm sao? Không phải là muốn tôi chung tiền đặt cược sao? Hiện tại, chuyện thứ 2, cũng đã thực hiện."
Cung Húc ngơ ngác nhìn chăm chú thiếu nữ trước mắt, một bồn lửa giận hoàn toàn không phát tiết ra được, ngược lại mặt càng ngày càng đỏ.
Đệt! Quá... Quá đẹp rồi! Lại có thể không có cách nào giận nàng!!!
Nhất là vừa nghĩ tới người trước mắt là Diệp Bạch, Diệp Bạch ăn mặc nữ trang...
Lực sát thương này... Quá lớn!
Một bên Đường Tinh Hỏa nhìn thấy biểu cảm của Cung Húc y như thiếu nữ hoài xuân, yên lặng than hỏng bét, "Tôi thấy Diệp Bạch là nữ nhân, cái kết quả này tốt vô cùng..."
Nếu không thằng này nhất định cong thành ghim cài chữ U còn không biết.
Ánh mắt của Cung Húc muốn né tránh, nhưng lại không nhịn được, len lén ngắm người thiếu nữ này, càng ngắm càng tan vỡ.
Mặc dù hắn đặc biệt muốn thấy Diệp ca mặc đồ con gái, thậm chí so với muốn gặp được mứt hoa nhỏ còn mãnh liệt hơn. Nhưng đánh ૮ɦếƭ hắn cũng sẽ không nghĩ tới, lại lấy loại phương thức này...
"Diệp ca! Anh... À, không! Cô… làm sao lại có thể như vậy!"
"Thế nào?"
"Tại sao gạt tôi!"
"Nếu như không phải là ban đầu cậu ỷ thế hiếp người, cậu khi dễ tôi, tôi cũng không có ý định dùng thủ đoạn đặc biệt." Diệp Oản Oản thần sắc bất đắc dĩ.
Khi đó nàng cùng Cung Húc đang chính diện xung đột, tiểu tử này quá vô liêm sỉ, nàng cũng đành biết thời biết thế.
Bên cạnh Lạc Thần nghe nói như vậy, đầu tiên là ngẩn người, chợt nhất thời thần sắc trở nên ấm áp.
Khi đó Cung Húc còn hùa theo phe Chu Văn Bân, ỷ vào quyền thế, không nói hai lời liền muốn ςướק nhân vật nam thứ của《 Kinh Long 2》 mà hắn trăm đắng ngàn cay mới lấy được. Hắn cho là mình phải xong rồi, thậm chí chuẩn bị chấp nhận đi tìm Chu Văn Bân...
Nhưng mà, không nghĩ tới Diệp ca một lần nữa cứu hắn...
So với Lạc Thần đang hoài niệm mà cảm động, Cung Húc nghe nói như vậy không khác nào tim bị châm thành than tổ ong rồi, "Cô... Cô chỉ biết Lạc Thần là người của cô thôi! Tôi đây cũng không phải sao?"
Gào! Tức ૮ɦếƭ hắn rồi!
Diệp Oản Oản: "Lúc ấy quả thật còn chưa phải, nhưng bây giờ thì đúng rồi, cho nên không phải là tôi đã thẳng thắn đối đãi cùng cậu rồi sao?"
Nghe được câu "bây giờ thì đúng rồi" của Diệp Oản Oản, âm thanh kêu gào của Cung Húc nhất thời nín bặt, "Nếu như... Nếu như ban đầu tôi không lăn lộn như thế, không khi dễ Lạc Thần... Cô có phải là sẽ không gạt tôi hay không?"
Diệp Oản Oản: "Nếu như khi đó cậu không lăn lộn như thế, tôi nghĩ, chúng ta có khả năng cũng sẽ không quen nhau, đúng chứ?"
Cung Húc suy nghĩ một chút, có vẻ đúng. Nếu như diễn biến câu chuyện không giống nhau, hắn cũng sẽ không rời khỏi Chu Văn Bân để đi theo Diệp Bạch.
"Còn có gì muốn nói không?" Diệp Oản Oản quyết định nói hết luôn một lần, nếu không với tính tình của tên này, còn không biết sẽ xù lông bao lâu.
Cung Húc lập tức nói: "Có! Tôi... Tôi có lời muốn nói với cô... Không đúng!! Là có lời muốn nói với mứt hoa nhỏ! Nhất định hiện tại phải nói ngay lập tức! Từng giây từng phút cũng không chờ được nữa rồi!"
Nghĩ tới những lời muốn nói với mứt hoa nhỏ... Hắn đã chờ lâu lắm rồi!
Một bên, Diệp Mộ Phàm không nhịn được, "Có cái gì tốt để nói!"
Cung Húc ủy khuất đến nước mắt đều thiếu chút nữa trào ra, "Tôi thích cô ấy lâu như vậy, tìm lâu như vậy, kết quả là ở ngay dưới mí mắt tôi! Tôi còn đem anh vợ đắc tội thành cái rổ! Tôi đã thảm như vậy, vẫn không thể nói mấy câu với mứt hoa nhỏ sao?"
Diệp Mộ Phàm: "Này! Ai là anh vợ cậu!"
Diệp Oản Oản hướng về Diệp Mộ Phàm nhìn một cái, ra hiệu hắn đừng K**h th**h Cung Húc nữa.
Thành thật mà nói, cái tên Cung Húc này, lần này đúng là có chút thảm...
Diệp Mộ Phàm vừa cảnh giác nhìn chằm chằm Cung Húc, vừa ở bên tai Diệp Oản Oản lầm bầm, "Oản Oản, em nghe hắn nói nhảm làm gì chứ! Thứ làm tiểu tử này không yên lòng, chính là làm cách nào dụ dỗ em!"
Diệp Oản Oản liếc Diệp Mộ Phàm một cái, "Cho nên anh đang lo lắng cái gì? Với giá trị nhan sắc nam nhân của em, anh thấy em giống như là dễ dụ như vậy sao?"
Diệp Mộ Phàm cạn lời: "..."
Cung Húc thấy Diệp Mộ Phàm thì thầm ở bên tai Diệp Oản Oản, lại bắt đầu nhức trứng, anh vợ nhất định là đang dìm hàng hắn rồi!
Hắn tại sao nông cạn như vậy? Tại sao lúc bình thường lại gây hấn với Diệp Mộ Phàm!
Nhìn xem Hàn Thiên Vũ người ta, bình thường quan hệ với Diệp Mộ Phàm thật tốt nha...
Diệp Oản Oản giải quyết xong Diệp Mộ Phàm, lần nữa nhìn về phía Cung Húc: "Tốt rồi, nói đi."
Cung Húc hít sâu một hơi, kết quả, vừa muốn mở miệng, lại ỉu xìu, nhìn chằm chằm mặt của Diệp Oản Oản, thần sắc quấn quít mà yêu cầu: "Diệp ca, cô có thể... có thể ôn nhu một chút hay không? Tôi nhìn thấy cô như vậy, quả thực không có cách nào đem cô liên tưởng tới mứt hoa nhỏ..."
Diệp Oản Oản: "Ôn nhu không được, cậu ráng chịu một chút đi."
Cung Húc: "..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc