Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 565

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Tất cả mọi người đều cảm thấy bất an.
Động tác của Cung Húc quả thật như là một ngọn đèn chân lý soi đường trong đêm tối.
Ám Vệ cao gầy nhất thời cặp mắt sáng lên, khom người, thở hồng hộc hướng về phía Thập Nhất ở bên cạnh nhìn lại: "Thập Nhất! Thập Nhất phân đội trưởng! Anh thấy đấy, ở đây vừa hay không có em gái nào! Hay là hai chúng ta kết thành một đôi đi? Tôi sẽ miễn cưỡng cong một lần?"
Thập Nhất nghe vậy, sắc mặt đen lại như *** nồi: "Tôi thà bị Oản Oản tiểu thư đánh ૮ɦếƭ cũng phải làm trai thẳng..."
Quả nhiên, thao tác vô liêm sỉ của Cung Húc cũng không phải là thứ mỗi một người đều làm được.
Tư Dạ Hàn vốn là mang một bồn lửa giận mà tới, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng nhỏ của cô nàng giận đến nổ tung, đằng đằng sát khí chạy đi "tiêu diệt hậu cung" của hắn; lửa giận ban đầu như muốn đốt hắn thành tro bụi, cũng bất tri bất giác liền hoà hoãn lại.
Hứa Dịch mắt thấy Oản Oản tiểu thư đánh người càng ác, biểu tình của ông chủ nhà mình càng hòa hoãn, thậm chí nhìn qua còn có vài phần vui vẻ, lặng yên thắp một nén nhang siêu độ cho đám người Thập Nhất.
Hiếm thấy Oản Oản tiểu thư lại ghen vì chủ nhân, còn ra tay đánh nhau, xem bộ dáng này đừng hy vọng chủ nhân cứu người...
Hứa Dịch đang giúp những người khác siêu độ, thoáng qua liền thấy một cái bóng đang nhanh chóng xông tới phương hướng của hắn.
"A a a…!!!" Hứa Dịch sợ đến thiếu chút nữa đặt ௱ôЛƓ té xuống đất.
"Chính cung là nhà ngươi?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Hứa Dịch, sát khí trong con ngươi đại thịnh.
Hứa Dịch quả thật là mộng bức: "Không... Không phải là tôi! Không quan hệ với tôi! Là... là... là cô đấy!"
Diệp Oản Oản vào lúc này làm sao có thể nghe lọt bất kỳ câu nào, ánh mắt đều đã đỏ quặp lại rồi, thở phì phò liền muốn trực tiếp lao lên đánh người.
"A a a…!!! Cửu... Cửu gia…." Hứa Dịch sợ đến hồn phi phách tán.
Trong nháy mắt khi quả đấm của Diệp Oản Oản sắp hạ xuống, Tư Dạ Hàn đưa tay giữ cổ tay của nàng lại, ngăn cản công kích của nàng.
Hứa Dịch nhìn quả đấm chỉ cách mình có 1 cm, chợt thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa thì tèo rồi!
Diệp Oản Oản nhìn chòng chọc đầy bất mãn Tư Dạ Hàn cứu Hứa Dịch, quả thật là muốn nổ tung tại chỗ rồi, hung tợn mở miệng: "Ta đánh hắn, ngươi đau lòng?"
Cái...Cái quỷ gì?
Hứa Dịch thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt, lắc đầu lia lịa như ông địa, "Không đúng, không đúng, tuyệt đối không đúng mà!"
Trời ơi, đây là cái logic gì! Quỳ…Quỳ rồi! Quả thật là hắn đã muốn quỳ thật rồi!
Giờ phút này, Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ đã tức muốn sắp điên, một điểm tức giận cuối cùng trong lòng cũng đã bị dập tắt, bàn tay rộng lớn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của thiếu nữ, con ngươi đen nhánh phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn nộ khí trùng thiên của nàng, âm thanh khàn khàn chậm rãi chảy xuôi ở trong màn đêm: "Lòng anh đau vì em, tay không đau sao?"
Mới vừa rồi ngay cả xe hơi cũng bị nàng đập cho thủng một lỗ, nhưng phía trên bàn tay nhỏ trắng nõn núc ních của cô nàng, ngay cả một chút da cũng không trầy.
Diệp Oản Oản cơ hồ là trong nháy mắt bị mỹ sắc của Tư Dạ Hàn làm mê muội, thần sắc hơi có chút chần chờ, "Anh... Anh muốn trèo tường, về đội của em sao?"
Âm thanh Diệp Oản Oản nãy giờ vẫn như hung thần ác sát, muốn sống chớ gần; nhưng giờ phút này, lại khôi phục lại âm thanh ôn nhu mềm mại của thiếu nữ.
Cũng còn may thanh âm nàng không lớn, cộng thêm đám người Cung Húc đều lẩn tránh xa xa, cho nên cũng không nghe được.
Ánh mắt của Tư Dạ Hàn mênh ௱ôЛƓ như biển: "Vốn chính là em."
Diệp Oản Oản nhất thời trợn to hai mắt, "A? Thật sao? Lúc nào? Làm sao em không biết?"
Khóe miệng Tư Dạ Hàn là một nụ cười không dễ gì phát giác: "Chờ em tỉnh R*ợ*u sẽ biết ngay thôi."
Diệp Oản Oản có chút bất mãn: "Tại sao phải chờ tỉnh R*ợ*u? Em cảm thấy em như bây giờ tốt vô cùng!"
Hứa Dịch và các Ám Vệ: Không hề tốt đẹp gì, có được không!!!
Bữa tiệc này... Quả thực là bị đánh mà không hiểu tại sao…
Bất quá, thật kích động... Ông chủ rốt cuộc cũng chịu đi ra vuốt lông rồi!
Lần đầu tiên, bọn họ ăn thức ăn cho chó mà cam tâm tình nguyện đến vậy, đây là thức ăn chó có thể cứu mạng đấy!
Tư Dạ Hàn xoa xoa đầu của cô gái: "Về nhà nhé?"
Ánh mắt của Diệp Oản Oản sáng lấp lánh, "Về nhà của anh sao?"
Ánh mắt thâm thúy của Tư Dạ Hàn hơi đen lại, ráng nhịn trước sự vọng động của nàng: "Của chúng ta."
Diệp Oản Oản quả thật là cầu mà không được, “véo” một cái đã liền chui vào trong xe rồi…
Cách đó không xa, trơ mắt nhìn Diệp Oản Oản lên chiếc xe màu đen kia, Diệp Mộ Phàm rốt cuộc đã phục hồi lại tinh thần.
"Mịa nó! Hỗn đản! Ngươi xuống cho ta, ngươi làm sao xe của ai cũng đều leo lên vậy!" Diệp Mộ Phàm khẽ nguyền rủa một tiếng, vội vàng đuổi theo.
Ngoài cửa xe, Diệp Oản Oản nghiêng đầu ra nhìn hắn: "Ngươi là ai?"
Diệp Mộ Phàm giận đến gần ૮ɦếƭ: "Phi! Ta con mịa nó là anh của ngươi!"
"Ta không quen biết ngươi." Diệp Oản Oản nói xong, trực tiếp nghiêng đầu vào lại trong xe.
Gió lạnh vắng lặng.
Diệp Mộ Phàm: "..."
Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt! Lại có thể... Lại còn nói không quen biết hắn!
Có bạn trai rồi, liền đem người anh này đều đã ném ra ngoài chín tầng mây rồi đúng không!
Ánh mắt của Tư Dạ Hàn dừng lại ở trên người Diệp Mộ Phàm một giây, một tay che chở đỉnh đầu của Diệp Oản Oản, cũng cùng theo lên xe.
Rất nhanh, hai chiếc xe màu đen trước sau biến mất ở trong màn đêm.
Đám người Cung Húc từ trong “hầm trú ẩn” ló đầu chạy ra.
Cung Húc cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía trước mặt: "Đi... Đi rồi hả?"
Lạc Thần cơ hồ là ngay lập tức đem tay của Cung Húc kéo ra.
Diệp Mộ Phàm thở hổn hển tức giận tóm lấy cổ áo Cung Húc, "Hỗn đản, cậu rốt cuộc cho cậu ấy uống thứ đồ chơi gì?"
Cung Húc vẻ mặt đưa đám, tỏ vẻ ngây thơ vô tội, "R*ợ*u... Chính là R*ợ*u nha... Laffey... Còn có Whiskey... Tôi cũng uống mà... Các cậu ai cũng đều uống mà..."
Diệp Mộ Phàm tức giận ném Cung Húc ra.
Cung Húc run lẩy bẩy, "A, biết bao đau thương... Khó trách Diệp ca chưa bao giờ uống R*ợ*u, tôi thề lần sau không dám khuyên Diệp ca uống R*ợ*u nữa!"
"Còn có lần sau?" Diệp Mộ Phàm trực tiếp nổi giận đùng đùng ra lệnh: "Sau này ai cũng không được phép để cho Diệp Bạch uống R*ợ*u, lập tức thêm điều này vào trong quy chế công ty cũng như sổ tay giới thiệu công ty cho người mới!"
Còn đang ẩn núp phía xa xa, Phí Dương gật đầu liên tục phụ họa: "Điều này có thể có! Nhất định phải có!"
Đây là lần đầu tiên Diệp Mộ Phàm nhìn thấy bạn trai của Diệp Oản Oản.
Nhớ lại tiểu nha đầu này trước đây một mực đều nói ca ca đẹp trai nhất, sau lại nói với hắn, bạn trai nàng đẹp trai hơn hắn gấp trăm lần, khi đó hắn còn khinh thường kia mà.
Hiện tại, con mịa nó! Không thể không thừa nhận... Quả thật giống như cái con nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia nói vậy... So với hắn đẹp trai hơn gấp trăm lần...
Chẳng trách! Khó trách nha đầu ૮ɦếƭ tiệt đột nhiên liền phớt lờ không để ý tới Cố Việt Trạch, thậm chí một chút lưu luyến cũng không có. Trước đây có nghe Oản Oản nói, tên kia là nhân viên của tập đoàn Tư Thị. Nhìn tư thế kia, ra ngoài lại còn mang theo vệ sĩ riêng, chẳng lẽ còn nắm giữ vị trí lãnh đạo?
Còn trẻ như vậy đã có thể tại lăn lộn tại tập đoàn Tư Thị đến vị trí có thể có hộ vệ riêng, không phải là dựa vào gương mặt mà lên chức đấy chứ?
Lúc này, Phí Dương từ trong góc len lén tiến tới bên tai Hàn Thiên Vũ, "Thiên Vũ này, có đôi lời, tôi không biết…không biết có nên nói hay không..."
Hàn Thiên Vũ: "Cái gì?"
"Tôi cảm thấy, cậu sau này vẫn là nên cách xa Diệp Bạch một chút đi!" Phí Dương thần sắc nghiêm túc nhắc nhở.
"Cậu ấy chẳng qua chỉ là uống nhiều nên mới như vậy." Hàn Thiên Vũ mở miệng.
Phí Dương vội vàng lắc đầu nói, "Không không, tôi không phải có ý này, là tôi phát hiện...xu hướng giới tính của Diệp Bạch không quá bình thường. Đừng nói là cậu ta ưa thích nam nhân đấy chứ?"
Coi như là bởi vì uống nhiều rồi say khướt, nhưng uống nhiều rồi đi trêu ghẹo chính là nam nhân... Làm sao mà không nghi ngờ cho được chứ!
Hàn Thiên Vũ nghe vậy: "..."
Phí Dương hiểu rất rõ Hàn Thiên Vũ, nhìn biểu hiện của Hàn Thiên Vũ một cái, nhất thời phát hiện ra không đúng, "Mẹ nó! Thật đúng là thích nam nhân à!? Thiên Vũ, cậu sẽ không phải là đã sớm biết rồi chứ! Thiên Vũ à, cậu còn tương lai!"
Đừng... Đừng cong chứ!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc