Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 439

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Thân thể của Hứa Dịch khẽ run, "Cửu gia..."
Tư Minh Vinh mặt đầy bi thương, "Có biện pháp nào để cho gia chủ cùng chúng ta nói mấy câu hay không...?"
Tư Dạ Hàn phát bệnh quá đột nhiên, một câu cũng không kịp dặn dò.
Tư Minh Lễ làm ra vẻ mặt đầy đau khổ, vỗ vỗ bả vai của Tư Minh Vinh, "Nhị ca, xin nén bi thương! Thân thể gia chủ có thể chống đỡ tới hôm nay, đã rất không dễ dàng! Tư gia còn có chúng ta đây..."
Vị bác sĩ trưởng khoa kia nghe một chút, sắc mặt lại càng thêm khó coi, quét qua Tư Minh Lễ một cái, thần sắc có chút khó mà hình dung, ho nhẹ một tiếng rồi mở miệng nói, "Tư tiên sinh tỉnh rồi."
Tư Minh Vinh nhất thời vui mừng: "Cái gì? Tỉnh!?"
"Vâng, Tư tiên sinh ngài ấy..."
Lời chuyên gia còn chưa dứt, Tư Minh Lễ sững sờ, trong đầu nghĩ đây nhất định là hồi quang phản chiếu. Vì vậy vội vã ngắt lời hắn, nhanh nhảu mở miệng, "Chúng ta mau vào đi thôi! Nhanh đi xem thử đại tẩu tỉnh chưa, mời đại tẩu đi theo! Nếu không sợ rằng sẽ không kịp gặp lần cuối..."
"Vâng!" Một bên, tên hộ vệ nhanh chóng chạy đi.
Chuyên gia: "..."
Cứ như vậy đi, bọn họ vào bên trong là biết ngay thôi...
Vì vậy, một đám tộc lão vội vàng đi theo chuyên gia đi vào phòng bệnh.
Tư Minh Lễ đã sớm có tâm tình rất tốt, kịch bản đã lên sẵn. Trong nháy mắt khi vừa bước tới ngưỡng cửa, hốc mắt đã đỏ lên, nhào nhanh tới bên giường bệnh, sau đó "Phù phù" một tiếng quỳ trên mặt đất.
"Gia chủ! Gia chủ à…Ngài yên tâm..." Đi thôi.
Một giây kế tiếp, Tư Minh Lễ mới gào được một nửa, biểu tình tỏ vẻ đau thương đột nhiên hóa đá, nghẹn cứng ở trên mặt.
Chỉ thấy trên giường bệnh màu trắng trống rỗng không có ai, mà phương hướng hắn quỳ sấp xuống lại xuất hiện một đôi chân dài đang đứng thẳng…
Sống lưng Tư Minh Lễ đột nhiên cứng đờ, tầm mắt theo cặp chân kia nhìn lên, một ngọn gió lạnh thổi qua như muốn thổi bay trái tim nhỏ bé của hắn...
"Tứ thúc vì sao... lại làm đại lễ như thế này?" Tư Dạ Hàn một bên vừa sửa sang ống tay áo, vừa từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng liếc nhìn Tư Minh Lễ đang nằm ở dưới chân mình.
Nguyên bản Tư Dạ Hàn hẳn là nên nằm ở trên giường bệnh hấp hối, giờ phút này đã cởi đồ bệnh nhân ra, thay bằng bộ âu phục trước đó Diệp Oản Oản chuẩn bị cho hắn, trên túi áo nơi *** còn có thêu một đóa hoa hồng đen, tôn lên gương mặt làm điên đảo chúng sinh của hắn càng thêm chói mắt.
Giờ phút này, nam nhân đang ngược nắng đứng ở nơi cửa sổ, thờ ơ sửa sang lại ống tay áo, trên mặt không còn chút vẻ khô cằn của người sắp ૮ɦếƭ, mà lại tươi cười rạng rỡ, ánh mắt lạnh lùng...
"A….!!!" Con ngươi của Tư Minh Lễ chợt co rút lại cực hạn, sợ đến mức bò lùi về sau hai bước, "Ngươi…Ngươi ngươi..."
Không chỉ là Tư Minh Lễ, ở một bên khác, biểu tình của Tư Minh Vinh cùng những tộc lão khác tất cả đều như gặp phải quỷ sống.
Lúc này, Tôn Bách Thảo mới mở miệng giải thích, "Chúc mừng chúc mừng! Thân thể Cửu thiếu gia đã không có việc gì, trước đó là phun ra máu tụ trong cơ thể năm xưa, bởi vì thân thể tự chữa trị nên tạm thời lâm vào ngủ say mà thôi."
Tư Minh Vinh sửng sốt thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, khôi phục chức năng ngôn ngữ, "Vậy... Thân thể gia chủ bây giờ... Còn có nguy hiểm không?"
Tôn Bách Thảo cười nói, "Bệnh của Cửu gia mặc dù không thể nói là hoàn toàn khỏi ngay, nhưng tình trạng cơ thể đã ổn định rồi. Chỉ cần tiếp tục giữ vững như vậy, hoàn toàn khôi phục, cũng bất quá chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhờ có Oản Oản tiểu thư khoảng thời gian này tỉ mỉ điều dưỡng, có thể xem như là bác sĩ chính của Cửu thiếu gia. Ta thật sự thấy hổ thẹn, các ngươi cần phải cảm ơn người ta thật tốt!"
Nghe thấy lời của Tôn Bách Thảo, vào lúc này Tư Minh Lễ đã trợn mắt hốc mồm, vẻ mặt không cách nào tin tưởng, toàn bộ thân thể cũng đã bị dọa sợ đến choáng váng!
Làm sao có thể như vậy! Một khắc trước còn nói Tư Dạ Hàn chắc chắn phải ૮ɦếƭ, một khắc sau lại nhảy nhót tưng bừng!
Hắn... Hắn vừa mới đem con tiện nhân kia đưa vào trong ngục!
Xong... Xong rồi...
Phải mau đem nữ nhân kia thả ra!!!
Tư Minh Lễ vào lúc này còn duy trì tư thế nửa nằm nửa quỳ dưới đất, biểu tình cứng ngắc, da mặt co quắp, mở miệng nói, "Ta... Ta đây là mới vừa rồi ở bên ngoài nghe được thầy thuốc nói gia chủ ngài đã tỉnh, cho nên quá kích động, quá kích động!"
Nói xong làm bộ như không có chuyện gì xảy ra bò dậy.
Đáng ૮ɦếƭ, Tư Dạ Hàn lại có thể chẳng những không có việc gì, thân thể còn bắt đầu chuyển tốt! Cái này làm sao có thể!
"Thầy thuốc Lưu, thân thể gia chủ, là thật không có gì đáng ngại sao?" Tư Minh Lễ thử hỏi dò.
Vị trưởng khoa, trưởng nhóm chuyên gia kia vừa nghe nói vậy, sắc mặt lúng túng không thôi mà mở miệng, "Xin lỗi, mới vừa rồi là ta chẩn đoán sai lầm, chưa xác định rõ ràng, vẫn là Tôn lão kinh nghiệm lâu năm phong phú. Thân thể của Tư tiên sinh quả thật đã không có gì đáng ngại..."
Lúc này, nơi cửa có một bóng người còng lưng tập tễnh đang được người giúp việc dìu đi vào bên trong, "Thầy thuốc Lưu, lời ngươi vừa nói là thật!?"
Vị Lưu chuyên gia kia nhìn thấy lão thái thái đi vào, vội vã mở miệng, "Hồi bẩm lão phu nhân, ta cùng với Tôn lão đã liên hiệp chẩn đoán chính xác, không sai."
Tôn Bách Thảo vẻ mặt trấn an, nhìn về phía lão thái thái nói, "Lão phu nhân xin hãy buông lỏng tinh thần, sự thật đã chứng minh, phương pháp điều chỉnh của Oản Oản tiểu thư vô cùng hiệu quả. Chỉ cần tiếp tục giữ vững, bệnh cũ của Cửu thiếu gia thậm chí có đến một nửa độ khả thi có thể hoàn toàn hồi phục!"
"Quá tốt! Thật sự là quá tốt rồi! Tổ tông phù hộ! Tổ tông phù hộ!" Lão thái thái kích động không thôi, đi tới trước mặt Tư Dạ Hàn, đánh giá lấy cháu trai nhà mình từ trên xuống dưới. Thấy hắn êm đẹp đứng ở nơi đó, sắc mặt cũng khôi phục lại huyết sắc, cao hứng không thôi.
Mắt thấy sự tình đã xác định, thân thể của Tư Minh Lễ khẽ run, "Ực" nuốt nước miếng một cái.
Lần trước hắn chẳng qua chỉ nói nữ nhân kia mấy câu mà thôi, đã bị quy cho tội danh bất kính với đương thời chủ mẫu tương lai, cắt đứt một chân của Dật Kiệt...
Nếu để Tư Dạ Hàn biết được, hắn tự tiện đem nữ nhân kia nhốt vào ám thất...
Huống chi hiện tại nữ nhân kia đã không chỉ là đương thời chủ mẫu tương lai của Tư Gia, còn là ân nhân cứu mạng gia chủ!
Thừa dịp Tư Dạ Hàn đang trấn an lão phu nhân, Tư Minh Lễ đã lặng yên không một tiếng động thối lui, sau đó vội vàng gọi điện thoại cho tâm phúc.
"A lô! Nữ nhân kia đâu?"
"Đã thuận lợi đưa đến ám thất rồi, ngài muốn bắt đầu dùng hình sao?"
"Dùng hình cái rắm! Mau mau đem ả thả ra cho ta!"
"A... Thả... Thả ra?"
"Phải! Ngay lập tức! Lập tức đi thả ngay! Đừng hỏi tại sao!"
"Híc, là..."
...
Ám thất Tư gia.
Hai người lính gác của sau khi nhận được điện thoại của Tư Minh Lễ, đầu óc mơ hồ, vội vàng quay trở lại.
Lúc đó, Diệp Oản Oản đang nâng cằm đứng đó, nhìn một nam nhân ở trong căn phòng tối đối diện đang bị dùng hình.
Diệp Oản Oản theo quá trình người thi hình và nam nhân nọ nói chuyện với nhau mới biết được, nam nhân kia lẻn vào Tư gia, ăn cắp một số bí mật thương nghiệp, đã bị giam lại ba tháng, nhưng vẫn như cũ thà ૮ɦếƭ không khai ra người sai khiến ở phía sau là ai…
"Ai, không đúng, vị sư phó này, thủ pháp ra roi của ngươi quá kém rồi! Nghiệp vụ không thành thạo nha!"
"Góc độ sai lầm rồi! Thực sự, ta đã nói với ngươi đánh như vậy không đau chút nào, hơn nữa còn lãng phí sức lực! Ngươi nhìn ngươi đã ra một thân mồ hôi, mà hắn đến một chữ cũng không nói!"
"Ta dạy cho ngươi nhé! Có loại phương pháp tra khảo đặc biệt, gọi là “Tước đoạt cảm giác”. Đầu tiên đem hắn nhốt vào một không gian kín, không người, không ánh sáng tự nhiên, không âm thanh, cũng không có mùi vị, cho hắn mặc quần áo cũng dùng loại vô cùng mềm mại, mặc lên người không có chút cảm giác nào. Khiến hắn mất đi tất cả các giác quan, rồi giam một thời gian thử xem. Ta đã nói với ngươi, người bình thường ở trong môi trường này, nhiều nhất 16 tiếng liền sẽ lâm vào trạng thái tan vỡ tinh thần, coi như là được huấn luyện đặc thù, cũng chỉ có thể giữ vững tối đa một ngày..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc