Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 420

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Bởi vì áp lực quá lớn, tính tình Sài Vĩnh Lê có chút nóng nảy, “Ồn ào cái gì, còn không mau đi chuẩn bị!”
“Vâng!”
Lúc này, một đám người mới tản ra.
Nhiếp ảnh gia Tiêu Vũ Đồng ăn mặc một thân quần áo nhẹ nhàng, giầy đế bằng trắng nhỏ đi tới hỏi, “Lão Đại, hôm nay chúng ta muốn chụp ảnh chủ đề phong cách gì?”
Sài Vĩnh Lê nhéo nhéo mi tâm, tiện tay ném một xấp tài liệu qua, “Cứ dựa theo chủ đề này chụp đi!”
Tiêu Vũ Đồng nhìn lướt qua, tạo hình rất đúng quy đúng củ một bộ hiện đại.
Diệp Oản Oản cất bước đi tới, khách khí mở miệng nói: “Thầy Tiêu, tổng biên Sài, tôi có thể cùng hai vị thương lượng một chuyện hay không.”
“Làm sao?” Sài Vĩnh Lê cau mày.
Diệp Oản Oản nói: “Tôi tin tưởng sự chuyên nghiệp của hai người, nhưng mà, làm một người đại diện, tôi nghĩ, không người nào hiểu rõ nghệ sĩ hơn tôi, đây là tôi dựa theo phong cách cá nhân của Cung Húc và Lạc Thần thiết kế mấy bộ chủ đề, tạo hình đồng phục là từ Felix, nếu tổng biên Sài và thầy Tiêu cảm thấy thích hợp, có được thử một lần hay không?”
Sài Vĩnh Lê đầu tiên là nhìn Diệp Oản Oản một cái, sau đó nhận lấy bản kế hoạch chủ đề Diệp Oản Oản đưa tới.
Vốn chỉ là tiện tay lật vài tờ, đến phía sau, trên mặt lại đột nhiên dừng lại, vẻ mặt chăm chú tỉ mỉ nhìn kỹ, “Chuyện này…”
Ông ta không khỏi không thừa nhận, bởi vì áp lực bên phía “Sắc Đẹp”, cộng thêm nữa đường lại bị nữ nghệ sĩ cho leo cây, đã biết rõ là thua không thể nghi ngờ, dich ngon tinh com cho nên chủ đề lần này ông ta căn bản cũng không có nghiêm túc làm, nhưng mà, giờ phút này Diệp Bạch cho ông ta xem bản kế hoạch này, quả thật dụng tâm hơn.
Diệp Oản Oản cũng không mở miệng thúc giục, chỉ bình tĩnh đứng ở một bên.
“Vũ Đồng, cô xem cái này một chút.” Sài Vĩnh Lê đưa bản kế hoạch chủ đề cho nhiếp ảnh gia.
Tiêu Vũ Đồng nhìn một cái, ánh mắt hơi sáng, “Bộ thiết kế này thật có ý tứ, tôi cảm thấy có thể thử một lần…”
Nói xong nhìn về phía Diệp Oản Oản xin lỗi, “Diệp tiên sinh, quả thực xin lỗi, lần này thời gian quá vội, cho nên chúng tôi cũng không thể chuẩn bị thật tốt.”
Diệp Oản Oản vô tình mở miệng nói, “Không có gì đáng ngại, nếu không phải bởi vì như thế, chúng tôi cũng không cách nào may mắn đạt được cơ hội chụp hình trang bìa lần này.”
Sài Vĩnh Lê và Tiêu Vũ Đồng nghe được lời này của Diệp Oản Oản, trong lòng đều thoải mái không ít.
Sau khi hơi suy nghĩ một chút, Sài Vĩnh Lê nhìn về phía Diệp Oản Oản nói: “Diệp tiên sinh, cứ dựa theo chủ đề của cậu mang tới làm đi!”
Diệp Oản Oản: “Cảm ơn tổng biên Sài!”
Sau khi thiết lập sẵn chủ đề, Lạc Thần và Cung Húc liền vào phòng hóa trang chuẩn bị.
Nhân viên làm việc ở bên ngoài bố trí cảnh tượng, nhiếp ảnh gia điều phối ánh sáng, Diệp Oản Oản và Diệp Mộ Phàm ngồi ở trên ghế sa lon chờ đợi.
Vẻ mặt Diệp Mộ Phàm có chút lo âu, “Oản Oản, hai chàng trai cùng nhau chụp trang bìa, như vậy thật sự có thể được không?”
Mặc dù anh ta có lòng tin đối với thiết kế tạo hình của mình cho hai người họ, nhưng dựa theo lẽ thường, hai chàng trai cùng lên trang bìa, thế nào cũng không so bằng tổ hợp một nam một nữ?
Diệp Oản Oản cũng không giải thích thêm: “Chờ thành phẩm ra nhìn tình hình đi.”
Diệp Mộ Phàm: “Chỉ có thể như vậy…”
Chờ trong giây lát, Cung Húc từ bên trong phòng hóa trang đi ra.
Trong nháy mắt nhìn thấy Cung Húc đi ra ngoài, hai mắt mọi người nhất thời tỏa sáng.
Tóc của Cung Húc nhuộm duy nhất màu đỏ thắm, trên người mặc một thân jacket bằng da khảm đinh, đi giày Martin, toàn thân bất cần đời, kiêu căng khó thuần, gò má trắng nõn cùng khóe môi vẽ mấy vết máu, bên môi là răng nanh nhỏ như ẩn như hiện.
Theo sau, Lạc Thần cũng từ bên trong phòng hóa trang đi ra…
Theo sau, Lạc Thần cũng từ bên trong phòng hóa trang đi ra…
Chỉ thấy Lạc Thần một đầu tóc ngắn đen như mực, đỉnh lông mày mạnh mẽ, môi mỏng lộ ra lạnh giá, mặc bên trong là kiểu âu phục phục cổ, bên ngoài phủ một cái áo khoác rộng lớn, thiết kế cắt xén vừa người nổi bật lên hai chân thon dài thẳng tắp của cậu ta, bên cổ xăm thập tự giá, trong tay cầm một cây S***g có khắc phục cổ Đồ Đằng…
Tạo hình của Cung Húc và Lạc Thần, trong nháy mắt để cho mọi người liên tưởng đến…Vampire và thợ săn.
“Oa… Thật là đẹp trai a…”
“Hơn nữa hai người mỗi người có phong cách riêng!”
“Quả thật là thịnh yến sắc đẹp mà!”
Con người đều là động vật thị giác, bên trong phòng chụp ảnh nhất thời lại rộ lên một tràng tiếng kinh hô.
Nhiếp ảnh gia Tiêu Vũ Đồng nhìn hai người, cười nói: “Tôi đột nhiên cảm thấy hai chàng trai cùng nhau chụp trang bìa cũng tốt vô cùng, đồng thời là thịnh yến thị giác! Hai soái ca, chuẩn bị xong chưa? Không có vấn đề gì thì bây giờ chúng ta liền bắt đầu chụp nào.”
Cung Húc đi đến trước mặt Tiêu Vũ Đồng, hạ thấp giọng mở miệng nói, “Chị xinh đẹp~~, chụp cho tôi đẹp trai một chút nha ~ nhất định phải đẹp trai hơn tên kia!”
Tiêu Vũ Đồng cười khẽ, “Yên tâm đi, cậu chụp thế nào đều đẹp trai hết!”
“Chị xinh đẹp thật có mắt nhìn ~” Cung Húc nói xong, còn khiêu khích nhìn về phía Lạc Thần một cái.
Lạc Thần trước sau như một không thấy cậu ta, “Ngu ngốc.”
“Mịa nó! Cậu mắng ai ngu ngốc đấy? Cậu mắng một tiếng nữa thử xem! Diệp ca, cái tên này lại tiến hành đả kích thân thể em…”
“Không cho nghịch ngợm, làm việc cho tốt.”
“Diệp ca, anh thiên vị!”
……………..
Tiêu Vũ Đồng nhìn hình thức hai người sống chung, ngược lại có chút ngoài ý muốn, dich ngon tinh com quan hệ của Cung Húc và Lạc Thần, dường như cũng không giống trong tin đồn?
Mặc dù làm ồn, nhưng chủ yếu đều là chơi đùa, hoàn toàn không giống bên ngoài đồn như nước với lửa…
Vốn là chuẩn bị tùy tiện ứng phó một cái, nhưng giờ phút này nhìn thấy hai người, đột nhiên linh cảm tuôn ra, kích động kéo hai người bắt đầu nói mong muốn hiệu quả với bọn họ.
Nghe Tiêu Vũ Đồng yêu cầu xong, hai người rất nhanh tiến vào trạng thái, bắt đầu chụp ảnh.
Hai người đầu tiên là đứng đựa lưng vào nhau, bên phải, khoé môi Cung Húc tà khí câu dẫn ra một đường cong, ánh mắt liếc xéo nhìn ống kính, dùng lòng bàn tay xóa đi “Vết máu” trên khoé môi, bên trái, Lạc Thần hai con ngươi khép hờ, vạt áo khoác rộng lớn tung bay ở sau lưng dưới sự lay động của quạt gió, thập tự giá bên cổ như ẩn như hiện toát lên khí tức thần bí…
Một bướng bỉnh, một trầm tĩnh, một tà ác, một chính nghĩa, một là đêm tối, một quang minh.
Lúc hai người đứng cùng nhau, vô cùng có hiệu quả rung động thị giác!
Tiêu Vũ Đồng rất hài lòng: “Quá tuyệt vời! Lại tiếp tục một tấm, lần này Cung Húc nằm trên đất, đúng, cổ ngưỡng lên một chút, nụ cười càng phách lối càng tốt, Lạc Thần cậu níu lấy cổ áo Cung Húc, sau đó dùng S***g nhắm ngay trái tim của Cung húc…”
Bên cạnh, Diệp Oản Oản nhìn hai người đang chụp, thở phào nhẹ nhõm, hiệu quả so với trong tưởng tượng của cô cũng còn tốt.
Cô tin tưởng với đẳng cấp nhiếp ảnh gia như Tiêu Vũ Đồng, có thể phát huy đầy đủ những hiệu quả tạo hình mà cô chuẩn bị, quả nhiên, linh cảm của Tiêu Vũ Đồng đã bị K**h th**h hoàn toàn.
Muốn chụp trang bìa đứng đầu nhất không phải là đem người chụp cho thật đẹp, mà là làm tốt chủ đề, chụp ảnh tạp chí giống như làm phim, có cảm nhận bát quái.
Rất nhanh, đã chụp xong bộ tạo hình thứ nhất.
So với bộ thứ nhất tương đối có hơi thở ma huyễn, thì bộ thứ hai tương đối tả thực cùng ở nhà.
Bên trong phòng chụp ảnh cảnh tượng bộ thứ hai được bố trí thành phòng ngủ.
Lạc Thần mặc tây trang màu đen cẩn thận tỉ mỉ, mang đôi mắt kính gọng vàng, Cung Húc là người mặc quần áo ngủ lông nhỏ đáng yêu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc