Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 389

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Trên sườn núi, Thần Hư đạo sĩ nhìn thấy một đám lính đánh thuê đi vào nhà xưởng, xoay người nhìn về phía Diệp Oản Oản: “Ông chủ, một đám người kia đều kì dị.”
“Chưa từng thấy một đám đánh thuê như vậy.” Nhất Chi Hoa gật đầu nói.
“Một đám ngu.” Ngoại quốc dời gạch nghiêm túc nói.
Băng Sơn Nam: “Ừm.”
Giờ phút này, khóe miệng Diệp Oản Oản hơi co rút, là ai cho bọn họ dũng khí, nói người khác kì lạ…… Kỳ lạ nhất không phải là bọn họ sao……
“Ông chủ Diệp, rốt cuộc cô là để chúng tôi đến đây để diễn xuất, hay là xem trò vui.” Sắc mặt Thần Hư đạo sĩ không hiểu.
Đến giờ phút này đám người Nhiếp Vô Danh, vẫn không biết mục đích của Diệp Oản Oản.
“Là như vầy, mục đích lần này của chúng ta, chính là đem đám lính đánh thuê kia cứu ra.” Diệp Oản Oản mở miệng nói.
“Cứu đám lính đánh thuê kia?” Mặt Nhất Chi Hoa đầy nghi ngờ, đang êm đẹp, tại sao đi cứu đám lính đánh thuê kia.
“Ông chủ Diệp, đám lính đánh thuê là muốn đi đánh nhau, chúng ta cũng muốn cứu sao?” Thần Hư đạo sĩ đặt câu hỏi.
Mấy người Nhiếp Vô Danh không biết, nhưng trong lòng Diệp Oản Oản hết sức rõ ràng, kiếp trước,đám lính đánh thuê này, phần lớn đều ૮ɦếƭ ở nơi này.
Trong nhà xưởng kia, có vài cao thủ trấn giữ, chính là chờ bọn họ.
“Thật phiền phức, tôi không muốn cứu.” Nhất Chi Hoa nói.
Ngoại quốc dời gạch: “Tôi đói rồi… muốn ăn phân.”
Băng Sơn mỹ nam: “…”
“Mỗi người lại thêm một ngàn!” Diệp Oản Oản bất đắc dĩ nói, chỉ có thể như thế.
Lập tức, Nhất Chi Hoa và Thần Hư đạo sĩ ánh mắt lóe lên.
Thần Hư đạo sĩ: “Ông chủ Diệp, cô nói cứu làm sao?”
Nhất Chi Hoa: “Nhất định phải cứu, liền ૮ɦếƭ cũng phải cứu, đó là tác phong của chúng ta? Lương tâm sẽ không đau sao, buổi tối có thể ngủ được sao?”
Ngoại quốc dời gạch: “Nhất định phải cứu, cái này không phải vấn đề là tiền…”
Nhiếp Vô Danh: “Đều nghe ông chủ Diệp đấy!”
Băng Sơn mỹ nam: “…”
Lập tức, Diệp Oản Oản tiến lên, cùng đám người Nhiếp Vô Danh nói ra kế hoạch của mình.
………
Cùng lúc đó, tại trong nhà xưởng, truyền tới một trận đấu S***g, kèm theo tiếng hét thảm.
Không bao lâu, toàn bộ lính đánh thuê đều bị ép đi ra toàn bộ.
“Chỉ bằng các người, cũng dám tìm trở về?”
Một người đàn ông trung niên, nhìn về đám lính đánh thuê phía trước, cười lạnh nói.
“Ông tên hỗn đản này, ra giá cao thuê chúng ta đi nhận món hàng đó… Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, giao đồ cho ông xong, ông lại nói nhiệm vụ chưa hoàn thành, đổ tội cho chúng tôi…” Lão giả lính đánh thuê nhìn thấy người đàn ông trung niên, trong mắt lóe ra hàn quang.
“Hừ, vì các người ngu xuẩn.” Người đàn ông trung niên cười lạnh: “Cũng được, tôi lười cùng các người nói nhiều, hôm nay tôi mời được Lý Tam Gia và bác sĩ Khô Lâu, tôi ngược lại muốn nhìn một chút, chúng ta ai sống ai ૮ɦếƭ!”
Ngay sau đó, người đàn ông trung niên nhìn về lão giả tóc trắng và người bác sĩ, cười rạng rỡ: “Hai vị, hôm nay làm phiền rồi…”
Nghe tiếng, lão giả tóc trắng phất tay: “Lấy tiền của người, giúp người tiêu tại, Chu lão đại, đám lính đánh thuê này, hôm nay sẽ ૮ɦếƭ ở chỗ này.”
Nhìn thấy hai người này, đám lính đánh thuê của lão giả chân mày nhíu lại như gặp đại địch.
Lão tóc trắng là Lý Tam Gia, người trẻ tuổi là bác sĩ Khô Lâu, hai người này, đều là sát thủ nổi danh.
“Các người đừng có xen vào chuyện của người khác!” Một người trong đám lính đánh thuê lạnh giọng quát lên.
Nhưng mà, vừa dứt lời, Lý Tam Gia gầm lên một tiếng, một chưởng đánh ra.
Người lính đánh thuê kia còn không biết chuyện gì liền bị một chưởng đánh đến miệng phun máu, cả người như diều đứt dây, bay ra vài chục mét.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
“Ha ha ha, không hổ là Lý Tam Gia.” Chu lão đại gật đầu liên tục.
Giờ phút này, trong lòng lão giả lính đánh thuê âm thầm nghĩ cách đối phó.
Chu lão đại này đã biết bọn ho sẽ trở lại, cho nên đã lập bẫy trong nhà kho này, bọn họ vừa vào nhà xưởng là bị mắc bẫy S***g ống.
Lúc này, mấy chục khẩu S***g hướng vào họ, nếu như không phải trên người bọn họ có thuốc nổ, chỉ sợ đã sớm bị bắn ૮ɦếƭ.
“Anh Cường, làm sao bây giờ… Chúng ta phải ૮ɦếƭ sao…” Vẻ mặt của người tóc dài như đưa đám.
“Bảo Nhi, đừng sợ, có anh Cường ở chỗ này, không đáng sợ, bọn họ tính là cái gì!” Người đàn ông có râu cười lạnh.
Nhưng mà, vừa dứt lời, người đàn ông có râu bị Lý Tam Gia hung hăng vả miệng.
“Ông dám đánh tôi…Ông có gan lặp lại lần nữa coi?” Người đàn ông có râu trợn mắt nói.
“Ba!”
Nghe tiếng, Lý Tam Gia lại cho anh ta một bạt tai.
“Ông…” Người đàn ông có râu siết chặt quả đấm: “Ông…Rất nghe lời! Nhìn thấy ông nghe lời như vậy, tôi không làm khó dễ ông nữa rồi!”
“Anh Cường thật giỏi! Lâm nguy không loạn, còn có nghĩa khí như vậy!” Vẻ mặt người tóc dài đầy sùng bái.
“Hừ, Bảo Nhi, đó là tự nhiên, nếu không phải ông ta nghe lời như vậy, một quyền của anh liền đánh ૮ɦếƭ ông ta, chỉ bất quá, nhìn ông ta lớn tuổi rồi, vừa nãy lại nghe lời của anh, anh mới tha cho ông ta một lần.” Người đàn ông có râu cười lạnh nói.
“Ta phi…Sắp ૮ɦếƭ đến nơi mà còn ở đó khoác lác?” Mập mạp nhìn về phía người đàn ông có râu, mặt đầy khinh bỉ.
“Chà… Thật phiền phức, bị thiết kế rồi… Không đáng yêu chút nào, không đáng yêu, tôi không muốn ૮ɦếƭ!” Tiểu Loli nước mắt lã chã.
“Các ngươi hôm nay đều phải ૮ɦếƭ ở chỗ này.” Bác sĩ Khô Lâu nói, nhếch miệng lên, mặt đầy tà mị, trong tay vuốt dao giải phẫu sáng choáng.
Còn không đợi người đàn ông trẻ nói tiếp gì đó, khóe mắt chợt nhìn về sườn núi không xa.
Trong phút chốc, nụ cười trên mặt người đàn ông trẻ cứng đờ, theo bản năng xoa cặp mắt, sau đó nhìn về hướng sườn núi.
Chỉ thấy, một người đội nón đen, người phụ nữ trên mặt che mũ đen, chậm rãi đi xuống sườn núi, đi về phía bên này.
Sau lưng cô gái kia, năm người mang theo mặt nạ, nhìn thân hình, đều là đàn ông.
“Tử Vong…Hoa Hồng?” Lúc này, trong mắt người đàn ông trẻ nổi lên kinh ngạc cùng khó tin.
Một thân trang phục kia, quả thực trong tin đồn Tử Vong Hoa Hồng giống nhau như đúc.
Tuy nói, Tử Vong Hoa Hồng đã gần mười năm không có tin tức, nhưng gần đây, tại lân cận nước B truyền ra, Tử Vong Hoa Hồng lại xuất hiện…
Đám người Chu lão đại và Lý Tam Gia, mặt cũng đầy kinh ngạc.
“Trời … Bọn người giả trang kia…. Tử Vong Hoa Hồng?” Tiểu Loli trợn to mắt, mặt không thể tin tưởng.
Đám người lính đánh thuê, cũng là vẻ mặt khiếp sợ.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản mang theo nhóm người Nhiếp Vô Danh đến gần.
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Nhiếp Vô Danh bỗng nhiên đứng lên trước một bước, lạnh lùng nói: “Ta là Nhiếp Vô Danh, cho chút thể diện, thả người.”
Diệp Oản Oản: “…” Anh là heo à…
“Nhiếp…. Nhiếp Vô Danh?”
Nghe lời nói này, Lý Tam Gia sắc mặt rung một cái nhìn Nhiếp Vô Danh?
“Nhiếp Vô Danh...... Anh đang ở đây đùa giỡn hay sao……” Người đàn ông trẻ nhìn về phía Nhiếp Vô Danh.
Nhiếp Vô Danh là người nào, ngay cả Tử Vong Hoa Hồng Hắc Quả Phụ gặp phải, cũng phải khách khí, hạ thấp dáng vẻ bản thân, làm sao có thể trở thành một thành viên của Tử Vong Hoa Hồng, ở nước ngoài đùa giỡn!
“Đội trưởng, chúng ta bây giờ là giả danh Tử Vong Hoa Hồng…” Thần Hư đạo sĩ tiến lên, dùng âm thanh chỉ có Nhiếp Vô Danh nghe thấy.
“Ồ…” Nhiếp Vô Danh hồi phục tinh thần, nhìn về đám người Lý Tam Gia, lần nữa mở miệng nói: “Ông đây là thành viên Tử Vong Hoa Hồng, cho các ngươi chút thể diện, chẳng lẽ cho Tử Vong Hoa Hồng chúng ta mặt sẽ mất mặt hay sao?”
Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi co rút, kỹ thuật diễn này… Dường như hơi cường điệu một chút…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc