Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 377

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Diệp Oản Oản vừa nói dứt lời, năm người kia liền lập tức hô vang khẩu hiệu lúc nãy lên: “Ông chủ Diệp, tài mạo song toàn, Mỹ Mỹ Mỹ Mỹ, Tốt Tốt Tốt Tốt!”
“Các người!!!” Lần này, Hầu Mậu Phong là thực sự tức giận rồi.
Dù sao thì ban đầu ông ta cũng kiêng dè cô là người của Tư gia, cho nên mới cho cô một chút sắc mặt, chờ bên cô nhượng bộ bọn họ một chút, rồi sau đó bọn họ mới coi như là mình đang ban ân huệ cho người khác, chấp nhận việc trao đổi mua bán giữa hai bên.
Nhưng ông ta làm sao cũng không nghĩ tới, người phụ nữ này lại có thể liều lĩnh đến mức độ này.
Hoàng Thế Hâm nhìn tình huống trước mắt, dĩ nhiên vô cùng vui vẻ, vội vàng tiến lên khiêu khích nói: “Vị tiểu thư này, cô có biết là hàng trong tiệm của ông chủ Hầu là nơi tốt nhất cả Myanmar hay không, cô chỉ mới xem qua một chút mà cô lại có thể nói bên trong nhóm nguyên thạch đẳng cấp này sẽ không cho ra bất kì đồ tốt nào cả? Cô nói lời này rốt cuộc là ý gì?”
Giờ phút này, thần thái của Diệp Oản Oản đã hoàn toàn là một người nhà giàu không cần thiết bất cứ điều gì, liếc mắt nhìn hai khối đá trên xe kéo, khoan thai mở miệng: “Tôi nói nhóm hàng này, nhất định không có đồ tốt gì.”
Trong đổ thạch, mở được hàng tốt chính là thắng cuộc, mở hàng hụt chính là thua, lời này của Diệp Oản Oản, có thể nói là vô cùng thẳng thắn.
Hầu Mậu Phong tức giận đến giận sôi lên: “Cô… Cô… Được lắm! Cô bây giờ không phải chỉ là đang vũ nhục tôi mà còn đang vũ nhục cả bảng hiệu đã có từ lâu của tôi! Tiết tiên sinh, xin trở về đi, hôm nay coi như các người quỳ xuống cầu xin tôi, nhóm đá này tôi cũng tuyệt đối sẽ không bán cho Tư gia đâu! Đừng ép tôi kêu bảo vệ đuổi mấy người đi!”
Hoàng Thế Hâm vốn chỉ là ôm thái độ muốn thử một chút mà chạy tới, vạn lần không nghĩ tới vận may của mình lại có thể tốt như vậy, lần này sinh ý đã tới tay mà Tư gia lại không muốn, phái một bình hoa có não tàn như vậy tới nói chuyện làm ăn, rồi đắc tội với Hầu Mậu Phong.
Hoàng Thế Hâm lập tức mềm giọng tiến lên thể hiện quyền uy của mình: “Ái chà, ông chủ Hầu, không nên tức giận không nên tức giận, những người này không có kiến thức lại là người ngoài nghề không hiểu hàng, ông chủ cùng bọn họ so đo cái gì chứ! Mọi người mở cửa làm ăn, cô ta không biết nhìn hàng, là sự tổn thất của cô ta, không đỗ lỗi cho ông chủ được, ông chủ Hầu nhóm vật liệu này của ông còn có khách hàng đặt không?”
Với lời nói đó Hoàng Thế Hâm ám chỉ đã hết sức rõ ràng.
Địa vị của Hoàng gia mặc dù không thể so với Tư gia tại nước Hoa, nhưng ra giá so với Tư gia cao hơn một thành, cũng là một trong những công ty châu báu lớn nhất nước Z.
Hầu Mậu Phong hơi suy tư, cũng đã đưa ra quyết định, vì vậy sắc mặt trầm xuống nhìn về phía Tiết Lệ: “Tiết tiên sinh, nhóm hàng này, bên anh xác định không cần đúng hay không?”
Ánh mắt Tiết Lệ lóe lên, anh ta biết, đây là nhẫn nại cuối cùng của Hầu Mậu Phong rồi.
Đoàn chuyên gia gấp đến độ xoay quanh, dù sao không hoàn thành nhiệm vụ được, bọn họ cũng phải gặp họa theo.
Ba người vội vàng vây ở trước mặt Diệp Oản Oản tận tình khuyên nhủ.
“Diệp tiểu thư, ba người chúng tôi ở trong nghề mặc dù không dám nói đẳng cấp, nhưng cô đi ra ngoài hỏi thăm một chút đi, không người không biết đến tên của chúng tôi, nhóm vật liệu này, là chúng tôi cùng nhau xem qua, tuyệt đối sẽ không có lỗi!”
“Diệp tiểu thư, cô bất quá chỉ mới nhìn qua mấy quyển sách chuyên ngành mà thôi, liền dám phán đoán khối đá này không có chứa gì tốt sao? Đây không khỏi quá hoang đường đi!”
“Coi như tiểu thư đối với tổng giám Tần có ý kiến, cũng không nên ỷ vào sự sủng ái của Cửu gia, liền lấy chuyện công chơi đùa như vậy chứ!”
Thật ra thì, vốn là mấy người này nếu như đồng ý thật tốt cùng với cô trao đổi, cô không ngại cùng bọn họ giải thích một chút kế hoạch của mình, nhưng rất rõ ràng mấy người này từ đầu tới cuối không có xem cô là một thành viên, trong mắt trong miệng chỉ có Tần Nhược Hi.
Cho nên, cô cũng không cần phải cho bọn họ mặt mũi.
Diệp Oản Oản cười cười: “Tôi là chỉ hiểu qua mấy ngày, không, chỉ hiểu ít ngày thì như thế nào, nghề đổ thạch này, dựa ba phần vào mắt nhìn, bảy phần xem vận may, tôi vẫn cảm thấy, vận may của tôi, còn tốt vô cùng.”
“Thủ hắc tinh nhân” Diệp Oản Oản trực tiếp mở mắt nói bừa.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Hầu Mậu Phong cười lạnh, đáy mắt xẹt qua một tia âm vụ: “Ha ha, xem ra, chúng ta đã không có gì để nói rồi! A Tài, tiễn khách!”
Coi như cô ta là người do Tư Dạ Hàn phái tới thì thế nào, đây chính là bản thân cô ta muốn tự tìm đường ૮ɦếƭ, huống hồ cô ta bất quá là một người tình nhân, thì Hầu Mậu Phong không cần cho thứ người như vậy mặt mũi.
Nếu cho cô ta thể diện mà không cần, vậy thì không thể trách ông ta rồi.
Người làm trong cửa hàng vừa nghe, lập tức hiểu ý phất phất tay, nhất thời, một đám đàn ông cao to lực lưỡng, thân hình cường tráng, khí thế hung hăng đi tới trước mặt nhóm người Diệp Oản Oản.
Bên trong con đường đổ thạch này mỗi ngày vốn lưu động hở một tí là hơn ngàn vạn trăm triệu được huy động, vì lẽ đó gần như mỗi cửa hàng đều sẽ có bảo vệ riêng của mình, chứ đừng nhắc tới cửa hàng có quy mô lớn như thế này.
Không đợi Thập Nhất có hành động thì nhóm năm người Nhiếp Vô Danh chờ đợi nãy giờ đã đồng loạt đi tới trước mặt của Diệp Oản Oản, cùng những người bảo vệ thoạt nhìn nghiêm chỉnh có huấn luyện kia giằng co.
Đỉnh lông mày của Nhiếp Vô Danh khẽ nhếch: “A, thật ra tôi muốn nhìn một chút, ai dám ***ng đến ông chủ của chúng tôi.”
Thần Hư đạo sĩ: “Lớn mật! Ông chủ chúng tôi muốn ở chỗ này đợi bao lâu thì liên quan gì đến ông chứ!”
Nhất Chi Hoa: “Làm càn! Ông chủ của chúng tôi ở lại nơi này đó cũng là nể mặt ông rồi đó!”
Ngoại quốc dời gạch: “Hoa Hoa cùng đạo sĩ nói đúng!”
Băng Sơn mỹ nam: “…!”
Diệp Oản Oản: “…”
Cô vô cùng hoài nghi, những người cô thuê đến nơi này không phải là để làm vệ sĩ cho cô, mà theo như cô thấy thì đây như một tiểu phẩm tấu hài kịch ngắn, một xướng một họa.
Hầu Mậu Phong thấy vậy vẻ mặt đầy giận dữ: “A, còn có người dám ở địa bàn nơi phường tập trung này của tôi gây chuyện sao, tôi muốn nhìn một chút, các anh thì có bản lãnh lớn gì đây!”
Sau khi nhận được chỉ thị của Hầu Mậu Phong, một người đàn ông trong nhóm người thân hình cao lớn lập tức tấn công tới hướng người nhìn có vẻ yếu ớt nhất trong nhóm năm người – Băng Sơn mỹ nam …
Băng Sơn mỹ nam ngay cả nói chuyện cũng lười nói, chớ đừng nhắc tới đánh nhau, giờ phút này đứng ở nơi đó không nhúc nhích, mặc cho người kia tấn công tới.
Diệp Oản Oản nhìn đến có chút nóng nảy, dù sao cô chỉ biết đạo sĩ và thân thủ của Nhất Chi Hoa không tệ mà thôi, mấy người còn lại cô không hề biết năng lực của bọn họ tới đâu.
Nhưng nói không chừng người luôn muốn nằm trong quan tài này cũng là thâm tàng bất lộ thì sao?
Diệp Oản Oản mới vừa nghĩ như thế, Băng Sơn mỹ nam đã di chuyển, trong nháy mắt tên bảo vệ ***ng phải thân thể của anh ta, “Ầm ầm”, sau đó Băng Sơn mỹ nam ngã xuống…
Theo sát, Nhất Chi Hoa “Vèo” một tiếng té nhào vào trên người của Băng Sơn mỹ nam: “Ối trời! ***! *** rồi!”
Nhất thời mặt Thần Hư đạo sĩ vô cùng đau đớn trợn mắt nhìn những người đó: “Ban ngày ban mặt, sáng ngời càn khôn, lại có thể dung túng ác đồ tổn thương người như vậy được sao, chuyện này không xong rồi!”
Nhất Chi Hoa: “Hoặc là ngồi tù! Hoặc là bồi thường tiền!”
Diệp Oản Oản trợn mắt há miệng nhìn cái này kỹ thuật diễn *** xảo “Giả bị người khác ***ng”: “……”
“૮ɦếƭ tiệt! Tôi chẳng qua chỉ mới ***ng anh ta một cái thôi mà!” Tên bảo vệ lúc này thẹn quá thành giận.
Bất luận như thế nào hắn ta cũng biết đối phương là người của Tư gia, chẳng qua chỉ là muốn đe dọa một chút, làm sao có thể thực sự ra tay được.
“Đi ra! Các anh là đồ vô lại! Dàn cảnh bị ***ng đúng không?!” Người làm trong cửa hàng khí thế hung hăng tiến lên, ở bên cổ của Băng Sơn mỹ nam sờ sờ, đang chuẩn bị vạch trần bọn họ, kết quả sắc mặt đại biến: “Thật… Thật sự không có hơi thở rồi…”
“Cậu nói cái gì?” Hầu Mậu Phong cũng đổi sắc mặt.
Thần Hư đạo sĩ: “Còn không chịu bồi thường tiền nữa sao!”
Nhất Chi Hoa: “Bồi thường tiền! Nhìn người này một chút đi với tướng mạo này vóc dáng này ít nhất cũng phải đền 100 triệu!”
Nhiếp Vô Danh lườm hai người: “Muốn tạo phản sao?”
Thần Hư đạo sĩ lập tức nói: “Không có không có! Dọa một chút là được rồi, chúng ta là người vệ sĩ đứng đắn, không bao giờ làm loại chuyện ăn vạ này!”
Nhất Chi Hoa: “Ma quỷ, còn không mau đứng lên!”
Băng Sơn mỹ nam: “…”
Mà người đang nằm không nhúc nhích kia, hiển nhiên đối với tư thế hiện tại rất là hài lòng không muốn đứng dậy.
Nhất Chi Hoa nói tiếp: “Được, lại nằm vui vẻ…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc