Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 374

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Diệp Oản Oản mang theo Phong Huyền Diệc, cùng nhóm người Nhi*p Vô Danh xuống lầu dưới, rồi cùng Tiết Lệ và đoàn chuyên gia tụ họp.
Bên cạnh Diệp Oản Oản trừ Thập Nhất, Phong Huyền Diệc, còn mang theo một nhóm năm người bộ mặt lạ hoắc, một nhóm tổng cộng có tám người, tạo thành thanh thế thật lớn.
Tiết Lệ thấy vậy hơi nhíu mày một chút, cũng không để ý Oản Oản mang người nào tới, trực tiếp mở miệng nói: “Diệp tiểu thư, lần này thời gian cho hành trình có hạn, chúng ta không nên để trễ nãi thời gian đâu, trực tiếp đi tới nơi lớn nhất thành H tập trung đi, tổng giám Tần đã sớm đút lót được rồi, ông chủ bên đó đã giúp chúng ta để lại một nhóm vật liệu phẩm chất cực tốt.”
Sau lưng Tiết Lệ là ba người chuyên gia đó đều là người của Tần Nhược Hi, giờ phút này cũng rối rít mở miệng: “Diệp tiểu thư, đối với chuyến đi lần này có thể bớt lo hơn một chút, tổng giám Tần đối với thị trường thành H bên này rất là quen thuộc, kinh nghiệm so với chúng tôi đều hơn nhiều phần, trước khi qua đây cũng đã điều tra kỹ càng rồi.”
“Không sai, tổng giám Tần tự mình chọn hàng, không có sai được đâu, tiểu thư chỉ cần dựa theo mà mua thôi, không cần xem xét gì nhiều đâu!”
Mấy người kia nói nghe vẻ rất là khách khí, nhưng trong lời nói nói ra rõ ràng đều là vẻ giễu cợt, chỉ coi cô là vật trang trí mà thôi.
Diệp Oản Oản cũng không phản bác gì cả, chỉ cười một tiếng rồi mở miệng nói: “Được rồi, đi xem một chút đi!”
Thành H không hổ là thành đổ thạch của Myanmar, khắp con đường tất cả đều là cửa tiệm lớn nhỏ mọc nhiều như rừng, chung quanh đều là thương nhân muốn mua phỉ thúy đến từ các nơi trên thế giới, ông chủ có tiền và du khách, trên đường phố vô cùng náo nhiệt.
Cái gọi là đổ thạch, là thuật ngữ giới châu báu, phỉ thúy tại thời điểm mới vừa khai thác ra, bên ngoài có một tầng phong hóa bao quanh, bất kể là dùng bất kỳ phương pháp thăm dò nào cũng đều không có cách biết được bên trong là nguyên thạch tốt hay xấu, hay ở trong đá đó rốt cuộc có phỉ thúy hay không, nhất định phải cắt ra đến cuối cùng mới có thể biết được chất lượng của phỉ thúy.
Nếu như cắt ra bên trong có ngọc, hơn nữa chất lượng cao, đó chính là thắng cuộc, nếu như bên trong không có thứ gì, thì đó chỉ là một khối phế thạch mà thôi, vậy thì khẳng định là thua cuộc rồi.
Hiện tại giá cả nguyên thạch thấp thì mấy trăm khối, nếu có chất lượng tốt, có thể cho ra phỉ thúy với phần trăm cao thì nguyên thạch đó phải tốn mấy trăm ngàn hoặc trên một triệu thậm chí hơn trăm triệu, một khi thua cuộc, đó chính là táng gia bại sản, dĩ nhiên, nếu như thắng thì sẽ nhận được lượng tài sản lớn gấp mấy chục lần số tiền mình bỏ ra, chỉ trong một đêm chính là giàu đột ngột.
Châu báu là một trong những nghề nghiệp kinh doanh của tập đoàn Tư Thị, trong đó kinh doanh phỉ thúy chiếm tỉ trọng khá lớn.
Đối với kinh doanh phỉ thúy mà nói, quan trọng nhất chính là chọn mua nguyên thạch.
Ví dụ như, trước đây không lâu đối thủ cạnh tranh của Tư gia trong ngành châu báu liền thông qua việc đổ thạch này tìm được một khối phỉ thúy cực phẩm loại thủy tinh, giá trị liên thành, trong nháy mắt thanh danh bùng nổ, hấp dẫn nhóm khách hàng lớn đỉnh cấp.
Thấy ánh mắt của Diệp Oản Oản đánh giá chung quanh, đáy mắt Tiết Lệ xẹt qua vẻ khinh bỉ: “Diệp tiểu thư, những thứ tiệm nhỏ ven đường này không cần nhìn đâu, không nói trước vật liệu phế vật, làm giả cũng nhiều, làm giả vỏ, khảm nạm thi*p phiến, đào tâm tô sắc, ngụy trang phong hóa*… Cô hoàn toàn không hiểu việc, rất dễ dàng bị lừa!”
*không hiểu lắm chổ này nên để y vậy luôn =))
Ở dưới sự hướng dẫn của Tiết Lệ, một nhóm người đi tới một trong những tiệm đổ thạch lớn nhất thành H, phường tập trung.
Dưới lầu rộng rãi sáng ngời, ở trong phòng khách, trên cái giá theo thứ tự chất đầy tất cả vật liệu đá lớn nhỏ, không ít người đang ở bên trong cầm lấy kính lúp cùng đèn pin kiểm tra cẩn thận phía trên nguyên thạch.
Nhóm người Diệp Oản Oản mới vừa vào cửa, thì có một người lẹ mắt nhiệt tình tiến lên đón tiếp.
“Oh, Tiết tiên sinh, ngài tới rồi, mời mau tiến vào!”
Tiết Lệ và Tần Nhược Hi trước kia đã tới đây nhiều lần, nên người kia nhìn một cái liền nhận ra, biết đó là quản lý cấp cao của tập đoàn Tư Thị nước Hoa, thái độ tự nhiên ân cần.
Thấy lần này cùng đi đến với Tiết Lệ là cô gái có tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, người nọ không nhịn được nhìn thêm mấy lần, nhưng cũng rất thông minh không có lắm miệng hỏi bậy.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
“Ông chủ của chúng tôi chờ mọi người đã lâu, mời mọi người ngồi bên này đợi một chút, tôi sẽ nhanh chóng đi mời ông chủ!” Nhân viên trong cửa tiệm để cho người pha trà rồi chạy lên lầu gọi người.
Từ lúc mới bước vào cửa tiệm đến giờ, Diệp Oản Oản phát hiện cặp mắt của Thần Hư đạo sĩ sáng rực cả lên.
“Muốn thử một lần sao?” Diệp Oản Oản khẽ cười một tiếng hỏi.
Nhi*p Vô Danh quét mắt nhìn Thần Hư đạo sĩ, sắc mặt nghiêm túc mở miệng nói: “Chúng tôi không được tham gia bất kỳ việc nào có liên quan tới đánh bạc.”
Thần Hư đạo sĩ liên tục phụ họa: “Đùa sao, loại ăn chơi như đánh bạc này sao có thể thu hút tôi được, nhìn tôi như là cao nhân phiêu dật thoát tục thế cơ mà!”
Ngoại quốc dời gạch gãi đầu một cái mở miệng nói: “Chẳng lẽ không phải là bởi vì chúng ta quá mức xui xẻo sao?”
Nhất Chi Hoa ở bên cạnh cười nói tiếp: “Tiểu Điềm Điềm, nói bậy gì thế!”
Diệp Oản Oản nghe vậy không khỏi bật cười, đối với loại đánh cược như đổ thạch này thì người ta có ba phần dựa vào thực lực, bảy phần còn lại dựa vào vận may, trừ kinh nghiệm ra, vận may cũng rất quan trọng.
Về phần cô, có thể nói là thuộc về loại người thực lực hay vận may cũng không có, kiến thức chuyên nghiệp mấy ngày nay vừa mới bắt đầu học, vận may cũng không lớn, số của cô cũng gọi là không có quá nhiều may mắn.
Để tránh cho những người xung quanh nhìn quen mắt năm người này ảnh hưởng đến chuyện cô cần họ làm sau đó, lúc này Diệp Oản Oản dặn dò mấy người đi uống nước gần đó, không có sự phân phó của cô thì không được có bất kì hành động lạ nào cả.
Chờ đợi một lúc, một người mặc đồ màu nâu ước chừng bốn năm mươi tuổi từ trên lầu đi xuống.
Nhìn thấy Tiết Lệ và đoàn người chuyên gia, ông chủ Hầu Mậu Phong cười ha hả chắp tay nói: “Tiết tiên sinh, đã lâu không gặp! Đường xa mà tới, không có từ xa tiếp đón!”
Tiết Lệ cười nói: “Ông chủ Hầu, đều là người quen cũ, không cần khách khí như vậy!”
Tiết Lệ, đoàn chuyên gia cùng ông chủ chào hỏi lẫn nhau một phen, lúc này ông chủ Hầu mới nhìn về phía sau anh ta, vẻ mặt hoài nghi mở miệng hỏi: “Tần tiểu thư đâu? Làm sao lần này không có đi cùng anh?”
Ánh mắt của Tiết Lệ thản nhiên nhìn về hướng Diệp Oản Oản đang ở sau lưng, sau đó giới thiệu cho ông chủ: “Là như vậy, lần này tới đây cùng đi với chúng tôi là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, Diệp Oản Oản, Diệp tiểu thư! Diệp tiểu thư, vị này chính là ông chủ của cửa hàng lớn nhất thành H, Hầu Mậu Phong, ông chủ Hầu!”
“Ông chủ Hầu!” Diệp Oản Oản đơn giản lên tiếng chào hỏi.
Hầu Mậu Phong quan sát Diệp Oản Oản từ trên xuống dưới một cái, sắc mặt cũng không quá tốt: “Tiết tiên sinh, trước kia người mà tôi trao đổi là Tần tiểu thư, vào lúc như thế này tại sao lại đột nhiên đổi người vậy? Tôi là để ý đến mặt mũi của Tần tiểu thư, mới đưa nhóm vật liệu này đến, ngay cả ông chủ Hoàng tự mình đến đây, tôi cũng chưa đưa ra! Hiện tại bên tiên sinh lại tùy tùy tiện tiện phái một người mới qua đây, như vậy mà muốn đem đồ vật của tôi mang đi sao?”
Đột nhiên bị Hầu Mậu Phong làm khó dễ, sắc mặt của Thập Nhất và Phong Huyền Diệc đều có chút khó coi.
Cái gì gọi là tùy tùy tiện tiện phái một người mới tới chứ?
Thập Nhất nghiêm nghị mở miệng nói: “Ông chủ Hầu, vị này là chủ mẫu Tư gia tương lai của chúng tôi, ý của ông là, chủ mẫu của chúng tôi tự mình qua tới đây cũng không đủ đem lại mặt mũi cho ông sao?”
Hầu Mậu Phong ngồi xuống một bên, bưng ly trà, nhẹ nhàng dùng tay lắc nhẹ ly trà, vẻ mặt rất là ngạo nghễ: “Nhóm hàng này là vì Tần tiểu thư mà tôi lưu lại, những người khác tới nhận, cũng chưa chắc tôi giao ra đâu.”
Cái gì mà là chủ mẫu tương lai chứ, một ít chuyện ở Tư gia bên kia, ông ta có nghe thấy một ít, coi như vào lúc này dựa vào gương mặt này cùng công phu để dụ dỗ được chủ nhân của Tư gia, thì chắc chắn cũng không lâu dài được mấy ngày, làm sao có thể so với Tần gia rễ sâu cây lớn được chứ.
Một người là chân chính chủ mẫu như ván đã đóng thuyền, một người là tình nhân tùy tiện vui đùa một chút, mặt mũi làm sao có thể là một dạng được?
Lại nói, ở Myanmar này đổ thạch là địa bàn của ông ta, coi như là Tư gia đến nơi này cũng phải nhìn mặt mũi của ông ta.
Muốn nguyên thạch tốt nhất, vậy chỉ có thể theo ông ta để đi chọn hàng mà thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc