Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 372

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Tư Dạ Hàn: [ Em nằm mơ sao? ]
Trừ cái đó ra anh không thể nghĩ tới được nguyên nhân là gì để cho cô có thể nảy sinh ra được ý tưởng quỷ dị như vậy.
Diệp Oản Oản ôm lấy điện thoại di động, ở trên giường vội vã lăn mấy vòng rồi nhắn tin tiếp:[ Không có đâu, hôm nay tình cờ em thấy được một đứa bé có dáng dấp vô cùng đáng yêu, quan trọng chính là khí chất của đứa bé kia cùng với anh thật sự rất giống nhau, ngạo mạn lạnh lùng không ai bì nổi, trên mặt thể hiện như cùng những người ngu xuẩn khác nói chuyện như là kéo thấp sự thông minh của mình, hiển nhiên đó là một tiểu ma đầu, là bản sao của anh mà, thiếu chút nữa em đều nghĩ đó là con riêng của anh … ]
Tư Dạ Hàn nhắn lại: [ Ngạo mạn, lạnh lùng, không ai bì nổi, ma đầu sao?]
A! Xong đời rồi! Cô lại có thể không cẩn thận bại lộ ý nghĩ chân thật của mình đối với Tư Dạ Hàn rồi…
Cô vừa nói cái gì, khí chất của đứa bé kia cùng Tư Dạ Hàn giống như như đúc, rồi còn nói đứa bé đó ngạo mạn lạnh lùng, há chẳng phải đồng nghĩa với việc đang nói Tư Dạ Hàn cũng như vậy sao!
Diệp Oản Oản vội vàng cứu vãn tình hình nhắn tin lại:[ Quan trọng là dáng dấp của đứa bé kia thật sự là quá đẹp, làn da phấn điêu ngọc trác cùng vẻ ngoài như đồng tử quan âm, phải là người có gene mạnh và đẹp như thế nào mới có thể sinh ra được đứa bé đẹp mắt như vậy chứ? Em cảm thấy trừ phi là gene của hai chúng ta cộng lại, mới có thể sinh ra được đứa bé xinh đẹp như vậy nha ~]
Tư Dạ Hàn:[ Muốn có đứa bé sao? ]
Diệp Oản Oản nhớ lại đứa bé trong video khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng, không khỏi rùng mình nói:[ Ối, con cái là chuyện của trời mà, nhưng em thấy hay là cùng con nhà người khác chơi đùa một chút, nếu chỉ là nuôi mấy ngày thì có thể nha ~]
Nếu như Nhi*p Vô Danh nghiêm túc, cô cũng không ngại thử xem một lần.
Nhưng cô không thể ngừng sự tưởng tượng của mình lại được, hiện tại bên cạnh cô đã có một Đại Ma Đầu rồi, cũng đã đủ cho cô chịu đựng rồi, nếu giờ còn một đứa nhỏ như vậy nữa, cô còn có cuộc sống an ổn qua ngày sao…
Diệp Oản Oản: [ Đã trễ lắm rồi, anh còn chưa ngủ sao? ]
Trải qua khoảng thời gian điều dưỡng này, giấc ngủ của Tư Dạ Hàn đã càng ngày càng ổn định, cho dù cô thỉnh thoảng không ở bên người, cũng có thể tự mình chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ của anh ấy đã được cải thiện hơn nhiều rồi, ngay cả tâm tình cũng đều ổn định hơn nhiều, bản chất đã tốt lên không ít.
Tư Dạ Hàn trả lời: [ Đang chuẩn bị đi ngủ. ]
Nghe âm thanh đầu dây bên kia giống như khàn khàn trầm thấp, Diệp Oản Oản gọi một cú điện thoại qua: “Anh có muốn nghe một câu chuyện trước khi đi ngủ hay không?”
Tư Dạ Hàn đáp: “Được.”
Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc bắt đầu kể chuyện xưa: “Rất lâu trước kia, có một cô bé, bởi vì bà ngoại cô bé đưa cho cô bé một cái khăn đỏ rất đẹp để choàng, cho nên mọi người gọi là cô bé quàng khăn đỏ.
Rồi một ngày kia, cô bé quàng khăn đỏ đi đưa bánh ngọt cho bà ngoại, kết quả trên đường đi, đã gặp phải một con sói xám lớn, cô bé quàng khăn đỏ cho tới bây giờ chưa từng gặp qua một con sói có bộ dạng to lớn như vậy, vì vậy dùng bánh ngọt đem lão sói xám lừa gạt đến trong một góc rừng cây không người, cô bé quàng khăn đỏ hung tợn nói, đã ăn bánh ngọt của tôi, vậy chính là sói của tôi rồi…”
Tư Dạ Hàn: “…”
Coi như mình chưa từng nghe qua truyện cổ tích, cũng biết câu chuyện này mà… Có phải là có chỗ nào không đúng hay không a?
…………………………..
Sáng ngày thứ hai.
Nhóm năm người mới đến này tất cả đều lấy vành mắt đen mà xuất hiện.
Ngược lại Diệp Oản Oản tinh thần phấn chấn xuất hiện, nhìn thấy bọn họ từng người một ai nấy cũng đều có vành mắt đen cô liền cảm thấy có chút kỳ quái, liền hỏi: “Tối hôm qua các anh đi ăn trộm hay sao mà hôm nay lại tàn tạ như vậy?”
Thần Hư đạo sĩ: “Làm sao có thể chứ, chúng tôi là một đội vô cùng đứng đắn nha!”
Nhất Chi Hoa cũng lên tiếng: “Đúng, chuyện trộm ςướק chúng tôi đã sớm không làm rồi!”
Diệp Oản Oản không nói gì: “…” Xem ra là lúc trước có làm qua nha?
Ngoại quốc dời gạch trả lời: “Ông chủ, vì muốn diễn cho tốt vai làm vệ sĩ, đội trưởng đã ra lệnh cho chúng tôi xem qua rất nhiều phim, nhiệm vụ lần này, ông chủ có thể yên tâm đi.”
Diệp Oản Oản nghe vậy, tỏ vẻ rất cảm động, không nghĩ tới mấy người này cũng có lúc đáng tin, liền nói: “Khổ cực cho mấy anh rồi, thật là có tâm! Yên tâm, chuyện làm ăn lần này nếu như làm xong và thành công, tôi sẽ cho mỗi người các anh thêm một cái bao lì xì nữa!”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Nhi*p Vô Danh: “Ông chủ, hôm nay hành trình là gì? Thần côn, ghi lại.”
“Được rồi!” Thần Hư đạo sĩ tìm kiếm một hồi, nhưng không thể móc ra được quyển sổ hay nào để ghi chép, cuối cùng lại lôi ra một chồng bùa vàng thay thế, rồi nói: “Ặc, quên mang viết rồi…”
Nhất Chi Hoa khinh bỉ nhìn anh ta, sau đó đưa cho anh ta một cây viết.
Khóe miệng của Diệp Oản Oản hơi kéo ra ho nhẹ một tiếng: “Hôm nay chúng ta đi đến khu vực đổ thạch, tôi chỉ cần các anh ở phía sau tôi làm bộ giả trang là được, không cần làm gì khác đâu.”
Nhi*p Vô Danh thề son sắt nói: “Em gái Hữu Danh, cô có thể yên tâm, chúng tôi bảo đảm ngay cả một con ruồi cũng đều không thể đến gần thân thể của cô được!”
Nói xong nhìn bốn người kia: “Hôm nay nên làm như thế nào, đều biết rồi chứ?”
Bốn người cùng kêu lên: “Đã rõ —— ”
Nhi*p Vô Danh: “Khẩu hiệu của chúng ta là gì?”
Bốn người: “Hữu Danh là ông chủ, xinh đẹp như hoa, mỹ mỹ mỹ mỹ, tịnh tịnh tịnh tịnh!”
Nghe được khẩu hiệu của đối phương, Diệp Oản Oản thiếu chút nữa phun máu ra ngoài… T
Vạn vạn lần không nghĩ tới, khẩu hiệu xấu hổ như vậy một ngày kia lại có thể rơi vào trên đầu của cô…
“Khụ khụ khụ, ý tốt này tôi xin ghi nhận trong lòng, còn khẩu hiệu này liền miễn, miễn đi…”
Diệp Oản Oản đang cùng năm người nói chuyện, lúc này, sau lưng truyền tới một loạt tiếng bước chân, Thập Nhất và Phong Huyền Diệc đang đi tới.
“Xoạt xoạt xoạt” Nhất Chi Hoa, ngoại quốc dời gạch, Thần Hư đạo sĩ thoáng cái ngăn cản trước người của cô, tiến vào trạng thái phòng bị cấp một, Băng Sơn Mỹ Nam cũng bị Nhi*p Vô Danh đá một cước đến phía trước cô làm lá chắn.
Nhất Chi Hoa: “Người nào mới đến!”
Ngoại quốc dời gạch: “Hai người kia rất nguy hiểm, ông chủ lui về phía sau!”
Thần Hư đạo sĩ: “Yêu nghiệt phương nào mau lên tiếng!”
Diệp Oản Oản quả thật là lệ rơi đầy mặt: “Bình tỉnh một chút, hai người này là người mình…”
Nhất Chi Hoa lập tức mở miệng nói: “Ông chủ, biết người biết mặt nhưng không biết lòng á, tôi nhìn thấy người phía sau mặc quần áo đỏ, trên tay đeo nhẫn cũng rất có vấn đề!”
Diệp Oản Oản nghe vậy, nhìn về hướng Phong Huyền Diệc đang đi tới, trang phục của tổng đội trưởng đội ám vệ là màu đỏ sậm, trên tay mang chiếc nhẫn Chu Tước.
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ mở miệng: “Người này là đệ tử của tôi, do một tay tôi mang ra ngoài, mấy người không nên hoài nghi!”
“Oản Oản tiểu thư, những người này là…?” Ánh mắt của Thập Nhất đầy vẻ hoài nghi mà đánh giá năm người xa lạ kia đang đứng trước Oản Oản.
Phong Huyền Diệc chính là vẻ mặt mê mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Tôi thuê… Vệ sĩ riêng…” Diệp Oản Oản thực sự rất không muốn thừa nhận bản thân thuê những người này làm việc cho mình.
Thập Nhất nghe vậy, nhất thời hơi nhíu mày, hỏi lại: “Vệ sĩ sao?”
Anh ta và Phong Huyền Diệc cùng nhau theo tới đây, kết quả Oản Oản tiểu thư lại tự mình tìm vệ sĩ cho riêng mình, chẳng lẽ là không tín nhiệm bọn họ sao?
Diệp Oản Oản nhìn một cái liền biết Thập Nhất đang suy nghĩ điều gì, liền mở miệng giải thích: “Đừng suy nghĩ nhiều, tình cảnh của tôi bây giờ cậu cũng biết, nếu tôi sử dụng quá nhiều tâm phúc của Tư Dạ Hàn, ở trong mắt người khác xem ra khó tránh khỏi chuyện cáo mượn oai hùm, như vậy dễ dàng hơn một chút, hơn nữa qua mấy ngày nữa tôi có chút chuyện riêng phải đi làm, các anh không có tiện để ra tay làm được.”
Diệp Oản Oản đơn giản giải thích tình huống một chút, sau đó giúp bọn họ giới thiệu để nhận thức lẫn nhau một chút.
Đang chuẩn bị mang theo bọn họ xuống lầu, Phong Huyền Diệc vẫn một mực không lên tiếng lắp ba lắp bắp mở miệng: “Oản… Oản… Oản Oản tiểu thư…”
“Thế nào?” Diệp Oản Oản hỏi.
Phong Huyền Diệc: “Tiểu… Đi tiểu… Tôi… Tôi muốn đi… Đi… Đi nhà vệ sinh…”
“Ồ, đi đi, chờ lát nữa ở đại sảnh tập họp là được.” Diệp Oản Oản mở miệng nói.
“Vâng…” Phong Huyền Diệc lập tức hướng phòng vệ sinh mà chạy đi.
Đối diện, Nhi*p Vô Danh cười cười: “Ái chà, ông chủ, đột nhiên phát hiện tôi cũng có chút muốn đi ngoài, xin lỗi không tiếp chuyện được, xin lỗi xin lỗi.”
Thần Hư đạo sĩ nghe vậy cũng xông tới: “Tôi cũng phải đi, đi nhà vệ sinh!”
Nhất Chi Hoa vèo một tiếng theo sát mấy người kia nói: “Tôi cũng đi, tôi cũng đi!”
Ngoại quốc dời gạch: “Ồ, tôi cũng đi đây.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc