Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 363

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Cung Húc giọng điệu khẳng định nói: “Sai! Sai hoàn toàn! Cho nên đây chính là lý do cô thất bại đó! Hiểu chưa?”
Thẩm Mạn Châu vẫn có chút không quá tin tưởng: “Thực sự sao?”
Vẻ mặt của Cung Húc giống như là đang nói chân lý: “Chính xác trăm phần trăm! Cho nên, yên tâm to gan lên đi cô em của tôi!”
Thấy Cung Húc nói khẳng định như vậy, cộng thêm anh ta lại là nghệ sĩ tương đối gần gủi của Diệp Bạch, Thẩm Mạn Châu cuối cùng cũng tin tưởng, vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Tôi còn tưởng rằng Diệp ca thích dè đặt một chút, thì ra là như vậy…”
“Hắc hắc, còn lại, cũng không cần tôi dạy cho cô đi?”
“Hiểu hiểu rồi, cám ơn Cung Húc, nếu thành công tôi sẽ cho anh bao lì xì!” Thẩm Mạn Châu biểu tình đương nhiên sẽ trả công nói.
“Khách khí khách khí!”
Sau khi Thẩm Mạn Châu rời đi, chân mày của Lạc Thần nhíu chặt nhìn về phía Cung Húc: “Cậu lại đang nói nhăng nói cuội gì đó?”
Cung Húc liếc anh ta một cái: “Tôi ở nơi nào nói bậy chứ, cậu biết Diệp ca không thích lãng mạn sao?”
Lạc Thần muốn mở miệng, nhưng lại không cách nào phản bác được: “…”
Mặc dù cậu ta là nghệ sĩ của Diệp ca, Diệp ca hết thảy đối với cậu ta đều rất hiểu biết, nhưng cậu ta đối với Diệp ca lại biết rất ít.
Sau khi tám chuyện xong, Cung Húc mới đẩy cửa tiến vào.
“Diệp ca ~ hắc hắc hắc… Diễm phúc không cạn nha?”
Diệp Oản Oản quét mắt nhìn vẻ mặt hề hề của Cung Húc, tiện tay ném tới một tờ báo, qua thông tin trên tờ báo lại là hình ảnh của Cung Húc cùng một nữ minh tinh nào đó.
Cung Húc nhất thời không dám coi thường, “Gào” một tiếng kêu lên: “Diệp ca, oan uổng a! Lần này là cô gái kia ác ý ***ng chạm em! Người ta rất kén chọn đó có được không? Làm sao có thể để ý đến kiểu người này được chứ!”
………………………………
Ban đêm, Đế Cảnh Châu Giang.
Diệp Oản Oản lướt mắt nhìn danh sách thẩm định một nhóm phỉ thúy ngọc thạch trên bàn uống trà, sau đó đem một xấp tài liệu thật dầy từ trong tay Tư Dạ Hàn chuẩn bị cho cô tiện tay ném qua một bên.
Trước kia cô nói với ba mẹ phải đi du lịch, thật ra thì chính là cô muốn đi Myanmar một chuyến.
Cô ở tại tập đoàn Tư Thị thực hiện nhiệm vụ đầu tiên, chính là chọn mua nguyên thạch.
Đây là công việc đầu tiên cô làm với vị trí là chủ mẫu tương lai, dĩ nhiên là cực kỳ quan trọng.
Bất quá, loại “Đổ thạch” này, đừng nói là cô hiện tại bắt đầu học thêm để bù lại những kiến thức mà mình thiếu, thì coi như cô là chuyên gia cao thủ, cũng không thể nói là có thể kiếm bộn tiền được.
Nhưng cô vẫn lựa chọn nhiệm vụ có độ nguy hiểm rất lớn này…
Diệp Oản Oản vẫn đang trầm ngâm suy tư, lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Hử? Tư Dạ Hàn nhanh như vậy đã tới?
Diệp Oản Oản vội vàng đứng dậy đi ra mở cửa, kết quả, cánh cửa vừa mở ra, lại phát hiện người vừa tới không phải là Tư Dạ Hàn, mà là, Thẩm Mạn Châu.
“Mạn Châu…” Nhìn người mới tới, Diệp Oản Oản có chút kinh ngạc, cũng còn may là cô còn chưa có thay đổi quần áo.
Bất quá, đã trễ như vậy cô ấy còn tới nơi này làm gì?
“Diệp… Diệp tổng giám… Tôi có thể vào không?” Thẩm Mạn Châu mặc một bộ áo khoác màu đen rộng lớn, cả người bao lại chặt chẽ.
“Mời vào.”
Sau khi vào phòng, Diệp Oản Oản rót cho Thẩm Mạn Châu một ly nước: “Mạn Châu, trễ như vậy còn qua đây, là có chuyện gì gấp sao?”
Thẩm Mạn Châu thoạt nhìn tựa hồ có chút khẩn trương, bưng ly nước lên ực ực uống hơn phân nửa ly, nghĩ đến lời dặn dò của Cung Húc, vì vậy cũng không nói nhảm nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Diệp ca, anh thực sự không thể suy nghĩ tới tôi một chút nào sao?”
Diệp Oản Oản sửng sốt một chút…
Hóa ra là vẫn chưa từ bỏ ý định.
Nhưng ban ngày rõ ràng cô đã nói rất rõ rồi mà, làm sao buổi tối lại tới nữa rồi hả?
Trên mặt của Diệp Oản Oản xẹt qua một tia hoài nghi, ngay sau đó tính khí vô cùng nhẫn nại mở miệng nói: “Mạn Châu, cô hẳn là biết nguyên tắc của tôi đi.”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Thẩm Mạn Châu gật đầu liên tục: “Tôi biết, tôi đương nhiên biết đến điều đó chứ, trong giới giải trí này có người nào không biết Diệp ca anh không dùng quy tắc ngầm với nghệ sĩ dưới quyền của mình chứ, nhưng Diệp ca anh chớ hiểu lầm, tôi không phải là có ý đó, tôi không muốn anh an bài cho tôi bất kỳ gì, cũng không có muốn anh sử dụng quy tắc ngầm với tôi, tôi chỉ là rất đơn thuần, rất đơn thuần…”
Thẩm Mạn Châu mặc dù không nói ra khỏi miệng, nhưng Diệp Oản Oản chỉ cần nghe đến đó thôi đã rõ cô ấy muốn gì rồi.
Cô ấy không có ý định chơi đùa quy tắc ngầm, chỉ đơn thuần muốn ngủ với “anh” mà thôi…
Quả thật là đủ đơn thuần mà…
Thẩm Mạn Châu nói xong, hít sâu một hơi, chậm rãi đứng lên, sau đó, đưa tay đang che ở trên đai lưng của áo khoác mình nói: “Diệp tổng giám…”
Diệp Oản Oản thấy vậy, hơi nhíu mày, đột nhiên có loại dự cảm không tốt lắm……
Chỉ thấy, một giây kế tiếp, tay Thẩm Mạn Châu kéo một cái, áo khoác liền mở ra.
Bên trong Thẩm Mạn Châu lại chính là trống không, chỉ mặc một bộ đồ hết sức hấp dẫn… nội, y, tình, thú,…
Diệp Oản Oản: “…”
Trong đầu của Diệp Oản Oản giống như cuốn lên một trận sóng thần.
TMD! Em gái, cô cũng quá chủ động rồi đó?
Rõ ràng ban ngày còn đang mất tự nhiên, thế nào vào buổi tối lại đột nhiên họa phong đột biến, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế này?
Dù là Diệp Oản Oản lãnh đạm lại bình tĩnh, vào lúc này cũng trợn tròn mắt, mãnh liệt sặc ho lên.
Ngay lúc Diệp Oản Oản bởi vì quá lờ mờ bức bách mà trong đầu ong ong vang dội, thì “Lạch cạch” một tiếng ——
Cửa trước, đột nhiên truyền tới âm thanh khóa cửa mở ra, sau đó là tiếng bước chân quen thuộc.
Mịa nó! Xong đời cô rồi á!!!
Vào lúc này có thể tiến vào phòng, hơn nữa còn có chìa khóa trực tiếp mở cửa, chỉ có thể là một người mà thôi…
Chờ Diệp Oản Oản phản ứng lại đã không còn kịp nữa rồi.
Tư Dạ Hàn đã cất bước đi vào, hơn nữa liếc nhìn tình huống trong phòng khách.
Diệp Oản Oản: “…!!!”
Trong nháy mắt nhìn thấy rõ hình ảnh trong phòng khách, con ngươi của Tư Dạ Hàn chợt co rút nhanh chóng, sắc mặt khó coi đến cực hạn…
Mà Diệp Oản Oản, lấy tốc độ bình sinh nhanh nhất, nhặt lên cái áo khoác bên cạnh trùm lên người Thẩm Mạn Châu bao kín lại, sau đó, nhanh như mũi tên vọt tới trước mặt của Tư Dạ Hàn, đưa tay ra, một cái bịt lại ánh mắt của Tư Dạ Hàn rồi nói: “Nhắm mắt lại!!!” (đọc khúc này có ai giống tui ko cười đau cả bụng)
“A ——” lúc này Thẩm Mạn Châu cũng phát hiện có người đi vào, sợ đến kêu lên một tiếng.
Trong phòng khách, tình cảnh hỗn loạn…
Giời ạ, đây gọi là chuyện gì a!
Diệp Oản Oản quả thực là sứt đầu mẻ trán mà, một bên đứng như ૮ɦếƭ nhìn chầm chầm Tư Dạ Hàn không cho anh mở mắt, một bên nhìn về phía Thẩm Mạn Châu mở miệng nói: “Mạn Châu, cô mặc quần áo xong, bây giờ rời đi, người này là bạn của tôi, sẽ không nói ra đâu.”
Thẩm Mạn Châu xấu hổ tăng lên, vẫn không quên lời Cung Húc dặn dò: “Diệp tổng giám… Tôi… Tôi là thật sự là yêu thích anh…”
Em gái, chớ nói gì nữa cầu xin cô đó…
Cũng còn may là Mạn Châu còn kiêng kỵ đến chuyện trong phòng còn có người khác, nên Thẩm Mạn Châu không có chờ lâu, nói xong liền mặc quần áo tử tế, nhanh chóng rời đi.
Cuối cùng Thẩm Mạn Châu cũng đi rồi…
Diệp Oản Oản thiếu chút nữa hạ canxi, sau lưng mồ hôi lạnh một tầng lại một tầng.
Mấy giây sau, Diệp Oản Oản nâng mắt nhìn qua, chỉ thấy Tư Dạ Hàn vẫn như cũ đứng ở chỗ trước cửa, nhắm mắt lại.
Vừa nghĩ tới cảnh mới vừa rồi Tư Dạ Hàn có khả năng thấy được cái gì đó, Diệp Oản Oản dù đang sợ hãi chuyện Tư Dạ Hàn có thể tức giận đều quên sạch, bởi vì chính cô đã giận đến không chịu được nữa.
Vì vậy, bạch bạch bạch vọt tới: “Tư Dạ Hàn! Anh làm sao đi vào cũng không gõ cửa! Cho dù có chìa khóa, anh dầu gì cũng nên gõ cửa một cái! Anh thấy được gì rồi đúng hay không? Khẳng định thấy được rồi á! Anh thấy được bao nhiêu? Hừ tức ૮ɦếƭ em rồi…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc