Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 306

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Kết quả, trong nháy mắt đứng dậy, thân hình Trầm Mộng Kỳ đột nhiên thoáng một cái, trực tiếp xỉu.
“Mộng Kỳ!!!” Diệp Mộ Phàm sợ đến sắc mặt đại biến, nhanh chóng đi qua ôm Trầm Mộng Kỳ đặt lên ghế sa lon.
“Mộng Kỳ, em tỉnh lại đi, đừng dọa anh…” Diệp Mộ Phàm mặt đầy khẩn trương.
Một hồi lâu sau, Trầm Mộng Kỳ mới ung dung tỉnh lại, ” Anh Mộ Phàm, em không sao… Không có chuyện gì… Chỉ là đầu hơi choáng váng… Chắc là bởi gì mấy ngày qua thức đêm…”
Hai tay Diệp Mộ Phàm để bên người gắt gao nắm thành quả đấm, “Thật xin lỗi, đều là anh vô dụng, mới để cho em mệt nhọc như vậy.”
“Không phải, anh đã giúp em rất nhiều.” Trầm Mộng Kỳ một bộ vẻ mặt quan tâm.
Diệp Mộ Phàm nhìn sắc mặt nữ hài tái nhợt mệt mỏi, trầm mặc chốc lát, cuối cùng, rốt cuộc tựa như quyết định mở miệng nói, “Mộng Kỳ, không cần phiền tâm, hiện tại lập tức trở về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện này giao cho anh, anh bảo đảm giúp em làm đến đáy ngọn tập đoàn Diệp thị!”
Trầm Mộng Kỳ che giấu đáy mắt vui mừng, mặt lộ bất an nói, “Có thật không? Nhưng là… Anh sẽ làm sao?”
Diệp Mộ Phàm trấn an mà nhìn Trầm Mộng Kỳ một cái, “Anh tự nhiên có biện pháp của anh, tóm lại tin tưởng anh, nếu đáp ứng em, anh nhất định sẽ làm được.”
Trầm Mộng Kỳ trong ánh mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ, “Mộ Phàm, anh đối với em thật tốt, chỉ cần có anh ở bên người, em liền đặc biệt an tâm, cái gì cũng không sợ! Chờ công ty của chúng ta lớn mạnh, lớn mạnh đến mức có thể chống lại Diệp gia, đến lúc đó sẽ không để anh phải lét lén lút lút, chịu uỷ khuất! Em muốn tất cả mọi người đều biết anh Mộ Phàm của em thật lợi hại, thật ưu tú!”
Diệp Mộ Phàm nghe vậy, trong lòng tràn đầy cảm động, “Nha đầu ngốc, với anh chỉ cần em thật vui vẻ là đủ… Vì em… Anh làm cái gì đều nguyện ý!”
“Anh Mộ Phàm …” Trầm Mộng Kỳ ôn nhu mềm mại mà tựa sát trong *** của Diệp Mộ Phàm, nhưng trong lòng tràn đầy khinh thường cùng giễu cợt.
Cô liền biết, chỉ cần cô hơi dùng chút thủ đoạn, Diệp Mộ Phàm liền sẽ nói gì nghe nấy, chuyện gì cũng đều nguyện ý làm.
Giải quyết Diệp Mộ Phàm xong, Trầm Mộng Kỳ ánh mắt lóe lên, hỏi dò, “Đúng rồi, anh Mộ Phàm, anh gần đây có tin tức của Oản Oản không? Cô ấy có khỏe không?”
Bây giờ cô chính là nhờ nước dâng thuyền cao, tự nhiên treo giá, không vội tìm kim chủ, cùng Hà Tuấn Thành cũng chỉ là vui đùa một chút.
Sau khi gặp qua người đàn ông trên cao là Tư Dạ Hàn kia, nhìn lại những thứ phàm phu tục tử này, thật sự là không hợp mắt…
Nhắc tới Diệp Oản Oản, sắc mặt của Diệp Mộ Phàm liền không tốt lắm, “Không biết, không có liên lạc qua, nhắc đến nó làm gì, nha đầu kia đã hết thuốc chữa! Nghe ba mẹ anh nói đang cùng tiểu bạch kiểm lui tới, sợ là đến lúc đó bị người bán còn phải đếm tiền cho người ta!”
“Tiểu bạch kiểm…” Trầm Mộng Kỳ mặt lộ vẻ vui mừng.
Quả nhiên chơi chán rồi liền bị ném bỏ rồi hả?
Chỉ tiếc… Trước lúc cô ta bị đạp rơi đã có mối quan hệ với Tư Dạ Hàn…
Bất quá, nhìn Diệp Oản Oản xui xẻo, vẫn thật vui vẻ.
Còn có Giang Yên Nhiên không ai bì nổi đó, cô cũng đã sớm đem bỏ lại đằng sau…
Cùng lúc, bên trong một phòng ăn bao sương nào đó.
“Cao phóng viên, như thế nào? Có tin tức không?” Diệp Oản Oản hỏi.
Diệp Oản Oản ngồi đối diện chính là phóng viên Cao Phi thủ lĩnh tuần san Sao Hoả, cũng chính là người lúc đầu theo chỉ thị của cô trợ giúp Hàn Thiên Vũ rửa sạch tội danh, là paparazi đứng thứ nhất giới giải trí.
Trước đó tuần san sao Hỏa đã sắp phải ngừng xuất bản, nhờ có sự kiện của Hàn Thiên Vũ mới một lần nữa quật khởi, Cao Phi ở trong vòng giải trí cũng dần khôi phục địa vị ngày xưa.
Sau khi Diệp Oản Oản gia nhập Quang Diệu, cũng một mực duy trì liên lạc với Cao Phi.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
“Tôi nói này tổng thanh tra Diệp, cậu là có thù oán với Trầm gia sao? Tôi thấy cậu gần đây tựa như một mực đang đùa với Tụ Tinh giải trí à?” Cao Phi thử hỏi dò.
Diệp Oản Oản tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay thon dài lục lọi ly trà bằng sứ, thờ ơ mở miệng, “Coi là vậy đi.”
Cao Phi cười một tiếng, ngược lại cũng không hỏi nhiều, mở miệng nói, “Tổng thanh tra Diệp đoán không sai, Trầm Mộng Kỳ cùng Hà Tuấn Thành, quả thật có vấn đề. Bất quá cô ta làm người vô cùng cẩn thận, tôi đi theo rất lâu cũng không bắt được chuôi của cô ta, mãi đến một tuần lễ trước mới có một chút dấu vết, hai người này định kỳ sẽ hẹn hò ở một quán R*ợ*u.”
Diệp Oản Oản ánh mắt hơi đổi, “Giúp tôi tra đến phòng hào.”
“Không thành vấn đề, yên tâm, trong tuần này, nhất định cho cậu kết quả.” Cao Phi sảng khoái nói.
Diệp Oản Oản giơ lên ly trà, nói cảm ơn một cái, “Vậy thì cám ơn.”
“Tổng thanh tra Diệp khách khí, muốn cám ơn chắc cũng là tôi cám ơn cậu, ban đầu nếu như không có cậu, sợ rằng tuần san sao Hỏa chúng tôi đã phải ngừng xuất bản rồi.” Cao Phi từ trong thâm tâm mở miệng nói.
Sau khi cùng Cao Phi trò chuyện xong liền từ biệt, Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm điện thoại, toàn bộ tin tức có liên quan tới “Hào quang”, đáy mắt lãnh ý lan tràn…
Một ngày trước cạnh tranh.
Đêm khuya, Diệp Mộ Phàm mở ngăn kéo dưới cùng bàn đọc sách ra, từ bên trong lấy ra một chuỗi chìa khoá cũ kỹ.
Lúc trước cả nhà bọn họ bị đuổi ra ngoài giống như chó nhà có tang vậy, nhà cũ cũng bị Diệp Thiệu Đình chiếm đoạt, bất quá, tất cả chìa khoá nhà cũ, bên này hắn đều dành trước.
Mấy năm trước hắn không cẩn thận đem chìa khoá trong nhà làm mất, cố ý để cho người đi làm một chuỗi lần nữa, chẳng qua là sau đó hắn vừa tìm được chuỗi đã vứt này.
Theo cá tính của Diệp Thiệu An, văn kiện quan trọng như vậy, nhất định là để ở trong thư phòng trong nhà.
Chỉ cần hắn lén vào xem một cái, liền có thể thần không biết quỷ không hay làm đến giá quy định…
Sau khi hít một hơi dài, Diệp Mộ Phàm cầm chìa khóa ra cửa.
Nhà cũ Diệp gia, yên tĩnh không tiếng động.
Nơi này dù sao cũng là chỗ hắn ở từ nhỏ đến lớn, Diệp Mộ Phàm liền quen thuộc hơn cả, dễ như trở bàn tay liền tránh được bảo an tiến vào sân nhỏ.
Trong bóng tối, Diệp Mộ Phàm mặt đầy vẻ tự giễu, a, rõ ràng là nhà của hắn, nhưng lúc này, lại phải lén lén lút lút đi vào như một kẻ gian…
Sự tình còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng của hắn.
Diệp Mộ Phàm rất nhanh liền lẻn vào thư phòng, thành công tìm được thư đấu thầu hào quang bộ môn, thấy được đáy mục tiêu giá cả.
Sáng ngày thứ hai.
Giải trí Tụ Tinh.
Hà Tuấn Thành thần sắc giễu cợt, “Đến bây giờ còn chưa có tin tức, em xác định Diệp Mộ Phàm có thể giải quyết được?”
Trầm Mộng Kỳ thần sắc lạnh nhạt ngồi ở chỗ đó, “Gấp cái gì, không phải là còn chưa tới thời gian sao? Chẳng lẽ anh còn chưa tin em?”
Hà Tuấn Thành cười một tiếng, “Anh sao lại không tin mị lực của Trầm đại tiểu thư đây?”
“Anh đi ra ngoài trước đi, đừng để lát nữa hắn tới sẽ phát hiện cái gì!” Trầm Mộng Kỳ mở miệng, chờ tới bây giờ còn không có tin tức, cô có chút tâm phiền ý loạn.
“Thấy được, hắn lại làm khó dễ được anh sao? Cái đó oắt con vô dụng…”
Hà Tuấn Thành lạnh rên một tiếng, đang tiến tới môi Trầm Mộng Kỳ, “Đùng đùng đùng” tiếng gõ cửa vang lên.
“Chắc là Diệp Mộ Phàm.” Trầm Mộng Kỳ sắc mặt vui mừng, lập tức đem người đẩy ra.
“Hừ, thật là mất hứng…” Hà Tuấn Thành không cam lòng mà đứng dậy.
Trầm Mộng Kỳ sửa sang lại quần áo, sau đó mở miệng nói, “Đi vào!”
Diệp Mộ Phàm đẩy cửa đi vào, thời điểm nhìn thấy Hà Tuấn Thành cũng ở đây, hơi nhíu mày một chút
“Tôi có chuyện muốn nói riêng với Mộng Kỳ.” Diệp Mộ Phàm mở miệng.
Đáy mắt Hà Tuấn Thành thoáng qua một vệt âm trầm, trên mặt lại ra vẻ hào phóng đứng lên, “Ha ha, chuyện của tôi đã nói xong, các người trò chuyện đi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc