Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 297

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Cung Húc rốt cuộc không miễn cưỡng nữa, ngồi xuống cạnh Diệp Oản Oản liền bắt đầu giành công, “Diệp ca, gần đây tôi đều ngoan ngoãn đi theo lão sư luyện tập kỹ thuật diễn, một bài giảng cũng không thiếu nha!”
Một bên biểu tình của Đường Tinh Hỏa: “…”
What?
Tên kia mới vừa rồi còn mắng hắn(Đường Tinh Hoả) đi học kỹ thuật diễn, kết quả chính hắn (Cung Húc) lại len lén đi luyện tập kỹ thuật diễn xuất, rốt cuộc còn biết xấu hổ nữa hay không?
Đường Tinh Hỏa quả thực nghe không nổi nữa, “Mịa nó! Tôi nói Cung Húc, cậu con mịa nó cũng quá không biết xấu hổ, mới vừa rồi là ai nói…”
Câu kế tiếp còn không kịp nói, Cung Húc liền quàng cổ Đường Tinh Hỏa đem hắn kéo sang một bên, “Im miệng! Cậu nếu dám bán tôi, tôi không để yên cho cậu đâu!”
Đường Tinh Hỏa đẩy Cung Húc ra, sửa lại quần áo một chút, “Cậu làm cái gì a? Làm gì mà ân cần với tiểu tử kia như vậy?”
Cũng không biết Cung Húc nghĩ tới điều gì, nhất thời trong mắt chứa hoa đào, hừ một tiếng, “Cậu quản tôi sao! Tóm lại không cho cậu hủy đi hình tượng của tôi! Tôi hiện tại một mực cố gắng hướng đến mục tiêu diễn viên giỏi! Cùng cậu không giống nhau!”
Đường Tinh Hỏa mặt đầy vẻ không biết nói gì, “Mặt dày?”
Bên kia, Diệp Oản Oản mới vừa chào Hàn Thiên Vũ, rất nhanh liền có người tiến lên bắt chuyện.
Một cô gái dáng dấp thanh thuần khả ái hướng về phương hướng của Diệp Oản Oản đi tới, “Xin chào, tôi là Lâm Tư Tư.”
“Xin chào, nghe đại danh đã lâu, tôi đã xem qua phim của cô!”
Nữ hài nhất thời cười tươi như hoa, “Anh thật sự là người đại diện sao? Gương mặt anh đẹp như này, làm nghệ sĩ cũng đủ rồi chứ?”
Nữ hài vừa nói chuyện, vừa ngồi xuống bên cạnh Diệp Oản Oản một cách tự nhiên.
Cách đó không xa Cung Húc nhìn vị trí của mình bị người chiếm, sắc mặt nhất thời có chút ít khó coi.
“Cung Húc… Cung Húc… Nhìn cái gì chứ? Nói chuyện với cậu có nghe hay không?”
“Đừng lằng nhằng nữa, tôi bận bịu rồi!” Cung Húc nói xong cũng chầm chậm hướng về phương hướng của Diệp Oản Oản đi tới.
“Tư Tư ~” Cung Húc cười híp mắt đi tới trước mặt của Lâm Tư Tư, “Tôi vừa mới nhìn thấy bạn trai em hình như cùng tiểu Cầm cũng đi ra đây!”
“Cái gì?” Lâm Tư Tư nhất thời đổi sắc mặt, lập tức đứng dậy rời đi.
Cung Húc dùng vài ba lời đem Lâm Tư Tư đuổi đi, sau đó đặt ௱ôЛƓ ở bên người của Diệp Oản Oản vững vàng ngồi xuống, kề sát miệng vào tai của Diệp Oản Oản lải nhải, “Diệp ca, anh đừng ở quá gần Lâm Tư Tư, người phụ nữ này nhìn bề ngoài thanh thuần, thật ra thì lúc không có ai rất loạn, chơi đến nhưng mở rồi!”
Cung Húc vừa mới sát lại gần, không hiểu sao ngửi thấy một cổ mùi thơm dịu cực kỳ tốt…
Ồ, Diệp ca chẳng lẽ còn xịt nước hoa sao?
Nhìn bộ dạng mách lẻo này của Cung Húc, Diệp Oản Oản cũng là không nói gì.
Cậu cũng không ngại danh tiếng của cậu ra sao sao, người ta chơi đến mở? Ai cho cậu dũng khí vậy?
Thấy bộ dáng Diệp Oản Oản không quá tin tưởng, Cung Húc liền hướng Hàn Thiên Vũ khuyến khích, “Không tin anh hỏi Thiên Vũ ca a! Tôi nói toàn bộ đều là thật! Vũ ca, anh nói có đúng hay không?”
Hàn Thiên Vũ ho nhẹ một tiếng, “Cái này, tôi cũng không quá rõ ràng.”
Diệp Oản Oản cảm thấy, đứa nhỏ này đại khái là chỉ số thông minh có chút vấn đề.
Hắn muốn đánh người khác mách lẻo, lại không phát hiện đem chính hắn cũng trộn vào rồi, cuộc sống riêng của Hàn Thiên Vũ đơn thuần như vậy, tự nhiên không biết trong vòng giải trí này ai loạn, về phần Cung Húc tại sao rõ ràng như thế, nguyên nhân kia liền có thể tưởng tượng được…
“Được rồi được rồi, cậu cũng ngừng đi, đừng để ý người khác ra sao, tôi đi nói chuyện với Lạc Thần.”
“À? Tại sao! Tôi còn chưa có nói được mấy câu…” Cung Húc một mặt ai oán.
Sớm biết đã không mời tiểu tử kia tới!
Thật là phiền, tại sao luôn có người cùng hắn ςướק người đại diện!
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Sau một phen khua chiêng gõ trống chuẩn bị, thời gian mở máy 《 Kinh Long 2》 cuối cùng cũng được định.
Diệp Oản Oản đi theo Lạc Thần trò chuyện một chút. Kết quả, mới vừa trò chuyện không có mấy câu, lại có mấy cô gái mặt đầy kích động tiến lên đón.
Diệp Oản Oản đang hoài nghi chính mình lúc nào nổi danh như vậy, liền nghe được một cô gái mặt con nít trong đó mở miệng nói, “Nguyên lai anh chính là Diệp Bạch a, anh có thể tính một quẻ cho em hay không?”
“Cái gì?” Diệp Oản Oản sửng sốt.
“Hâm tỷ nói anh coi số mạng, hơn nữa coi rất đúng!” Các cô gái kích động nói.
“Ây…” Diệp Oản Oản nhất thời có chút không biết nói gì.
Không nghĩ tới Kiều Khả Hâm lại đem danh tiếng “Thầy tướng số” của hắn truyền ra ngoài.
“Cái này, Hâm tỷ đùa giỡn thôi, tôi làm sao có thể thực sự biết coi số mạng.” Diệp Oản Oản bất đắc dĩ mở miệng.
Mấy cô gái này kiếp trước cô đều không có chú ý qua, làm sao có thể biết được tương lai của họ.
“Diệp ca, không phải là anh coi thường chúng tôi nên mới không nguyện ý coi cho chúng tôi chứ? Hâm tỷ rõ ràng nói anh rất lợi hại, ngay cả cô ấy sẽ đoạt giải thưởng Kim Lan cũng đều tính ra!”
“Đúng vậy đúng vậy a! Chúng tôi có thể trả tiền!”
Các cô gái thế nhưng không tin tưởng lời cô.
Bị mấy cô gái cuốn lấy, cuối cùng không có cách nào Diệp Oản Oản chỉ có thể mở miệng nói, “Tôi là người theo chủ nghĩa duy vật, căn bản cũng không tin những thứ này, đầu năm nay làm sao có thể còn tồn tại những thứ như phương thuật đạo sĩ này?”
Mới vừa nói tới đây, trong đầu của Diệp Oản Oản theo bản năng hiện lên một người đạo sĩ bộ dáng ăn mặc thanh niên…
Nói đến đạo sĩ, cô còn thực sự từng gặp một người sống, ngày đó ở cửa hàng lớn gặp phải tổ năm người truyền tiêu đó.
Một người bày hàng bán xương thú vỉa hè, một người mặt băng sơn thích nằm ૮ɦếƭ, một người là đại hán bắp thịt, một người đàn ông âm nhu yêu mị, còn có một cái kỳ nhất ba, một bộ ăn mặc như đạo sĩ.
Lúc ấy những người đó không có tiền trả tiền cơm, cô suy nghĩ dù sao cũng đã chiếm tiện nghi của N*** Vô Danh, liền giúp bọn hắn trả tiền, kết quả đạo sĩ kia tính miễn phí cho cô một quẻ, thề son thề sắt nói cô có số đào hoa.
Cuối cùng, Diệp Oản Oản vắt hết óc mới làm cho các cô gái tin tưởng cô thực sự không biết coi số mạng…
Cùng lúc đó.
Đêm khuya.
Bên trong một cổ võ thế gia nào đó, một người đàn ông khuôn mặt yêu mị ngồi ở chủ vị, khóe môi nhếch lên nụ cười như có như không.
Hai bên chủ tọa, chính là mấy vị lão giả diện sắc trắng hếu đứng yên.
“N*** tộc chi nhánh… Chậc chậc…” Sau một hồi, Người đàn ông Yêu Mị lạnh giọng cười một tiếng.
Chỗ này là chi nhánh của N*** tộc cổ võ thế gia được xây tại Z, trụ sở chính ở Châu Âu, ở nước Hoa thế lực cực lớn, cũng rất có danh vọng, hôm nay lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Lão giả cầm đầu, toàn thân áo trắng, tóc đã hoa râm, mặc dù có tuổi, nhưng ánh mắt lại hết sức có thần.
“Thân là chi nhánh N*** tộc, lại bởi vì trụ sở chính ở Châu Âu, Trời cao Hoàng Đế ở xa, cho nên lá gan cũng lớn rồi, tự lập môn hộ, dám đổi họ N***, tự xưng là Chu gia, dũng khí của các người, thực sự rất đáng giá khen ngợi.” Nam Tử Yêu Mị ánh mắt như đao, quét qua ông lão mặc áo trắng.
“Cậu rốt cuộc là ai, muốn thế nào?” Ông lão mặc áo trắng chân mày sâu súc.
Người thanh niên này tướng mạo vô cùng yêu mị, không hiểu sao xông vào tòa nhà bất quá chỉ dùng mười mấy hơi thở, lại giết được mấy vị thiên tài trong tộc, chiến lực, thật khủng pố!
“Mà ~ mục đích ngày hôm nay tôi tới nơi này, cũng không có gì… Chỉ cần các người nói cho tôi biết, tung tích của N*** Vô Ưu tiểu thư cho tốt!” Người đàn ông cười nói.
Nghe lời nói này, một bên vị lão giả cân nhắc, đều là cả kinh.
N*** Vô Ưu là N*** tộc đại tiểu thư ở trụ sở chính Châu Âu, nghe nói đã mất tích bốn năm, lần cuối cùng xuất hiện, nghe nói là ở phụ cận chung quanh nước Hoa…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc